Dạy Hư Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 23



Edit: Qiezi

Từ Tử Hoàn vẫn luôn dùng tư thái cao ngạo nhìn Từ Tử Tĩnh, chỉ khi nhìn Từ Tử Nham, ánh mắt của hắn mới hơi thu liễm lại. Dù sao ở Từ gia, người có địa vị tối cao trong lớp thế hệ trẻ Từ gia chính là Từ Tử Nham mà không phải hắn, tuy rằng nội tâm hắn không phục, nhưng cũng sẽ không ngu xuẩn biểu hiện ra bên ngoài.

Từ lúc nhỏ phụ thân đã nói với hắn, không nên dùng ánh mắt hạn hẹp nhìn bên trong thế gia nho nhỏ như Từ gia. Tuy Từ Tử Nham thiên phú rất tốt, nhưng Tu Chân Giới lớn như vậy, người có thiên linh căn cũng không ít, mà những người đó có bao nhiêu kẻ có thể chân chính cười đến cuối cùng? Chỉ cần hắn tu luyện thật tốt, tương lai đến Lưu Quang Tông, cơ hội của hắn chưa hẳn đã ít hơn Từ Tử Nham.

“Các ngươi tới đây làm gì?” Từ Tử Tĩnh hơi nhíu mày, nàng rất ghét bộ dạng xem trời bằng vung của Từ Tử Hoàn.

“Không làm gì cả, đi ngang qua thôi.” Từ Tử Hoàn chẳng bao giờ để Từ Tử Tĩnh vào mắt, từ đầu đến cuối ánh mắt của hắn chỉ dừng trên người Từ Tử Nham.

Từ Tử Nham nhíu mày, nhưng không mở miệng. Nếu gia nhập đội ngũ này, anh sẽ tuân thủ quy củ của toàn đội, chuyện gì cũng phải để đội trưởng can thiệp, anh sẽ không chủ động xuất đầu lộ diện.

Nhìn Từ Tử Nham không mở miệng, trái lại lại nhìn Từ Tử Tĩnh, Từ Tử Hoàn khẽ nhíu mày: “Cái đội ngũ này của các người lại để cho một nữ nhân làm đội trưởng?”

Từ Tử Nham nhún vai, anh không kỳ thị nữ nhân. Nữ nhân thì làm sao, tuy rằng ở Tu Chân Ciới, nữ tu tương đối vất vả, phàm là nữ tu có tiếng tăm, đều không phải là nhân vật lợi hại sao? Cũng giống như Từ Tử Tĩnh, tương lai chính là tu sĩ khó chơi, bây giờ anh tạo dựng quan hệ tốt với nàng, coi như là mưu cầu phúc lợi.

Từ Tử Hoàn càng nhíu chặt mày hơn, ánh mắt anh nhìn hắn không thẹn không nhột, căn bản chính là không quan tâm.

Khóe miệng Từ Tử Tĩnh cong lên, nhưng biến mất rất nhanh, giống như chưa từng xuất hiện. Nàng lạnh lùng nhìn Từ Tử Hoàn: “Ngươi còn có việc gì sao?”

Từ Tử Hoàn âm trầm, hung hăng trợn mắt với Từ Tử Tĩnh rồi xoay người rời đi.

Các thiếu niên thiếu nữ nhìn nhau, vội vã đi theo sau.

Từ đầu đến cuối Từ Tử Dung đều quan sát biểu tình của Từ Tử Nham. Y phát giác thêm một điểm đáng ngờ của Từ Tử Nham.

Nếu là Từ Tử Nham đời trước, tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua cho ánh mắt khiêu khích của Từ Tử Hoàn, hôm nay Từ Tử Nham rất khôn ngoan, lẽ nào….

Sắc mặt Từ Tử Dung âm u, y rất không thích cái cảm giác có chuyện y không nắm chắc. Biến hóa của Từ Tử Nham thực sự quá lớn, y không biết kế hoạch của mình có tiến hành thuận lợi hay không.

Đời trước, y có thể sống dưới mí mắt Từ gia tu luyện Huyết Hải Tâm Kinh, ngoại trừ đối phương tự tin y không có cơ hội tiếp xúc với tu chân ra, đối với y khinh miệt cũng là một lý do rất quan trọng.

Ai cũng sẽ không nghĩ tới, một tiểu hài tử ngày thường sợ hãi rụt rè bị khi dễ khắp nơi, vậy mà lại lớn gan nửa đêm lẻn vào phòng bếp ăn trộm gà, thậm chí sau này còn dám đưa thân vào chỗ hiểm nguy, lặng lẽ lẻn vào cánh rừng đi giết yêu thú.

Chính là bởi vì ngoại trừ lúc ban ngày bị bắt nạt, không ai quan tâm y, để ý y, vậy nên y có nhiều thời gian tự do để sử dụng.

Nhưng nhìn tình huống bây giờ xem, dường như Từ Tử Nham đặt y dưới mí mắt, thật ra hiện nay không có ai dám khi dễ y, nhưng nếu muốn len lén làm chuyện gì cũng là một vấn đề.

