Trong đầu Từ Tử Nham đột nhiên hiện lên một suy nghĩ —— Chân Long đại nhân nói ta không cần đi tham gia thi đấu, vậy có nghĩa là thi đấu đã bắt đầu rồi?
Đậu má đậu má đậu má!
Bệnh thần kinh nhà ta phải làm sao đây? Quá ba phút không thấy ta, y sẽ phát bệnh thần kinh a a a a a!! Σ(°△°)︴!! Có phải anh nên thắp nến một lần nữa cho đám long tử kia không!
“Chân Long đại nhân!” Từ tử nham hô to, giọng lớn làm đầu rồng cự đại cũng không nhịn được run lên.
“Hử?” Chân Long nghi ngờ nhìn Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham xấu hổ xoa tay: “À…… Ngài biết đấy, nhà ta có một đứa nhỏ thần kinh…”
Chân Long nhớ lại một số ký ức Long Hồng truyền cho hắn, lập tức hiểu ra.
Chân Long cười ha hả, chân cao khoảng ba tầng lầu —— bắn ra một cái móng vuốt, vỗ vai Từ Tử Nham, nháy mắt và nói: “Yên tâm, ta dầu gì cũng là Chân Long, cho dù gian lận cũng không thể bị đám kia tiểu tử kia phát hiện… Cho nên, khi ta giữ ngươi ở đây nói chuyện phiếm, tiện thể ném con rối qua, ta tin sẽ không có ai phát hiện đâu!”
Từ Tử Nham: Ha ha…
“Sao hả? Không tin?” Có lẽ là biểu cảm của Từ Tử Nham quá rõ ràng, Chân Long đại nhân hơi nheo lại mắt, móng vuốt vung lên, một thủy kính như thác nước lập tức xuất hiện trước mặt anh.
Trên mặt thủy kính chính là hình ảnh hiện trường của lần đại chiến long tử này. Mà giờ phút này, cảnh tượng có thể nói là vô cùng hỗn loạn ——
“Chết tiệt! Rốt cuộc ngươi đưa ca ca đi đâu??” Từ Tử Dung hai mắt đỏ như máu, hai tay túm cổ Tuyết Đoàn, sắp bóp chết nó…
Xung quanh y có thể nói là thây phơi khắp nơi, ngoại trừ Vệ Kình và Lặc Hổ đã trốn rất xa, các tu sĩ / Ma tộc / Yêu tộc còn lại tham gia đại chiến long tử, dường như đều bị y làm trọng thương.
So với những nhân loại này, càng xui xẻo hơn chính là đám long tử đã khôi phục nguyên hình… Bởi vì trong lòng Từ Tử Dung vẫn còn một tia nghi ngờ, cho nên các chủ nhân của long tử tuy trọng thương, nhưng không ai toi mạng, nhưng đám long tử thì khác.
Từ Tử Dung cho rằng ca ca biến mất là vì đám long tử chết tiệt này (nhìn từ mặt nào đó thì cũng không sai…), hơn nữa chúng nó da dày thịt béo, Từ Tử Dung đánh chúng không cần nương tay, ngay cả Tuyết Đoàn cũng sắp bị y bóp chết, ngoại trừ Tiêu Đồ phản ứng chậm nhất, lúc chưa kịp tỉnh táo đã bị Lặc Hổ mang đi, những long tử khác đều bị y đánh một trận tơi bời…
Mà con rối Từ Tử Nham càng thảm hơn, tại hiện trường, trên cơ bản đã không tìm được bất cứ mảnh vụn nào của con rối. Với tính cách của Từ Tử Dung, phát hiện có con rối ngụy trang thành ca ca lừa gạt y, nghiền xương thành tro đã là nhẹ nhàng lắm rồi!
Từ Tử Nham nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia, trong lòng có ngàn vạn con thảo nê mã gào thét chạy qua, anh nên nói cái gì?
Ngại quá, lúc đứa nhỏ thần kinh nhà ta phát bệnh, sức chiến đấu sẽ bùng nổ, đánh mấy đứa con nhà ngài, ta thật sự xin lỗi!
Nếu nói ra lời này, chính Từ Tử Nham cũng cảm thấy quá thiếu đánh…
Chân Long đại nhân ngây như phỗng, dường như hoàn toàn không ngờ rằng con rối của mình lại dễ dàng bị người khác nhìn thấu.
Hắn nhìn nhìn Từ Tử Nham đầy nghi ngờ, hỏi: “Sao y lại phát hiện? Con rối của ta, cho dù là hơi thở hay là dao động linh lực đều giống ngươi như đúc, thậm chí nó còn có thể bắt chước trí nhớ của ngươi, làm ra phản ứng với những người khác.”
Từ Tử Nham: …..
