Dây Dưa Với Đêm Xuân - Mang Li

Chương 4



Lương Âm Dạ bận việc ở thành phố Nam ba bốn ngày, làm xong thì bay về thành phố Thân.

Trong thời gian chưa gia nhập đoàn phim mới, bay tới bay lui là chuyện bình thường.

Kể từ lần lộ diện trước, fans CP Dạ Yến vẫn hoạt động mạnh mẽ ở trong giới giải trí.

Trước kia hai người khiêm tốn, đã một thời gian không có tin tức, giữa hai người lại không có một chút qua lại nào. Dù cho ban đầu bọn họ có nhiệt tình cỡ nào đi nữa, nhưng đã qua mấy năm thì cũng chỉ có thể dần dần im lặng. Mà Lễ trao giải Hoa Quế lần này có thể nói là lập tức nhen nhóm nhiệt tình của tất cả mọi người quay lại lúc đầu. Nhiệt tình vừa dấy lên, thì khó nguội được.

Chỉ có một tí ngọt ngào đã làm cho bọn họ gặm nhiều ngày mà không biết mệt, hơn nữa còn không ngừng sản xuất, đã có một tấm hình chụp chung rất hot.

Trong hình... cô mặc váy dài trắng tinh, ngoảnh đầu nhìn lại, còn anh mới đi từ trong ra, nâng tầm mắt lên đối mặt với cô từ chỗ xa.

Một ánh mắt là vạn năm.

Tuy là không có âm thanh, nhưng thắng cả lúc có âm thanh.

Mặc dù hai người đều không cười, nhưng người xem bỗng nhiên sốt ruột. Cho dù giữa bọn họ cách xa nhau lạch trời, cũng hận không thể khiến cho người ta tự dỡ bỏ khoảng cách giúp bọn họ.

Hành trình bị truyền ra, fans CP lại hưng phấn không thôi.

[Bé Dạ quay về tìm chồng sao?]

[Mấy ngày trước thấy Dạ Dạ đi thành phố Nam, tôi còn đang sầu não, không ngờ nhanh vậy đã về rồi! Tốt quá, lại đến gần nhau rồi!]

[Bảo bối ở thành phố Thân thêm mấy ngày nữa đi! Tụ họp với đạo diễn Văn nhiều hơn nữa đi!]

Đào Đào lướt xem bình luận mà cũng có chút xấu hổ.

Tụ họp cái gì mà tụ họp, ngay cả gặp mặt cá nhân một lần hai người này còn chẳng gặp, sao có thể tụ họp được?

Cho dù đều đang ở thành phố Thân, nhưng cũng là ai bận chuyện của người nấy, suy đoán của bọn họ chẳng dính dáng một chút xíu nào.

Xuống máy bay xong, nhóm người Đào Đào vây quanh Lương Âm Dạ đi ra ngoài.

Trong sân bay, tất cả người đến sân bay đón đều là người hâm mộ.

Lương Âm Dạ yên lặng ba năm, một bộ “Sương Khói” đã khiến độ nổi tiếng của cô lần nữa tăng lên, cũng hấp dẫn vô số người hâm mộ mới cho cô.

Ở giữa âm thanh huyên náo, Lương Âm Dạ nghe có người đang la to: “Dạ Dạ, sao cô và đạo diễn Văn không hợp tác với nhau nữa vậy…”

Người đó cố gắng la rất to, nhưng... cô ấy hơi chán nản, nhiều người quá, hình như Dạ Dạ không nghe thấy.

Hàng mi đen của Lương Âm Dạ cụp xuống, cánh môi nhẹ nhàng mím lại.

Dưới sự hộ tống của nhân viên công tác, cô thuận lợi lên xe. Cửa xe đóng lại, thế giới này cuối cùng cũng yên lặng.

Ở chỗ không xa, trong một chiếc xe khác, có một đôi mắt vẫn luôn nhìn theo cô, bắt đầu từ lúc cô đi ra khỏi sân bay đến lúc cô lên xe, không thấy cô nữa mới thu lại.

Cùng lúc đó, cửa xe bên cạnh anh bị kéo mạnh ra, có bóng người vọt vào trong xe.