Từ Tử Dung xoa xoa thái dương, dằn xuống phiền não trong lòng, bỏ đi, để sau hẵng nói, sự tình đều do con người mà ra. Đời trước y bị khi dễ thảm như vậy mới có thể xoay người trở thành Huyết Ma, tuy rằng đời này vẫn chưa biết mục đích của Từ Tử Nham, nhưng so sánh với đời trước, cảnh ngộ tốt hơn nhiều.

“Tử Dung đau đầu sao?” Từ Tử Nham chú ý đến động tác của Từ Tử Dung, quan tâm hỏi.

Từ Tử Dung hơi dừng lại, ngẩng đầu mỉm cười: “Ta không sao.”

Từ Tử Nham nhìn Từ Tử Dung quả thật là không giống như khó chịu, anh liền yên tâm, mọi người tiếp tục mai phục trong bụi Cực Hóa Thảo.

Sau một thời gian ngắn chờ đợi, bụi cỏ này cũng không khiến cho bọn họ thất vọng, bọn họ săn tổng cộng bốn con Nham Miêu – bao gồm thêm một con bị Từ Tử Nham đánh thành than cốc kia, coi như là hoàn thành kế hoạch dự định.

Trong bốn con Nham Miêu, có hai con là do Từ Tử Nham bắt được, bởi vì có kinh nghiệm lần đầu tiên đánh thành than cốc, cho nên lần thứ hai anh điều chỉnh linh lực phát ra, thành công thu hoạch một con Nham Miêu nửa sống nửa chín. =.=

Còn thừa lại hai, một con do Từ Tử Tĩnh bắt được, một con còn lại do Từ Tử Học xuất thủ.

Phỏng chừng ở đây, một mảnh Nham Miêu sinh sống đều đã bị bọn họ một lưới bắt hết, mọi người thương lượng một lúc rồi thay đổi địa điểm.

Từ Tử Dung cười híp mắt đi theo sau Từ Tử Nham, ai cũng không chú ý lòng bàn tay của y cầm một giọt máu đỏ tươi. Giọt máu kia không ngừng xoay tròn, một luồng tơ máu bị rút ra, dọc theo kinh mạch lòng bàn tay Từ Tử Dung, dung nhập vào trong cơ thể y.

Y có được giọt máu tươi này là khi Từ Tử Nham giết chết Nham Miêu, y chủ động đi ‘nhặt’ con mồi thì lặng lẽ lấy ra. Chỉ cần hấp thu luyện hóa giọt máu tươi này, y có thể tiến vào luyện khí tầng thứ nhất thành công.

Có lẽ là y chắc chắn Từ Tử Nham sẽ không để cho mình bị thương tổn, vì vậy y cực kỳ yên tâm thành thạo hấp thu luyện hóa huyết dịch này. Theo giọt máu không ngừng thu nhỏ, linh lực bên trong đan điền của Từ Tử Dung cũng bắt đầu dần dần tăng nhanh.

“Cẩn thận!” Mọi người đang trên đường đến khu vực tập hợp của Lợi Xỉ Thát (rái cá răng nhọn), Từ Tử Lạc đột nhiên hét lớn một tiếng. Trong lúc đó có một bóng đen từ trong bụi cỏ nhảy ra, mạnh mẽ đánh về phía Từ Tử Dung yếu nhất.

Từ Tử Nham phản ứng cực nhanh, năm ngón tay mở ra, năm đạo tia chớp màu tím bắn ra ngoài, đạo tia chớp kia nhào tới bóng đen, trong nháy mắt bóng đen phát ra một tiếng hét thảm thiết, run rẩy trên không trung, nhưng vẫn không thay đổi phương hướng nhào về phía Từ Tử Dung.

Từ Tử Nham vô cùng kinh hãi, trong khi anh còn chưa quen thuộc việc vận chuyển linh lực, dưới tình thế cấp bách đã đưa toàn bộ linh lực tích tụ trong cơ thể vào trong năm đạo tia chớp. Hiện tại cơ thể trống rỗng, đã không còn cách nào làm ra phòng ngự.

Sắc mặt Từ Tử Dung lập tức biến đổi, bóng đen đang nhào tới kia rõ ràng lấy y làm mục tiêu, mà với thực lực bây giờ của y, ngay cả chống lại cũng không làm được.

Con yêu thú màu xám trắng kia há to miệng, trong miệng chảy xuống dịch thể đục ngầu, ánh nhìn của cặp mắt đỏ tươi kia đang nhìn chằm chằm đầu của Từ Tử Dung, hai chân trước sắc bén có thể tùy thời xuyên qua đầu của y.

Phệ Não Thử! (Chuột ăn não!)

Vừa nhìn, tất cả mọi người đã nhìn ra loài yêu thú cực kỳ đáng sợ này.

Loại yêu thú này rất giỏi đánh lén, thích ăn não bộ, toàn thân nó từ trên xuống dưới hai chân trước là lợi hại nhất, thời điểm một kích trí mạng có thể hoàn toàn đâm xuyên qua xương sọ, móc ra toàn bộ não bên trong.