Trong nhà có một tên thần kinh, rảnh rỗi hay dùng Huyết Khế truyền đạt đủ loại âu yếm hạn chế độ tuổi —— loại chuyện này ta sẽ nói cho ngài biết sao??? _(:3” ∠)_
Anh không tin lúc Chân Long đại nhân luyện chế con rối, sẽ luyện luôn cả Huyết Khế giữa hai người. →. →
Huyết Khế không trả lời, đứa nhỏ thần kinh nhà anh không nổi điên bùng nổ mới là lạ!
Tuy hai người bên nhau đã nhiều năm, cảm giác an toàn của Từ Tử Dung đã dần dần bay lên trên trục hoành, không đến mức không nhìn thấy anh sẽ phát điên, nhưng nhìn thấy con rối có sơ hở rõ ràng như vậy… Ha ha, kết quả như vậy cũng là chuyện đương nhiên.
“Khụ khụ… Chân Long đại nhân, hay để ta đi ngăn cản Tử Dung đi, Tuyết Đoàn hai mắt sắp trắng dã rồi.” Từ Tử Nham nhìn dáng vẻ xui xẻo của Tuyết Đoàn trong thủy kính, dời mắt đi, không đành lòng nhìn thẳng.
“Không sao, đám con của ta đều da dày thịt béo, tấn công cỡ này không tính là gì. Ngươi không biết đâu, lúc tụi nó còn nhỏ mới khó chơi… Bọn nó cả ngày bla bla bla…”
Từ Tử Nham nhìn Chân Long đại nhân trong nháy mắt hóa thành cha già nói nhiều, câm nín hồi lâu không thốt nên lời…
Chân Long đại nhân, con của ngài ở bên kia bị người ta đánh no đòn, ngài lại còn có thể giống như không có việc gì kể khổ với ta lúc nhỏ mấy đứa con của ngài nghịch ngợm như thế nào…… Thật ra bọn họ đều không phải con ruột của ngài đúng không!!!
“Đương nhiên là con ruột mà!” Chân Long bỗng nhiên trợn mắt, tức giận nói: “Ngươi là không biết đâu! Lúc trước vì tạo ra mấy tiểu tử này, ta rất vất vả á!”
Từ Tử Nham:…… Đậu má! Chân Long đại nhân, ngài thật sự muốn cùng ta thảo luận loại đề tài hạn chế độ tuổi này sao?? Ta không muốn nghe chút nào hết!!!
Từ tử nham 囧 囧, nhìn hình ảnh Từ Tử Dung đánh tơi bời từng con long tử, mà bên tai lại nghe Chân Long đại nhân dựa theo trình tự đánh long tử của Từ Tử Dung, kể lể quá trình ban đầu ‘tạo ra’ từng con long tử như thế nào, cả người đều không ổn.
Lúc này anh cảm thấy không ổn không phải bởi vì Chân Long nói mấy chuyện hạn chế độ tuổi, mà là —— đậu má, đám long tử này thật sự được Chân Long ‘tạo ra’!!!!!!!!
Nữ Oa tạo ra con người như thế nào? Chân Long đại nhân chính là bắt chước Nữ Oa, dùng mọi thủ đoạn nặn ra một loại sinh mệnh hoàn toàn mới —— long tử.
Nhưng mà… Khụ khụ, trình độ nặn tượng của Chân Long đại nhân không quá tốt, kết quả long tử biến thành các loại động vật hình thù kỳ quái, ví dụ như lang sói mọc sừng rồng, quái vật mặt dê thân người, còn có vài loại như sư tử, hổ, chó không giống rồng, vân vân…
Cuối cùng thành công biến thành sinh mạng mới, chính là chín con long tử.
Dùng máu, lông, gen (cái quỷ gì vậy) của chính Chân Long tạo ra long tử, về mặt uy lực có lẽ kém xa người cha đậu bỉ, nhưng về tố chất thân thể, long tử tuyệt đối có thể nghiền ép tất cả giống loài.
Nếu long tử dễ chết như vậy, Chân Long cũng đau lòng lắm.
Tuy những tiểu tử này hơi xấu xí, nhưng đều là thịt đầu tim của hắn! (thật sự là thịt đầu tim. Ban đầu, vì để tạo ra đám con chơi với mình, Long cha cũng rất liều mạng…)
Nhưng cũng may là đám tiểu tử này không ngốc, biết ngoại hình của mình bị ghét bỏ, bởi vậy cả đám đều quen biến thành các loại động vật đáng yêu nhằm tranh sủng…… Cho nên, nhóm Từ Tử Nham mới có thể nhìn thấy một đám long tử ngoại hình đáng yêu bán manh, bên trong đậu bỉ ngốc nghếch…
“Chân Long đại nhân……” Cuối cùng Từ Tử Nham không nhịn nổi nữa mà mở miệng, cho dù Chân Long đại nhân không ngại con của mình bị đánh thành đầu heo, nhưng anh lại rất để ý người yêu của mình khí đại thương thân*…
(Khí đại thương thân: tức giận quá lớn sẽ ảnh hưởng đến nhiều bộ phận trong thân thể)
“Hả?” Chân Long đại nhân ngẩn người, sau đó lấy lại tinh thần: “À… Đúng đúng, ta quên mất, phải đưa ngươi qua đó.”