“Nóng chết tôi rồi, tôi sắp bị nướng chín rồi! Không phải chứ, tôi nói này họ Văn kia, cậu đón máy bay mà đón như vậy hả? Ngồi ở đây như ông lớn vậy, ngay cả bóng người cũng không nhìn thấy đâu hết! Còn phải tự tôi đi tìm nữa chứ!” Chúc Đào vừa lấy tay quạt gió vừa lên án.

“Lhông phải là cậu tìm thấy rồi đây à?” Văn Yến không chấp nhận lời lên án của anh ấy, miễn cưỡng nâng tầm mắt lên dặn dò tài xế lái xe đi.

Chúc Đào càng khó chịu hơn, vừa muốn tiếp tục, lại nghe người nào đó nói: “Lải nhải nữa là quăng cậu ra đường để nướng chín luôn nhé.”

Chúc Đào mở to mắt, không dám tin rốt cuộc là người này có tình người hay không.

Anh ấy lấy chai nước ra, vặn mở nắp uống một ngụm, quyết định không tính toán với anh. Chờ nghỉ ngơi được một lúc, Chúc Đào nhớ đến chuyện gì đó, lại nói: “Nhưng cậu không xuống cũng được. Nếu cậu đi xuống, hiện tại chắc chắn đang nằm trên top 1 hot search rồi. Vả lại, đám đông ập đến bao vây như vậy, e là ngay cả rìa xe chúng ta cũng không sờ tới được ấy chứ.”

Vừa rồi có nhiều người như vậy, đương nhiên Chúc Đào biết Lương Âm Dạ cũng ở bên trong.

Một Văn Yến một Lương Âm Dạ đồng thời xuất hiện ở chỗ này cũng đủ làm cho cả khu hot search nổ tung. Anh ấy đã có thể tưởng tượng ra được từ khóa: “Văn Yến đón Lương Âm Dạ ở sân bay”, “Dạ Yến hư hư thực thực hợp lại”...

Đến lúc đó, cho dù anh ấy đứng ra nói Văn Yến đến đón mình, thì cũng sẽ bị xem là mượn cớ cứu vãn tình hình.

Lại uống một hớp nữa, Chúc Đào nhìn Văn Yến: “Đúng rồi, cậu nhìn thấy Âm Dạ chưa?”

Văn Yến không trả lời.

Chúc Đào ngầm hiểu là chưa, anh ấy cảm thán một tiếng: “Cũng đã lâu rồi tôi không gặp cô ấy.”

Nói đến đây, ánh mắt anh ấy nhìn Văn Yến ít nhiều gì cũng có chút lên án.

Vì sao không gặp bọn họ? Còn không bởi vì bọn họ là bạn bè của anh sao.

Bởi vì không gặp một người, nên không gặp tất cả mọi người.

Văn Yến nhắm mắt nghỉ ngơi, không để ý tới anh ấy nữa, nhìn phản ứng và cử chỉ là có thể nhìn ra anh đang chê anh ấy ồn ào.

Chúc Đào không hề có chút tự giác nào rằng bản thân thật sự ồn ào, vẫn đang lầm rầm: “Cũng không biết mấy năm qua cô ấy sống thế nào.”

Chắc là... không tốt lắm nhỉ?

Nhất là ba năm trước, chim rơi xuống núi, cánh bướm rụng rơi.

Cho dù là người ngoài như bọn họ cũng có thể lén nhìn trộm tình cảnh của cô từ những tin đồn bên ngoài.


Anh ấy có lòng muốn giúp, nhưng cô dựng lên một cánh cửa cao kín kẽ, ngăn cản bọn họ ở bên ngoài.

Sau này cũng không biết là chịu bao nhiêu khổ cực, vậy mà cô có thể một lần nữa bò ra khỏi tình cảnh đó rồi quay về đỉnh vinh quang.

Ba chữ “Lương Âm Dạ” sắp trở thành một truyền kỳ.

Xưa nay chưa từng có ai như vậy, sau này cũng không có ai như vậy.

Con đường mà cô đã đi, khó có người bắt chước được.

Nhưng...

Chúc Đào lén lút nhìn Văn Yến.

Nhưng anh sống cũng không tốt.

Chúc Đào không chú ý tới xe của Lương Âm Dạ chạy trước mặt bọn họ, chỉ đi trước bọn họ một bước.


Càng không biết là một thoáng vừa rồi, Văn Yến đã nhìn thấy mặt của cô.

