Nghe y nói xong, Huyền hết sức phấn khích, lúc ôm y luôn để mấy xúc tu nhỏ bé kề sát rốn y, cố gắng làm y mang thai long chủng.
Khi không bận việc triều chính, đêm nào y cũng bị yêu vật đè ra làm, trong bụng chứa đầy tinh dịch đặc sệt —— Tất nhiên đó không phải tinh dịch do cơ thể Sở Hộc bắn ra mà là tinh dịch của yêu vật. Xúc tu sinh sản thô to liên tục chui sâu vào lỗ hậu của y, đảm bảo yêu chủng có thể bám vào thành ruột non mềm.
Y được chia nửa viên yêu đan, yêu vật dạy y cách thải chất bẩn ra khỏi cơ thể người phàm bằng cách hít thở, y ngủ ít hơn nhưng lại sung sức hơn, có thể chịu được giày vò trên giường.
Nam nhân khích lệ y ăn nhiều để em bé mau lớn, y cũng mau đói hơn trước, gò má đầy đặn, da dẻ láng mịn, môi cũng hồng hào hơn.
Dường như Sở Liễn thật sự có tử cung như phụ nữ, vùng bụng dưới long bào dần to lên, cảm giác hơi nặng nề, thậm chí còn cảm nhận được thai nhi chưa thành hình cựa quậy trong bụng, thỉnh thoảng bị chèn ép mạnh, lỗ hậu lại chảy ra dâm dịch, trong mơ cũng không thể thoát, y cố kẹp chặt hai chân nhưng vạt áo vẫn dính bẩn.
Y cũng dễ lên đỉnh hơn, vừa bị đâm rút mấy lần dưới người đã ướt đẫm. Yêu vật đùa bỡn y trong ngự hoa viên làm hai chân y bủn rủn, làm việc "đại bất kính" đến mấy lần khiến thịt mềm trong lỗ hậu đỏ bừng, dâm dịch chảy ra tựa như mật ngọt ứa ra từ nụ hoa.
Mang theo tinh dịch yêu vật đi gặp triều thần, ngẫm lại quả là hoang đường.
Nhưng y chẳng còn cách nào khác.
Người sống mấy chục năm ngắn ngủi sao có thể so với tuổi thọ của yêu vật, chờ thực hiện xong hoài bão đời mình, y sẽ khẳng khái chịu chết.
Sở Liễn dựa vào thành giường nhìn nam nhân quỳ một chân bên cạnh tỉ mỉ lau chân cho mình, nghĩ thầm yêu vật này thật kỳ lạ, nó rất quan tâm đến "đứa con" trong bụng y, đối xử với y cũng ân cần hơn, ánh mắt nhìn y dần lộ ra những cảm xúc khác, không còn xem y là "đồ ăn" đơn thuần nữa.
Y chỉ cần kéo dài đủ thời gian chứ chẳng trông mong gì yêu vật động lòng.
Nhưng y cũng không phải người có lòng dạ sắt đá, thỉnh thoảng yêu vật thoát ra khỏi xác Sở Hộc, vật mềm to lớn chẳng có hình dạng gì bò lên đầu gối y, muốn được vuốt ve như chó con.
Yêu vật càng biết cách yêu hơn con người. Nó ôm trọn y trong thân thể cao lớn của mình rồi hát cho y nghe bằng giọng nam trong trẻo, kể lại những chuyện mình chứng kiến trong miếu.
Nghe đến đoạn thú vị, y bật cười khúc khích: "Sao ngươi ham chơi thế, cứ như trẻ con vậy."
Xúc tu của yêu vật chạm vào khóe môi y, lẩm bẩm nói: "Nếu tính theo tuổi yêu quái thì ta chỉ mới trưởng thành thôi."
Sở Liễn vuốt ve xúc tu đen bóng của nó rồi nhìn về hướng phát ra âm thanh: "Vậy ngươi có nương tử nào khác nữa không? Ngươi sống mấy trăm năm rồi còn gì, chẳng lẽ chưa từng rung động sao?"
"Ngay khi có thần thức ta đã quậy một trận ở nhân gian, khắp thiên hạ đều có chiến loạn, ta mải mê ăn người......" Nói xong yêu vật cảm thấy không ổn nên đính chính, "Ăn hồn người sắp chết thôi, ta là yêu quái tốt nên không giết người bừa bãi đâu."
Sở Liễn lại cười.
Y cũng không nghĩ thứ hư hỏng này là yêu quái tốt.
Yêu vật nói tiếp: "Sau đó ta bị Phật nhốt trong miếu, chẳng đi đâu được."
Nó lại hóa thành nam tử trưởng thành không có mặt, ôm eo Sở Liễn rồi đắc ý nói: "Thành thân là chuyện trọng đại, vi phu không cần tam thê tứ thiếp mà chỉ cần mỗi mình nương tử thôi."
Sở Liễn đưa tay ôm mặt nó: "Vậy ăn ta xong ngươi lại tìm nương tử khác à?"
"Chuyện này......" Yêu vật trầm tư một hồi mới nghĩ ra ăn Sở Liễn xong mình sẽ không còn nương tử, sau này biết ôm ai ngủ đây. Nó là yêu quái tốt tính chung thủy, cả trăm năm nay chỉ đợi chân long chuyển kiếp, sao lại dễ dàng tìm nương tử khác được.
Nhưng nó đã thèm thịt rồng rất lâu, lúc nào cũng tơ tưởng món ngon trong truyền thuyết này, sao có thể không ăn chứ?
"Yêu quái xấu xa." Sở Liễn quay đầu sang chỗ khác, hất xúc tu của nó ra rồi nói, "Luôn miệng nói mình chung thủy, hứa dẫn ta đi du ngoạn khắp nơi, thì ra chỉ muốn ăn ta thôi, còn định tìm tình mới nữa. Uổng công ta sinh con cho ngươi."
Y rất ít khi hờn dỗi nên yêu vật bối rối không biết làm sao, ôm y vào lòng nói: "Không cần tình mới đâu, chỉ cần nương tử thôi, vi phu là yêu quái tốt mà......" Nó vuốt ve bụng dưới phồng lên của y nhưng lại bị y hất ra.
Sở Liễn đè nó xuống giường rồi ngồi lên bụng nó, nắm lấy xúc tu của nó nói: "Người đời có tim nhưng bội tình bạc nghĩa, ngươi không có tim, không màng danh lợi trần tục mới có thể một lòng một dạ với người khác, trung thành tuyệt đối."
Cặp mông ấm áp của y cọ xát hạ bộ đối phương qua lớp vải mỏng, y nói: "Ta tin lời ngươi nói là thật, sau này ta không làm quân vương nữa, ngươi dẫn ta đi ngắm núi non rồi muốn ăn ta thế nào cũng được...... Nếu ngươi nuốt chửng ta thì chỉ có thể ăn một bữa, đợi chừng nào ngươi chán ăn những chỗ khác trên người ta thì hãy nghĩ lại chuyện này nhé."