Lời còn chưa dứt, Chân Long đại nhân búng ngón chân một cái, Từ Tử Nham cảm thấy trời đất quay cuồng, sau đó anh rơi vào cái ôm rất quen thuộc ——
“Ca ca……” Từ Tử Dung kích động ôm lấy ca ca mất rồi tìm được (không phải đâu), vùi mặt trong lòng anh, hít sâu lấy hương vị trên người anh.
…..
…..
…..
Khoan đã! Vì sao trên người ca ca có mùi lạ vậy???
“Ca ca!” Từ Tử Nham bỗng chốc ngẩng đầu, ánh mắt âm trầm nhìn Từ Tử Nham, Huyết Khế liên tục truyền đạt chất vấn, nghi ngờ của y.
Từ Tử Nham:…… Mẹ kiếp! Mũi đệ là mũi chó à!
“Ca ca?” Phát hiện Từ Tử Nham im lặng hồi lâu, Từ Tử Dung nheo mắt đầy nguy hiểm. Tuy rằng trực giác báo cho y biết người trong lòng chắc chắn là thật, nhưng nếu thật sự là ca ca, vì sao không dùng Huyết Khế trả lời y?
“Được rồi, từ khi nào mũi đệ thính như vậy?” Phát hiện đệ đệ nhà mình lại sắp hắc hóa, Từ Tử Nham cạn lời cốc đầu y, gõ cho y tỉnh.
Trên đầu sưng một cục u, nhưng Từ Tử Dung lại thở phào nhẹ nhõm, thỏa mãn dụi dụi trong lòng ca ca —— sau đó tiếp tục chất vấn về hương vị lạ trên người anh.
Từ Tử Nham: _(:3” ∠)_
Từ Tử Nham kể lại chuyện phát sinh giữa anh và Chân Long, cuối cùng mới trấn an được đứa nhỏ thần kinh nhà anh.
Nhìn cảnh tượng ‘thây phơi khắp nơi’, Từ Tử Nham chợt chột dạ nhìn lên không trung, tuy rằng không biết Chân Long đại nhân đang rình xem ở đâu, nhưng huỷ hoại trò chơi mấy ngàn năm một lần của người ta, có phải hơi quá đáng không?
“Không sao, làm lại một lần nữa là được.” Giọng của Chân Long đột nhiên vang lên bên tai anh.
Từ Tử Nham mặt tối sầm, nhân loại / Ma tộc / Yêu tộc tham gia thi đấu đều đã ngất xỉu, đám long tử cũng bị đánh mặt mũi bầm dập, vậy còn thi đấu như thế nào?
Trong nháy mắt khi anh xuất hiện suy nghĩ này, một cổ Long Linh Lực chứa đầy sinh cơ hóa thành một cơn mưa rào, bao phủ toàn bộ không gian trò chơi.
Giọt mưa xanh biếc rơi tí tách trên mặt đất, nhanh chóng hòa vào đất, mà mưa rơi lên người những người ngất xỉu lại ngấm vào thân thể bọn họ, tẩm bổ linh hồn của bọn họ.
Cơn mưa rào này chỉ kéo dài vài hơi thở, nhưng các tuyển thủ dự thi bị trọng thương cũng đã khôi phục trạng thái tốt nhất.
Đương nhiên, lúc này bọn họ đang hung dữ nhìn chằm chằm Từ Tử Dung, nếu không phải thực lực không bằng, có lẽ bọn họ sẽ nhào thẳng tới. →. →
Trong những chủ nhân của long tử, tu vi cao nhất đương nhiên là Từ Tử Nham và Từ Tử Dung. Ngoại trừ hai người bọn họ, thực lực mấy người còn lại đều sàn sàn nhau, đều là tu vi kim đan.
Thật ra chuyện này cũng bình thường, suy cho cùng thì thiên chi kiêu tử liên tục gặp kỳ ngộ như Từ Tử Nham và Từ Tử Dung tuyệt đối là thiểu số trong thiểu số, đa số mọi người đều tăng tu vi theo tuần tự.
Bởi vậy bọn họ có thể tu luyện đến kim đan kỳ cũng đã là kết quả rất tốt rồi.
Bởi vì một mệnh lệnh của Chân Long đại nhân, trận so tài ngốc nghếch này… À không, đại chiến long tử lại một lần nữa bắt đầu.
Đám long tử được tắm trong mưa rào cũng đều khôi phục trạng thái hoàn mỹ, bọn nó quay về bên cạnh chủ nhân nhà mình, cảnh giác nhìn kẻ địch xung quanh.
Rất nhanh sau đó, Chân Long đại nhân liền tuyên bố quy tắc tranh tài. Mảnh không gian thần bí này cũng bắt đầu biến hóa hình dạng, núi, sông, đồng bằng đều không ngừng dao động, sau đó trên mặt đất nhanh chóng xuất hiện vô số ô vuông rộng hai thước vuông.