Nhìn thấy thái độ nhàn hạ của Văn Yến, Chúc Đào chậc một tiếng: “Có phải gần đây cậu rảnh rỗi quá rồi không? À, khi nào thì chương trình giải trí kia của cậu bắt đầu quay?”

Dù sao cũng hiếm lắm người này mới có thể bằng lòng tới sân bay đón anh ấy. Lúc Văn Yến đồng ý, anh ấy suýt nghi ngờ người đó không phải là anh.

“Qua mấy ngày nữa.” Giọng nói của anh nhàn nhạt.

“Cậu có hứng thú này từ lúc nào vậy, vậy mà lại muốn tham gia chương trình giải trí? Đúng là kỳ lạ. Nếu không phải chính cậu xác nhận với tôi, tôi cũng không tin.” Trong xe chỉ còn lại tiếng lẩm bẩm của Chúc Đào: “Là có chỗ tốt gì tôi không biết à? ... Sao tôi vẫn không tin được nhỉ?”

Người nào đó nhẹ nhàng nhướng mày, vẫn là dáng vẻ bâng quơ như thể chuyện không liên quan đến mình, không hề có ý định trả lời lại. Chúc Đào nhịn một hồi, quyết định quay đầu đi không nhìn anh nữa, mắt không thấy, tâm không phiền.

/

Không ai biết chuyện Văn Yến cũng ở sân bay.

Vì vậy, chỉ có chuyện Lương Âm Dạ quay lại thành phố Thân, hiện tại hai người bọn họ lại lần nữa tụ họp ở thành phố Thân lên hot search.

Ngày kế, không ngờ người lên tin tức không phải là Lương Âm Dạ và Văn Yến, mà là Lương Âm Dạ và Kiều Việt.

Tin tức và hình ảnh bọn họ đi ăn với nhau, trò chuyện với nhau rất vu bị lộ ra ngoài...

Chuyến này, Lương Âm Dạ bay về cũng không có chuyện gì làm, vốn định tụ họp với đám bạn.

Kéo tuyến thời gian về mấy tháng trước, cô vẫn thuộc trạng thái làm việc không nghỉ ngơi, đã rất lâu không ăn một bữa cơm, tụ họp một lần, vui vẻ đi chơi cùng đám bạn.

Cô còn nhớ lúc dạ tiệc, Kiều Việt từng hẹn mình, cho nên vừa về đã lên lịch hẹn với anh ta.

Nói ra thì bọn họ cũng đã rất lâu không tụ họp.

Quay “Sương Khói” xong, bọn họ còn hợp tác trong một bộ phim điện ảnh khác. Liên tục nhận hai bộ phim, mối quan hệ giữa bọn họ không tồi.

Ăn một bữa cơm tối, nói không ít chuyện. Lúc kết thúc, cô ngà ngà say, gò má bị nhuộm đỏ, cô vẫy tay tạm biệt anh ta... Đào Đào và tài xế đến đón cô về.

Kiều Việt vốn đi theo phong cách dịu dàng, đứng ngay tại chỗ, nhẹ nhàng cười nhìn cô, gật đầu ra hiệu với cô.

... Hình ảnh này bị cánh săn ảnh chụp được.

Hình ảnh đơn thuần sạch sẽ hết mức, cách xa mấy mét, cũng không tiếp xúc tay chân, chỉ có ánh mắt tiếp xúc nhau. Nhưng tấm ảnh này vẫn dấy lên sóng nhiệt.

“Sương Khói” công chiếu xong, Lương Âm Dạ và Kiều Việt cũng có một nhóm người hâm mộ, CP của bọn họ tên là “Lưỡng Tình Tương Duyệt”.

Kết cục của “Sương Khói” là BE, nên càng khiến cho nhiều người không khỏi đặt sự chú ý vào trong hiện thực, bọn họ hi vọng và cầu mong cho đôi tình nhân đã chấm dứt trong bộ phim bi kịch có thể có được một kết cục tốt đẹp trong hiện thực.

Mặc dù số lượng và uy lực của “Lưỡng Tình Tương Duyệt” kém hơn “Dạ Yến” đã tồn tại lâu, nhưng cũng là một sự hiện diện làm người ta chú ý.

Mà trong lòng bọn họ, tấm ảnh này đủ để phong thần.

Sau buổi công chiếu “Sương Khói”, đây là một viên kẹo ngọt nhất để bọn họ gặm.