Sau một kích trí mạng thì Phệ Não Thử bỏ chạy, chưa bao giờ chần chừ, nếu Từ Tử Dung bị nó chộp được đầu, căn bản không có bất kỳ cơ hội sống nào.

Phụt…

Ngay lúc Từ Tử Dung cho rằng mình trùng sinh nhưng sinh mệnh cạn kiệt còn sớm hơn đời trước thì ở trước mặt máu văng khắp nơi.

Trong phút chốc y trợn trừng, ngơ ngác nhìn Từ Tử Nham che chắn trước người mình, mà vai của anh cũng bị móng vuốt của Phệ Não Thử xuyên thành một lỗ máu.

“Giết!” Từ Tử Tĩnh thét chói tai, cùng Từ Tử Học, Từ Tử Lạc xuất thủ.

Phệ Não Thử vốn bị Từ Tử Nham dùng sét đánh đã tàn một nửa, lại bị ba người Từ Tử Tĩnh vây đánh, nhanh chóng tử vong.

Mà Từ Tử Dung lại không dám tin nhìn Từ Tử Nham tuy vì đau đớn mà mặt mày nhăn nhó nhưng vẫn cố gắng nặn ra một nụ cười xấu xí: “Sao rồi, Tử Dung không sao chứ?”

“Vì sao…” Từ Tử Dung run run môi. Đầu óc của y loạn thành một đống, hoàn toàn không có cách nào suy nghĩ được.

Tại sao Từ Tử Nham muốn cứu y? Y không hiểu, hoàn toàn không lý giải nổi!

“Hô…” Từ Tử Nham hít sâu một hơi, căn bản không chú ý Từ Tử Dung nói cái gì. Tuy rằng đã sớm nghĩ tới Tu Chân Giới hung tàn không gì sánh được, thế nhưng lần đầu tiên bị thương nghiêm trọng như vậy vẫn có chút vượt ngoài dự liệu của anh.

Anh cũng biết lúc này bản thân hết sức chật vật, xa không nói, nhưng nhìn trước mắt Từ Tử Dung bị dọa không nói nên lời là hiểu.

Con Phệ Não Thử kia đâm xuyên qua vai của anh, máu tươi của anh đều văng lên mặt Từ Tử Dung, khẳng định làm y sợ hãi.

“Tử Dung đừng sợ, ca ca không sao.” Anh rất nỗ lực dùng giọng nói ôn nhu an ủi Từ Tử Dung, đáng tiếc hiệu quả không tốt lắm. Dù sao vai anh còn đang chảy máu, những lời này thật sự không có một chút gì gọi là thuyết phục.

Từ Tử Dung không nhịn được run rẩy toàn thân, y nhìn sắc mặt của Từ Tử Nham bởi vì đau mà vặn vẹo nhăn nhó, nhưng vẫn muốn an ủi mình, không rõ vì sao lại thấy hưng phấn.

Thậm chí y chẳng biết hưng phấn từ đâu mà đến, y vươn đầu lưỡi liếm vết máu bên khóe môi, mùi vị tinh ngọt lại ấm áp, mỹ vị… Khiến kẻ khác thèm nhỏ dãi…

Con ngươi hiện lên huyết sắc, quỷ dị mà mê hoặc.

Từ Tử Nham thực sự không thể phân ra tinh lực đi chú ý đôi mắt đổi màu của đệ đệ bảo bối nhà mình, xin lỗi, anh chỉ là một người bình thường sinh sống ở xã hội dân chủ, cho tới bây giờ chưa từng bị thương nặng như vậy, cho dù thân thể tu sĩ mạnh mẽ hơn người bình thường nhiều, nhưng bị đâm xuyên vai cũng đau nhức muốn chết đi được…

Trên vai bị thương cùng linh lực trong cơ thể trống rỗng làm anh khó chịu muốn chết, nhưng anh vẫn muốn lưu lại hình tượng ca ca vĩ đại của mình nên chỉ có thể cố nén đau nhức, kéo Từ Tử Dung đang ngã ngồi trên mặt đất sang một bên.

Đối phương vẫn biểu hiện bị khiếp sợ, anh chỉ có thể ôm lấy y, khẽ vuốt lưng y, tận lực trấn an hài tử ‘bị hù dọa đến hỏng’.

Từ Tử Dung nhu thuận ghé vào lòng Từ Tử Nham, lông mi thật dài che giấu tất cả thần sắc dưới đáy mắt.

Kỳ thực y cảm thấy có chút buồn cười, bởi vì động tác vụng về của bàn tay to vuốt ve sau lưng y làm người ta không có cách nào nhìn thẳng, nhưng cảm xúc ấm áp này khiến y luyến tiếc từ chối.

Từ Tử Nham bị thương không nhẹ, vai còn đang chảy máu, theo lý thuyết việc hiện tại anh phải làm nhất hẳn là lấy đan dược từ trong túi càn khôn ra để chữa thương, chứ không phải ngu ngốc mơ hồ đi dỗ dành một tiểu hài tử.
— QUẢNG CÁO —