“Sư phụ… Không ổn rồi.” Một thiếu niên hồng y mướt mồ hôi chạy tới bên cạnh kỹ thuật trạch râu quai nón, hạ giọng nói.
Sắc mặt râu quai nón sa sầm: “Có chuyện gì?”
Thiếu niên hồng y mặt mày tái nhợt nói: “Không thấy nhị sư huynh phụ trách trông coi pháp bảo đâu nữa.”
“Cái gì?” Râu quai nón biến sắc: “Sao có thể, lúc nãy ta còn…”
“Sư phụ, xin lỗi, con tới trễ.” Một thanh niên cao lớn mỉm cười đi tới.
“Được rồi!” Râu quai nón tức giận, hắn biết nhị đồ đệ có ý với Linh Vân, nhưng ở thời khắc mấu chốt lại vì chuyện này mà rời cương vị, xem ra hắn giáo dục người này chưa đủ, chờ chuyện này kết thúc nhất định phải mắng nó một trận!
“Đừng nói nhiều, đồ đâu?” Bởi vì đồ đệ không đáng tin cậy mà râu quai nón tỏ ra rất không vui.
Người thanh niên khỏe mạnh vội vã giao ra một cái Nạp Hư Giới, cung kính trình lên cho sư phụ.
Râu quai nón cầm Nạp Hư Giới, vội vã chạy tới nơi bày trận, để lại thiếu niên hồng y tò mò nhìn người thanh niên: “Nhị sư huynh vừa đi đâu vậy?”
Người thanh niên cười ngại ngùng: “Chẳng phải là Linh Vân…”
“Thôi đi.” Thiếu niên hồng y khinh thường: “Linh Vân cô nương sao có thể tìm ngươi, ta vừa thấy nàng ta đang thân mật với một gã nam tu khác kia kìa.”
Người thanh niên hơi khựng lại, sau đó mở to cặp mắt đen láy, bình tĩnh nhìn thiếu niên hồng y.
Thiếu niên hồng y bị ánh mắt thâm trầm của hắn làm giật mình, nhưng nhìn kỹ thì đối phương vẫn là dáng vẻ thật thà, nào có cảm xúc thâm trầm gì. Thiếu niên dằn sự nghi ngờ xuống: “Được rồi, ta sẽ không nói cho sư phụ, nhưng ngươi phải nói ta biết ngươi đi đâu!”
Người thanh niên khẽ mỉm cười, hai tay đè lên vai thiếu niên hồng y, thấp giọng: “Việc này… Không tiện nói, nhưng chờ mọi chuyện kết thúc, ta sẽ nói ngươi biết, được không? Bây giờ là thời điểm quan trọng, chúng ta không được phân tâm.”
Thiếu niên hồng y nhìn mắt của hắn, hai mắt dần mất đi tiêu cự. Thiếu niên mờ mịt gật đầu, đợi đến khi người thanh niên bỏ đi không bao lâu mới đột nhiên tỉnh táo: “Kỳ lạ… Nhị sư huynh… Đúng, hắn nói phải đợi khi chấm dứt mới nói cho ta biết.”
Nhìn thiếu niên hoạt bát rời đi, người thanh niên thu hồi nụ cười trên môi, thái độ lạnh lùng.
Hắn vô thức chà xát ngón tay, một đốm sáng đỏ tươi lập tức thu hút sự chú ý của hắn.
Phát hiện bụng ngón tay bị chính mình chà rách da, chảy ra máu đỏ tươi, người thanh niên khó nén nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ, miệng lẩm bẩm: “Tu vi kim đan… Đúng là quá yếu. Lớp da này giỏi lắm cũng chỉ có thể kiên trì nửa khắc… Hay là đi trước thì hơn.”
Lời còn chưa dứt, hắn đã rời đi, chỉ để lại mấy giọt máu đỏ tươi hòa vào nước biển, dung nhập vào vùng nước xanh đậm…
Bố trí trận pháp tốn chừng ba canh giờ, râu quai nón và những người kỹ thuật trạch khác dốc hết sức bố trí trận pháp phức tạp này.
Mỗi mắt trận được bố trí, mỗi pháp văn được vẽ, đều do chính tay hắn vẽ ra.
Hắn hiểu rõ trận pháp như hiểu rõ con mình, bởi vậy khi pháp bảo trong tay hắn truyền ra dao động không như bình thường, hắn lập tức phát hiện.
“Không ổn!” Thấy dao động linh lực trên pháp bảo càng ngày càng kịch liệt, râu quai nón tức đỏ cả mắt, lúc này sao hắn có thể không nhìn ra pháp bảo bị người khác động tay động chân? Nhưng vấn đề bây giờ là hắn hoàn toàn không có thời gian điều tra xem ai phá hoại pháp bảo, bởi vì một pháp bảo không ổn định đã gây ra hiệu ứng dây chuyền, các pháp bảo xung quanh cũng bắt đầu dao động kịch liệt. Nếu không thể giải quyết kịp thời, e rằng cả đại trận sẽ vỡ trong nháy mắt.