Điều trùng hợp là tấm ảnh này cũng bị so sánh với tấm ảnh chụp chung của Văn Yến và Lương Âm Dạ vừa mới ra lò do bên “Dạ Yến” sản xuất.

Quả thực là dễ dàng lau súng cướp cò.

Nền hòa bình gặp nguy hiểm.

Hôm qua, đám fans CP Dạ Yến còn đang vui vẻ vì Lương Âm Dạ quay lại thành phố Thân, lại ở cùng một thành phố với Văn Yến, bọn họ cũng đang ảo tưởng có phải là hai người lén lút liên lạc với nhau hay không, nhưng bây giờ lại im bặt.

Phát ngôn ngày hôm qua của bọn họ còn ở ngay trước mắt, lại một lần nữa trở nên cực kỳ hoang đường.

Lần này bị vả mặt đau quá.

Còn làm cho người ta rất khổ sở.

Lúc này mới vui vẻ được mấy ngày đâu?

Trên mạng cãi nhau gay gắt, có đủ loại âm thanh.

Cãi qua cãi lại, sau đó, một bài đăng Weibo gây tranh cãi nhất là: [Có thể tỉnh táo hơn một chút không hả? Văn Yến và Lương Âm Dạ đã năm năm chưa từng tiếp xúc với nhau rồi, ngay cả hợp tác đơn giản cũng không có, cho dù ở bên nhau thì cũng sớm chia tay rồi. Hiện tại, hai người rõ ràng là người yêu cũ. Nếu muốn ship CP thật, so với ship Dạ Yến thì không bằng ship Lưỡng Tình Tương Duyệt.]

Lời nói là thật, nhưng từ xưa đến nay, lời thật là lời nói khó nghe nhất.



Văn Yến cũng đang xem tấm ảnh đó.

Là một Lương Âm Dạ rất quen thuộc, cũng là một Lương Âm Dạ có thể kéo ký ức của anh trở về năm sáu năm trước.

Năm năm rất dài, nhưng cũng không để lại nhiều dấu vết trên người cô.

Tiếng thông báo Weibo vang lên, nội dung được đổi mới.

Văn Yến đổi mới giao diện, bài đăng mới nhất của cô nhảy ra.

... Là một loạt chín bức ảnh về đồ ăn ngon, một tấm cuối cùng là ảnh chụp chung của cô và Kiều Việt, phối với dòng chữ: [Ăn tối với bạn.]

Là bài thanh minh dành cho tối nay, cũng là một lời kêu gọi ngừng những ồn ào tranh chấp lại.

Bài thanh minh này cũng rất phù hợp phong cách của cô.

Cô rất rộng rãi thản nhiên tuyên bố là bạn bè, cũng chứng minh cô không thẹn với lương tâm.

Cảm giác phiền loạn đột nhiên xông lên trong lòng Văn Yến.

Đối với những chuyện này, anh không có một chút hứng thú nào, chỉ bấm vào một tấm ảnh.

Kiều Việt đặt tay lên vai cô, tư thế của hai người thân mật.

Anh thoát khỏi bài đăng Weibo này, tùy ý xem chiến trường hỗn loạn tối nay.

Trong lúc vô tình, nhìn thấy bài đăng Weibo gây tranh cãi nhất.

Cho đến hiện tại còn đang chửi nhau.

Là một hàng chữ níu kéo tầm mắt anh: [Văn Yến và Lương Âm Dạ đã năm năm chưa từng tiếp xúc với nhau, ngay cả hợp tác đơn giản cũng không có, cho dù ở bên nhau thì cũng sớm chia tay rồi. Hiện tại, hai người rõ ràng là người yêu cũ.]

Cuối cùng đầu ngón tay anh dừng lại ở hàng chữ này, rất lâu không dời đi, ánh mắt đông cứng, hơi sâu thẳm.

/

Tối ngày kế tiếp là tiệc ăn mừng của đoàn phim Văn Yến.

Thu hoạch trong Lễ trao giải Hoa Quế rất phong phú, bọn họ đã đặt chỗ từ trước để ăn mừng cùng nhau.

Ăn uống ầm ĩ tới lúc rất khuya, mọi người cười nói đi ra ngoài, chuẩn bị rời đi.

Nhưng cũng là lúc này, có người chỉ vào chỗ không xa và nói: “Ủa? Có phải bên kia là nhóm đoàn phim “Sương Khói” không?”

