Dạy Hư Em Trai Mất Rồi Phải Làm Sao Đây?

Chương 465



Edit: Qiezi

“Nằm mơ!” La Đại Cước hừ lạnh, vung trường kiếm lên, một tia kiếm khí lẫm liệt phóng lên cao, đuổi kịp cổ ma khí. Kiếm khí và ma khí va chạm phát nổ, đáng tiếc kiếm khí vẫn kém hơn một chút, để phần ma khí còn sót lại đánh lên định hải trụ.

“Không ổn!” Sắc mặt Vô Trần Đạo Quân chợt biến, nhìn bề ngoài thì tám mươi mốt cây định hải trụ đều giống nhau như đúc, nhưng trong đó có một cây là định hải trụ trung tâm.

Chỉ cần cây định hải trụ này không bị hư tổn gì, cho dù những cây định hải trụ khác sụp xuống, cũng có thể dùng đồ dự bị thay thế. Nhưng nếu cây định hải trụ trung tâm bị công kích, toàn bộ đại trận định hải sẽ hoàn toàn sụp đổ.

Vị Cổ trưởng lão này không hổ danh là tu sĩ tinh thông trận pháp, liếc mắt một cái là nhìn ra bí mật của đại trận định hải. Trong lúc lão ra tay công kích, Vô Trần Đạo Quân đã cảm thấy không ổn, mà La Đại Cước càng theo bản năng tiến hành phản kích, đáng tiếc là phòng ngự bị động luôn chậm hơn một bước —— chỉ thấy định hải trụ to lớn bị ma khí tập kích nên đổ xuống, sau đó những cây định hải trụ khác cũng bắt đầu lắc lư sắp sụp.

Đại trận dùng cây định hải trụ này làm trung tâm cũng bắt đầu xuất hiện hiện tượng tán loạn, nhóm kỹ thuật trạch sắc mặt tái xanh, phụ trách bảo vệ cây định hải trụ này là một lão giả kim đan kỳ, gã thấy định hải trụ do mình luyện chế sắp sụp xuống biển, dưới tình thế cấp bách, gã trực tiếp cắt cổ tay ép ra rất nhiều máu, dùng tu vi của mình để thay thế tác dụng của định hải trụ.

“Không cần lo cho ta, mau giữ định hải trụ của các ngươi!” Lão giả tức giận hét lớn.

Các kỹ thuật trạch còn lại đều chấn động, trong đó có mấy tu sĩ cách định hải trụ trung tâm khá gần, đồng thời định hải trụ của mình cũng bắt đầu sắp sụp, bọn họ học theo lão giả kia, cắt cổ tay của mình, dùng tu vi kéo dài thời gian giữ định hải trụ.

Các tu sĩ còn lại cách khá xa, tạm thời không cần dùng máu để duy trì. Nhưng theo thời gian trôi qua, nếu không thể mau nghĩ ra cách, sớm muộn gì bọn họ cũng phải dùng tu vi để duy trì tác dụng của định hải trụ.

Lão giả hiến máu đầu tiên, bằng mắt thường có thể thấy được tu vi bắt đầu giảm xuống, từ kim đan hậu kỳ xuống đến kim đan trung kỳ, rồi kim đan sơ kỳ. Nếu gã rớt khỏi cảnh giới kim đan, muốn khôi phục thì ít nhất phải nỗ lực gấp mười lần mới có thể làm được.

“Lưu đạo hữu, ta tới thay ngươi!” Một tu sĩ mập mạp thấy lão giả khó giữ được cảnh giới kim đan, bèn vội vàng đẩy lão giả ra, cắt cổ tay thay thế vị trí của lão giả.

Đệ tử của lão giả bước tới băng bó cổ tay chảy đầy máu, mới qua gần nửa chung trà, sắc mặt của lão giả đã trở nên tái nhợt, tu vi cũng khó khăn lắm mới ổn định ở kim đan sơ kỳ, suýt chút nữa rớt khỏi cảnh giới kim đan.

Lão giả cũng không đi nghỉ ngơi, trái lại lại xông tới bên cạnh định hải trụ, cố dùng tài liệu tu bổ cho nó, tranh thủ kéo dài thời gian.

Mà lúc này bên cạnh tu sĩ mập đang hy sinh bản thân đã có ít nhất ba vị tu sĩ đứng chờ, đảm bảo trước khi tu sĩ mập rơi khỏi cảnh giới sẽ có người thay thế.

Cảnh tượng tương tự xảy ra khắp mọi nơi, tại thời khắc khẩn cấp nhất, những tu sĩ kỹ thuật trạch này dùng tu vi của chính mình, cố gắng giữ lấy định hải trụ.

Từ Tử Dung không nhìn thấy nhóm kỹ thuật trạch phấn đấu, bởi vì lúc này y đang bị mấy tên tu sĩ nguyên anh quấn lấy.

Tiếng nổ ban đầu như một tín hiệu, đông đảo tu sĩ Ma tộc đột nhiên xuất hiện bên ngoài hải vực, điên cuồng công kích khu vực này.

Bên trong hải vực, vị Cổ trưởng lão kia nhân cơ hội phá hủy đại trận định hải, nếu không phải lão giả kia hành sự quyết đoán thì e rằng nghi thức đã hoàn toàn thất bại.

Đối với công kích bất ngờ, Vô Trần Đạo Quân không tỏ ra lúng túng. Những Ma tộc phản đối chuyển vào thế giới ma khí chỉ có cơ hội cuối cùng để phá hư hành động lần này. Nếu bọn họ không tới, Vô Trần Đạo Quân mới thấy kinh ngạc.

