Sở Liễn đã bắn hai lần, bắp chân run rẩy, nửa thân dưới trần truồng nóng đến đáng sợ. Y đứng không vững nên đành phải để người sau lưng đỡ mình, nước mắt lăn dài trên khuôn mặt xinh đẹp như chuỗi ngọc đứt rơi xuống nền đất lạnh lẽo.
Lẽ ra y không nên khóc nhưng y thật sự kìm không được, cũng chẳng có cách nào thoát thân.
"Buông ra," y hất tay nam tử, "Ngươi đừng đụng vào ta nữa......"
Thấy bộ dạng cứng cỏi của y, yêu vật lại nhét xúc tu vào miệng y rồi rót chất lỏng đặc sệt vào bụng. Răng y không thể cắn đứt vật kia nên đành phải khó nhọc nuốt tinh dịch xuống, hễ nuốt không kịp thì lại trào ra khóe miệng.
Dáng vẻ bị đùa bỡn này soi vào gương quả thực là vừa tội nghiệp vừa dâm đãng, cứ như lòng kiêu hãnh của hoàng tử bị vặt xuống làm hoa trong bình cho người ta ngắm nhìn.
"Nương tử làm nũng đi," yêu vật cắn cổ y rồi nói, "Muốn nghe nương tử làm nũng chứ không muốn nghe nương tử nạt ta đâu."
Sở Liễn loáng thoáng nghe thấy tiếng thị nữ nói chuyện bên ngoài, toàn thân y run rẩy, rưng rưng ngẩng đầu lên nhưng chẳng thốt ra được âm thanh nào.
Chân y bị banh rộng, yêu vật xoa nhẹ bụng dưới bị rót phồng căng của y rồi ấn mạnh, nước tiểu rỉ ra nhưng lòng tự trọng bắt y tiếp tục nhẫn nhịn, nhắm mắt không nhìn mình trong gương.
"Ở miếu không ngại," Thiên Diện nói, "Thì ở đây có gì để ngại đâu? Chẳng phải nương tử vẫn luôn muốn về cung à?"
Sở Liễn không chịu nổi khóc rấm rứt, khi đầu óc mụ mẫm y cũng chẳng thấy đau khổ như bây giờ, y không phải kỹ nữ mà lại ở đây mặc đồ của nữ tử, bị người đè ra làm chuyện dâm loạn như vậy.
Tia nước tanh nóng bắn tung tóe lên gương, hòa lẫn với tiếng nước chảy ngoài hòn non bộ.
Xúc tu chui ra khỏi lỗ hậu khiến tinh dịch và dâm dịch chảy lênh láng, y bủn rủn ngã xuống bộ đồ do yêu vật biến ra, tai nóng như lửa, toàn thân đầm đìa mồ hôi, giữa hai chân toàn là dấu vết tình dục.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, y lại nghe thấy giọng Sở Hộc.
Lại là yêu vật kia giả dạng sao?
Y mệt đến nỗi ngón tay cũng không nhấc lên được, mí mắt nặng trĩu, chỉ biết sau khi mình được bế lên giường thì nam tử kia lại đút dương vật vào lỗ nhỏ rồi nâng eo y lên, giày vò y không biết mệt là gì.
[ Ngày mai phụ hoàng sẽ khảo bài đệ, nếu đệ không trả lời được thì mẫu phi sẽ không cho đệ ăn cơm......]
Thiếu niên áp mặt vào cánh tay y nói lí nhí, đôi mắt cún con lộ ra vẻ buồn bã xen lẫn sợ hãi.
[ Ca ca sẽ ở cạnh đệ, trả lời không được cũng chẳng sao hết, mẫu phi không cho đệ ăn thì ca ca sẽ đem đồ ăn cho đệ.]
Y cười vỗ đầu đệ đệ, khó khăn lắm mới dỗ được đứa bé vui vẻ trở lại.
[ Liễn ca không gạt A Hộc, sẽ luôn ở bên A Hộc đúng không?]
[ Không lừa đệ đâu, ngoéo tay hứa nè.]
Giờ là ngày hay đêm? Sự phóng túng khiến thời gian vừa ngắn ngủi vừa dài dằng dặc, chẳng biết yêu vật đã đưa y vào phòng nào, mỗi khi tỉnh lại dưới người y luôn nhờn nhẫy, đến khi chủ động nắm tay áo đối phương gọi một tiếng phu quân thì thời gian này mới xem như kết thúc.
Đám khói đen bao trùm lấy y, vuốt ve gò má y.
"Tỉnh rồi à?" Đôi mắt vàng óng của Thiên Diện cụp xuống, cười hỏi, "Có hai tin vui, nương tử muốn nghe tin nào trước?"
Sở Liễn quay mặt đi chỗ khác, khàn giọng nói: "Tùy ngươi."
Thiên Diện nói: "Một là...... đêm qua mẹ Sở Hộc bị đầu độc, tuy thái y cứu được nhưng số nàng đã hết nên chẳng còn sống được bao lâu nữa."
Sở Liễn ngước mắt lên, bàng hoàng hỏi: "Ngươi...... Ngươi làm à?"
"Hai là," Thiên Diện không trả lời y mà lấy ngọc bội trước ngực ra, nụ cười trên mặt càng tươi hơn, "Hồn phách Sở Hộc vẫn ở đây, còn muốn giành lại thân xác này nữa."