“Sư phụ!” Thiếu niên hồng y la lên, vẻ mặt hoảng hốt: “Sao lại như vậy?”
“Câm miệng!” Râu quai nónkhông rảnh để ý đồ đệ của mình, hắn đang toát mồ hôi hột, cố gắng dùng linh lực hồi phục pháp bảo. Mà cùng lúc đó, mấy người kỹ thuật trạch xung quanh hắn cũng phát hiện bất thường, vội vã chạy tới, giúp hắn trấn áp món pháp bảo bạo động.
“Chết tiệt! Tại sao lại như vậy?” Râu quai nón chảy đầy mồ hôi làm ướt cả bộ râu của hắn, hắn lau mặt rồi nói với tu sĩ bên cạnh, đi trấn an các pháp bảo xung quanh.
Rất nhanh sau đó, tình huống nơi này đã bị người khác báo lên, Vô Trần Đạo Quân phái người tới hỏi, râu quai nón đành phải thuật lại mọi chuyện. Vốn hắn định che giấu cho đồ đệ nhà mình, dù sao cũng rất có thể là đồ đệ bảo quản pháp bảo không tốt gây ra hư hỏng, mà khi nghe thiếu niên hồng y nói không thấy nhị đồ đệ của mình, hắn bị dọa toát mồ hôi, thành thật nói ra mọi chuyện, bao gồm cả việc đồ đệ của mình từng mất tích một khoảng thời gian.
Tình huống vừa được báo lên, lập tức khiến mọi người cảnh giác. Trước khi hoàn thành trận pháp, dù xảy ra chút việc nhỏ nào cũng sẽ khiến mấy tu sĩ cấp cao quan tâm, càng miễn bàn đến chuyện nghiêm trọng như có người mất tích.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Phụ trách điều tra chuyện này là Từ Tử Nham, bởi vì ‘thiên nhân cảm ứng’ đặc biệt, anh bị Vô Trần Đạo Quân bắt tới làm máy báo nguy hình người.
Nếu đã tới, đương nhiên anh không thể đứng một bên xem kịch. Là một người ngoài dốt đặc cán mai trận pháp, anh cũng chỉ có thể đảm nhận nhiệm vụ hoàn toàn không liên quan đến trận pháp.
Khi thiếu niên hồng y thấy Từ Tử Nham, nhất thời kích động, dáng vẻ như ước gì có thể nhào tới quỳ liếm.
Từ Tử Nham: = 口 =
Có… Có chuyện gì vậy?
Từ Tử Nham hơi bối rối, từ sau khi kết thúc đậu bỉ… À không, kết thúc đại chiến long tử, anh vẫn luôn bế quan củng cố cảnh giới, hoàn toàn không biết anh đã là thần tượng của lớp trẻ Lưu Quang Tông.
Chưa đến năm mươi tuổi đã tấn cấp Hóa Thần, thành tựu như vậy không thể dùng hai chữ thiên tài để hình dung.
Dưới tình huống anh hoàn toàn không biết gì, không biết bao nhiêu đệ tử Lưu Quang Tông đã trở thành fan não tàn của anh…
Đương nhiên, trong việc này cũng có bàn tay của Vô Trần Đạo Quân và La Đại Cước. Xây dựng thần tượng trong Lưu Quang Tông, khuyến khích các đệ tử trẻ hăng hái tu luyện, có thể tăng cường thực lực tổng thể của Lưu Quang Tông, bởi vậy đối với việc này, hai người cảm thấy rất vui mừng.
Chỉ là khổ Từ Tử Nham, lúc trước thỉnh thoảng có fan xuất hiện bên cạnh anh nhưng trên cơ bản đều bị Từ Tử Dung ngăn cản trong phạm vi an toàn. Hơn nữa bản thân bọn họ cũng biết tiết chết, cho nên Từ Tử Nham hoàn toàn không nhận ra. Thế nhưng thiếu niên hồng y cũng là fan não tàn của Từ Tử Nham, nếu không phải trên Thiên La Phong bị Từ Tử Dung bố trí các loại thực vật kỳ quái che kín không chỗ hở, thiếu niên đã sớm xông lên chiêm ngưỡng thần tượng…
Bây giờ tận mắt nhìn thấy người thật, thiếu niên đương nhiên kích động đến cao huyết áp, gương mặt đỏ bừng. Từ Tử Nham nhìn thiếu niên mà không nén nổi lo lắng, sợ thiếu niên kích động quá rồi bất tỉnh…
“Từ… Từ trưởng lão… Ta… Ta là fan não tàn… Của người…” Thiếu niên hồng y hoàn toàn không để ý đến xung quanh, vẻ mặt sùng bái chen đến bên cạnh Từ Tử Nham. Nếu không phải Từ Tử Dung vươn tay cản lại, có lẽ thiếu niên đã đu lên người Từ Tử Nham.
