và tình yêu trong lòng (ngắm những vì sao, quyết định cấm dục)
Đêm đông bầu trời luôn xa xăm trống trải trong suốt, cho dù trong thành phố, có thể mơ hồ nhận ra chòm sao Bắc Đẩu. Dưới ánh sáng rực rỡ, đèn trong các nhà có vẻ mơ hồ.
Tống Thiển Thiển và Triệu Thuần ôm nhau ngồi trên ban công rộng lớn. Anh dùng chăn lông bọc kín Tống Thiển Thiển, còn ôm cô trong lòng.
Vào đông không khí lạnh kích thích xoang mũi, hít thở trong trời lạnh, mỗi lần thở ra đều có làn hơi trắng lượn lờ.
Là Tống Thiển Thiển năn nỉ anh muốn lên sân thượng ngây ngốc một lần, cô xem tin tức trên báo nói tối nay có mưa sao băng từ chòm song nam năm mươi năm khó gặp. Cho dù đêm đông rét lạnh như vậy, cũng không thể ngăn cản cô nhiệt tình.
Triệu Thuần không thể làm gì, chiều theo cô, mặt không chút thay đổi mang chăn lông trải giường thật dày trải lên ghế nằm, tự tay dùng chăn quấn quanh thân thể cô, không để cô đông cứng, sau một lúc vẫn lo lắng, ôm chặt cả cô và chăn mới thấy yên tâm.
Tống Thiển Thiển vốn muốn xem mưa sao băng. Nhưng vừa ra tới, thật sự là bị thiết kế ban công mê hoặc.
Ban công nhà Triệu Thuần không trang hoàng giống thiết kế lãnh đạm đơn giản trong trẻo ở bên trong, cố ý thiết kế mang hơi thở rừng mưa nhiệt đới, Tống Thiển Thiển vừa nhìn thấy ban công đã kinh ngạc.
Trên đầu là cái giá dựng bằng gỗ thô, tản ra mùi thơm của gỗ. Trong ngày hè dàn nho um tùm xanh mướt, hiện tại tuy lá đã héo rũ, nhưng cành khô vẫn đan xen dày đặc. Dưới dàn nho đặt một cái xích đu bằng trúc đong đong. Hai bên bày đầy chậu hoa to nho, có lục la và phong lan. Phía trên buộc các giỏ trồng dây trường thanh, đều tươi tốt um tùm, tràn ngập sinh lực. Nhìn ra được ban công này là anh chăm sóc thật lâu mới được.
Tống Thiển Thiển quay lại dùng đầu cọ cọ cằm anh mới lún phún râu, sung sướng nói: "Đây là hoa viên bí mật của thầy?"
Triệu Thuần gật đầu, "Ừ, anh mời người thiết kế giúp. Sau đó tự mình chậm rãi mua thêm một ít cây cối anh thích."
Tống Thiển Thiển thở dài một tiếng, "Lúc trước em cũng không biết."
Tay Triệu Thuần ôm cô thật chặt, "Về sau, dần dần em hiểu biết anh càng nhiều."
Cô nghiêng đầu cười, "Đã vượt quá rất nhiều tưởng tượng của em."
Triệu Thuần gác lên vai cô, ấm áp nói: "Đúng vậy, có phải đã không còn thích Thầy Triệu như trước không?"
Cô bị quấn trong chăn ấm áp vui vẻ, giống ốc sên vô cùng an tâm trong vỏ cứng, mềm mại nói: "Mới sẽ khôg. Kỳ quái là... Mỗi ngày lại càng thích thầy nhiều hơn hôm trước."
Càng thích.
Triệu Thuần tức giận cũng thích, Triệu Thuần tà ác cũng thích. Giống như bất kể thế nào trong lòng đều rất thích người đàn ông bên cạnh, cùng cô làm nũng hồ nháo, còn có thể dùng chăn dày quấn cô, bày ra tư thái bảo vệ. Bởi vì trong lòng biết, người này sẽ không hại mình. Cho dù đèn các nơi tắt hết, ở trong này vẫn có thể tìm được thứ cô tha thiết ước mơ.
Tống Thiển Thiển không khỏi thở dài một hơi.
"Nhưng mà... Mỗi ngày, cũng đều giống như đang nằm mơ."
Giọng Triệu Thuần rất thấp trầm, giống ngón tay thon dài phất qua đàn xenlô, từng âm tiết đều dễ dàng trêu chọc hơi thở của cô: "Có hai thứ, luôn ở trong lòng anh qua từng ngày tháng, anh cảm thấy không ngừng càng sâu sắc và lâu dài, đó là trời sao trên đầu và..."
Triệu Thuần mỉm cười, "Là quy củ đạo đức trong lòng."
Tống Thiển Thiển có chút ngây thơ nhìn về phía bầu trời đầy sao.