Độ bảo mật của khách sạn này tốt, hoàn cảnh cũng tốt, các minh tinh đều thích tới bên này tụ họp, cũng không bất ngờ khi nhìn thấy người quen ở chỗ này. Khu vực bên ngoài chỗ ngồi được chắn bởi bình phong, khoảng cách cũng khá xa, bầu không khí tốt còn không ảnh hưởng lẫn nhau, cho nên có người thích phòng riêng, cũng có người thích ở trong sảnh.

Nhóm đoàn phim “Sương Khói” ở ngoài sảnh, cho nên người kia mới liếc mắt là có thể nhìn thấy bọn họ.

Đều lăn lộn trong giới giải trí, trong hai đoàn phim cũng có không ít người quen biết nhau, có người hỏi là có đi chào hỏi hay không?

Người kia vừa hỏi vừa lén nhìn vẻ mặt của Văn Yến. Dù sao thì người khác đều không có vấn đề gì, điều duy nhất cần phải chú ý nằm ở chỗ... hai người gần đây liên tục lên hot search.

Cho dù chuyện năm đó đã trôi qua lâu rồi, có lẽ có người không biết, nhưng mấy ngày qua mức độ chú ý của dân mạng với chuyện này cao như vậy, không thể có ai không biết được.

Văn Yến lạnh nhạt nhìn anh ta: “Nhìn tôi làm gì. Muốn đi thì đi, đều là bạn bè cả, đi chào hỏi đi.”

“Được.” Nhận được câu trả lời chắc chắn, mọi người bắt đầu đi qua bên kia chào hỏi.

Lương Âm Dạ cũng không ngờ tới sóng gió của tối hôm qua, đó vốn chỉ là một buổi tụ họp bạn bè, một buổi tối bình thường, một bữa cơm bình thường mà thôi.

Cô cũng không biết tại sao sẽ có tấm ảnh kia nữa, tại sao có thể đúng lúc chụp trúng như vậy được? Nhưng bọn họ còn muốn chụp nữa thì cũng không được, bởi vì cả buổi tối cũng chỉ có khoảnh khắc đó là đáng để bọn họ chụp, để hút lượt xem.

May mà cô đăng Weibo xong, đủ loại bàn tán trước đó đang có xu thế càng lúc càng nảy lửa đã bắt đầu chậm rãi hạ nhiệt rồi bị dập tắt. Đường Vi nói cô ấy sẽ xử lý phần còn lại, cô cũng không can thiệp nữa.

Mức độ thảo luận cao như vậy, người trong đoàn phim “Sương Khói” đều nhìn thấy. Nhưng trọng điểm của bọn họ nằm ở chỗ hai người này lại hẹn nhau ăn cơm riêng, sau khi kháng nghị, rối rít đề nghị thừa dịp bây giờ có rất nhiều người đều ở thành phố Thân, mọi người cùng nhau tụ họp một lần, vì vậy mới có bữa cơm này vào hôm nay.

Cô và Kiều Việt khá thân quen, cũng ngồi chung một chỗ thỉnh thoảng trò chuyện với nhau.

Lúc này, đúng lúc gặp phải những người khác đang ồn ào, tiếng chơi đùa quá ồn và lớn, lúc bọn họ nói chuyện với nhau, bởi vì không nghe thấy tiếng nói của nhau nên ngồi hơi gần nhau.

Lúc đám Văn Yến cùng đi qua, người ngồi đối diện Lương Âm Dạ là người đầu tiên nhìn thấy bọn họ, phấn khởi vẫy tay chào hỏi: “Đạo diễn Văn!”

Lương Âm Dạ đang nghiêng người nói chuyện với Kiều Việt, nghe tiếng thì nhìn lên.

Tầm mắt của Văn Yến vừa vặn quét qua khoảng cách rất gần giữa hai người.

Cô đối diện với ánh mắt anh.

Đôi mắt hẹp dài, ánh mắt hờ hững mà lạnh nhạt.

Bốn mắt nhìn nhau, trong chốc lát, cô cảm giác được sự yên tĩnh trong một khoảnh khắc.

--------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Yến: Không phải là chụp tấm hình thôi sao, cần phải choàng vai nhau à? Không phải là nói chuyện thôi sao, cần phải ngồi gần vậy ư?