Từ Tử Nham: =.=
Fan não tàn cái gì… Ban đầu anh và Đồ Ma Quân đùa giỡn nói ra mấy từ đó… Không ngờ lại bị truyền ra ngoài…
Mặc dù anh hay nói đùa là fan não tàn, nhưng khi thật sự đối mặt với một người hâm mộ cuồng nhiệt… Trong lòng Từ Tử Nham vẫn có một loại cảm giác ưu việt vi diệu.
Đương nhiên, khi nhìn ấy ánh mắt uất ức của Từ Tử Dung thì loại cảm giác ưu việt này như bị sao băng đánh bay…
Từ Tử Nham lúng túng ho khan hai tiếng, lui về sau một bước, kéo giãn khoảng cách với thiếu niên hồng y rồi mỉm cười: “Cám ơn ngươi, vậy bây giờ chúng ta có thể bắt đầu điều tra chưa?”
Thiếu niên hồng y gật đầu lia lịa, mặt đỏ bừng đầy kích động: Thần tượng nói chuyện với ta kìa!!
Bị ánh mắt nhiệt tình của thiếu niên hồng y khiến da đầu tê dại, Từ Tử Nham chỉ có thể khó khăn dời mắt, cố gắng bỏ quên ánh mắt nóng cháy này.
Được rồi, anh thừa nhận, quả thật không phải ai cũng có thể làm thần tượng, minh tinh. Nếu chỉ là fan bình thường thì không sao, gặp phải fan nhiệt tình như vậy, thật sự làm người ta không chịu nổi —— đặc biệt bạn fan này luôn dùng ánh mắt như muốn nói, hắn rất muốn bò lên giường của ngươi… _(:3″ ∠)_
Từ Tử Nham co giật cơ mặt né xa thiếu niên hồng y. Đối với fan, anh có thể giữ được bình tĩnh, thế nhưng khi đối mặt với một thiếu niên muốn trèo lên giường của anh… Khụ khụ, vì tính mạng chính mình, anh vẫn nên tránh xa một chút.
Từ Tử Nham đẩy thiếu niên hồng y lòng đầy lưu luyến đi chỗ khác, cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt ai oán của Từ Tử Dung.
Anh lặng lẽ liếc y, ừ… Sắc mặt rất bình thường, không biết y có ghi chuyện này vào sổ nhỏ không…
Đúng vậy, Từ Tử Nham đã biết sự tồn tại của sổ nhỏ, đồng thời còn phải bỏ ra một cái giá đau thương. Không chỉ là thiếu nợ lãi gộp, ngay cả việc anh đánh mông Từ Tử Dung lúc bé cũng bị y ghi lại, còn trả thù gấp đôi!!
Quả thật là điên rồi!!
Từ Tử Nham lặng lẽ nuốt một ngụm máu, có lẽ chuyện hôm nay cũng bị y ghi lại.
Bỏ đi, theo logic của Từ Tử Dung, cả đời này anh sẽ không trả hết nợ trong sổ đâu. Dù sao rận nhiều không ngứa*, thích thế nào thì làm thế đó đi. ╮(╯_╰)╭
(Ý chỉ bị rận cắn nhiều lần sẽ quen, không thấy ngứa nữa. Mang ý châm biếm, phê phán người không biết cầu tiến)
Sau khi biết được mọi chuyện từ miệng tu sĩ râu quai nón, Từ Tử Nham bất chấp ánh mắt của Từ Tử Dung, đi tìm thiếu niên hồng y.
Bởi vì lúc đó người đi tìm nhị sư huynh kia chính là thiếu niên hồng y, vì cẩn thận… Anh nhất định phải hỏi cặn kẽ một lần.
“Nói cách khác… Sư huynh ngươi nói hắn ở cạnh Linh Vân cô nương là lừa ngươi?” Từ Tử Dung lạnh lùng hỏi.
Thiếu niên hồng y co rúm người. Mặc dù hắn biết Tiểu Từ tiền bối và Từ tiền bối là một đôi, nhưng lại không biết Tiểu Từ tiền bối kinh khủng như vậy… QAQ!
Sớm biết như vậy, hắn đã không dám chủ động mê hoặc Từ tiền bối… Hơn nữa, Tiểu Từ tiền bối à, người dù gì cũng là tu sĩ Hóa Thần, đi ức hiếp một tu sĩ ngưng mạch kỳ nho nhỏ như ta có ổn không!!!