Giống như có một ngôi sao băng lướt qua.
"Anh thường nghĩ, có thể hay không anh đột nhiên gặp một cô gái, sau đó yêu cô ấy không thể vãn hồi, sau đó vừa vặn cô ấy lại thích hợp với anh."
"Thầy..." Tống Thiển Thiển xoay người, muốn nhìn biểu cảm của Triệu Thuần một chút.
Anh ôm chặt vai cô, "Chính là em, bảo bối."
Triệu Thuần chuyển thân thể Tống Thiển Thiển lại đối mặt với mình, trong đôi mắt như có tinh quang rạng rỡ, "Rất mong em lớn nhanh thêm một chút, trở nên thành thục một chút. Nhưng trong lòng lại nghĩ, tốt nhất em vĩnh viễn đều là bộ dáng nghịch ngợm này."
Tống Thiển Thiển nói không ra lời.
"Trời sao trên đầu, tình yêu trong lòng -- đây là tình của anh."
Giọng anh kiên nghị ôn nhu.
Đây là tình yêu của anh.
Giờ khắc này nếu dùng máy ảnh ghi lại được, hẳn là tốt đẹp nhất.
Anh còn chưa cạo râu, kiểu tóc hằng ngày tỉ mỉ chăm sóc đã bị gió bắc thổi loạn, có vẻ lộn xộn. Cô bị chăn lông quấn thành viên thịt, chỉ lộ ra một cái mũi đông cứng khuôn mặt nhỏ hồng hồng, ngây ngốc nhìn chằm chằm anh.
Hai người cũng không phải trong lúc tỉ mỉ chuẩn bị đẹp nhất.
Nhưng giờ khắc trong trời sao xa xăm trống trải, lại có vẻ đẹp tinh thần.
Qua một lúc thật lâu, vẫn là Triệu Thuần mở miệng trước.
Mặt anh không chút thay đổi nói: "Thiển Thiển, anh có chuyện muốn nói cho em..."
Tống Thiển Thiển lập tức nghĩ đến một chuyện khiến người ta ngượng ngùng, cô còn chưa hoàn toàn chuẩn bị tốt, vội vàng che miệng anh, cầu xin: "Đừng nói đừng nói, thầy để em giảm xóc một chút, em còn chưa chuẩn bị tốt..."
Anh nhíu mày, lấy tay cô nhét vào trong chăn, trầm giọng nói: "Còn muốn giảm xóc?"
Cô lập tức trừng mắt, "Chuyện trọng yếu như vậy, chẳng lẽ em không nên chuẩn bị một chút?"
Anh làm như khó hiểu, "À..."
Cô hít sâu, lại hít sâu. Một lúc lâu mới bình tĩnh xuống, "Được rồi, thầy, anh nói đi, em đã chuẩn bị sẵn sàng."
Trong ánh mắt Tống Thiển Thiển cất giấu mong đợi cùng khát vọng.
Anh chậm rãi, mặt không thay đổi nói: "Anh muốn nói với em... mưa sao băng chòm Song nam, đã qua."
Mắt Tống Thiển Thiển trừng lớn hơn, miệng mở to, "Cái gì cái gì cái gì?"
Mặt anh không chút thay đổi: "Mưa sao băng đã qua, anh nhìn thấy."
Cô đẩy bả vai anh, phẫn nộ nói: "A a a hóa ra anh muốn nói cái này? Không thể tin được!"
Anh nhíu mày trêu tức: "Nếu không em nghĩ anh và em phải nói gì, bạn học Thiển Thiển?"
Cô lập tức xấu hổ, buông lỏng vai anh, xoay người không chịu để ý đến anh, "Em cái gì cũng không nghĩ nha."
... Chỉ có một chút, nghĩ một chút đến cầu hôn thôi.
Nhưng tâm tư như vậy tuyệt đối không thể nói, hừ.
Anh thấy rằng đùa đã đủ, quay thân thể Tống Thiển Thiển lại, khó được làm bộ: "Em nói đi."
"Cự tuyệt!"
Anh xoa mũi cô, "Em không nói anh đây tiếp tục nói a."
"Hừ!"
Thanh âm Triệu Thuần trầm tĩnh như nước, hiển nhiên là đã tự hỏi thật lâu.
"Anh muốn nói, cái này cũng là khiêu chiến với anh, cũng là yêu cầu với em."
"Cái gì, thầy?"
Tống Thiển Thiển bị hấp dẫn, cô bắt đầu nghiêm túc lên.
"Thứ nhất, tết Âm lịch về cùng anh."
"Thứ hai, lên năm thứ ba cấm dục một học kỳ."
"Thứ ba..."
Giọng anh nghiêm túc lại trở nên ôn nhu, "Thứ ba về sau lại nói."