Ở bên ngoài hải vực, hắn đã sớm bố trí rất nhiều tu sĩ phòng thủ, chỉ là lúc nãy Từ Tử Nham cảm thấy bất an nên hắn mới điều đội quân này vào bên trong hải vực để phòng ngự, mà vòng ngoài thì giao cho một vài hải tộc.

Những hải tộc này thực lực thấp, bị nguyên anh, Hóa Thần đánh lén, tử thương thê thảm. Trong nháy mắt, lớp phòng ngự bên ngoài bị phá, nhưng lực lượng phòng ngự của Vô Trần Đạo Quân lại không bị diệt, trái lại là dồn cả trong hải vực, có thể phòng thủ càng nghiêm ngặt.

Điều khiến Vô Trần Đạo Quân giật mình là bị Cổ trưởng lão đánh cho một vố. Vô Trần Đạo Quân thật không ngờ vị trưởng lão này của Thiên Vũ Tông lại cấu kết cùng ma tộc, với hắn mà nói đây là một sự sỉ nhục!

“Hừ!” Vô Trần Đạo Quân hừ lạnh, lật tay hóa chưởng thành kiếm đánh về phía Cổ trưởng lão đang vội chạy trốn. Từ khi hắn nhậm chức chưởng môn, một thời gian dài không ra tay nên có thể rất nhiều người đã quên hắn và La Đại Cước là sư huynh đệ bái chung một sư phụ, dù tu vi kiếm đạo của hắn không bằng La Đại Cước nhưng chiến lực của hắn lại không hề kém La Đại Cước.

Chỉ là đối với đại môn phái như Lưu Quang Tông, rất ít khi cần chưởng môn ra tay, cho nên tất cả mọi người đã quên năm đó Vô Trần Đạo Quân chiến thắng những người được đề cử chức chưởng môn Lưu Quang Tông như thế nào, ngoại trừ cần thủ đoạn, nếu không có thực lực khiến kẻ khác kinh sợ thì sao có thể giành được cái ghế chưởng môn?

Nơi này chính là Tu Chân Giới! Tu Chân Giới cá lớn nuốt cá bé! Tu Chân Giới nắm đấm chính là đạo lý!!!

Tất cả mưu lược, tâm tư đều phải phụ thuộc vào thực lực, bằng không chỉ là lời nói suông!

“Tiểu bối vô tri!” Cổ trưởng lão giận dữ quát, ma khí nồng đậm trên đầu ngón tay hóa thành một cây trường đao, hung dữ bổ về phía Vô Trrần Đạo Quân.

Lúc nãy lão mạnh mẽ ra tay đã dẫn dụ được sự chú ý của La Đại Cước, mà mượn cơ hội này, lão lập tức tấn công vào điểm yếu nhất của trận pháp phòng hộ.

Đối với một trận pháp sư mà nói, Lưu Quang Tông sử dụng trận pháp phòng hộ không tính là quá khó phá giải. Nếu Cổ trưởng lão có thể phá hủy hoàn toàn trận pháp phòng hộ, đồng thời hội họp với những người ở vòng ngoài, đối với mọi người ở Lưu Quang Tông mà nói, đây chính là một đả kích cực lớn.

Đừng quên, vì bày binh bố trận mà trong đại trận phòng hộ đều là nhóm kỹ thuật trạch thực lực không cao. Về chiến lực, các tu sĩ vòng ngoài có thể liều mạng ngươi chết ta sống với Ma tộc. Nhưng nếu Ma tộc thông minh một chút, bọn họ sẽ tách một nhóm cuốn lấy những hộ vệ này. Chỉ cần có một tu sĩ Hóa Thần rảnh tay, đi tàn sát nhóm kỹ thuật trạch đơn giản như nghiền nát một con kiến!

Cổ trưởng lão suy đoán không sai, hoặc nên nói là nếu không phải Cổ trưởng lão chơi một vố, Vô Trần Đạo Quân đã bảo vệ nhóm kỹ thuật trạch này rất tốt.

Nhưng người xưa thường có câu, pháo đài kiên cố nhất luôn bị công phá từ bên trong, nếu không có Cổ trưởng lão, đám người kia muốn phá hủy tám mươi mốt cây định hải trụ tạo thành đại trận phòng hộ tuyệt đối là chuyện mơ mộng hão huyền.

Cổ trưởng lão không nắm rõ thực lực của Vô Trần Đạo Quân, hoặc nên nói là… Lão hoàn toàn không xem Vô Trần Đạo Quân ra gì.

Lão thấy, chưởng môn chỉ là đệ tử không có hy vọng tu hành, cho nên mới bị đẩy ra làm chút việc vặt cho tông môn. Một đệ tử như vậy, có thể có bản lĩnh gì?

Đáng tiếc… Vô Trần Đạo Quân là một tên quái thai, rõ ràng có thực lực ngang ngửa La Đại Cước, nhưng hắn lại u mê phát triển Lưu Quang Tông, đưa tông môn lên đỉnh cao…

→. →

Tin tức sai lệch khiến Cổ trưởng lão tính sai một bước, một bước sai lầm, sai cả bàn cờ —— lão vốn cho rằng chỉ cần một chiêu là có thể ép Vô Trần Đạo Quân lui bước hoặc khiến hắn trọng thương, nhưng kết quả lại là Cổ trưởng lão còn chưa kiệt sức đã bị Vô Trần Đạo Quân chưởng vào ngực, khí huyết cuồn cuộn, ma khí bị đưa vào cơ thể trong thời gian ngắn suýt chút nữa mất khống chế trào ra.

“Sao có thể!” Cổ trưởng lão khiếp sợ, giống như Vô Trần Đạo Quân không ngờ lão sẽ phản bội, lão cũng không ngờ Vô Trần Đạo Quân lại có thực lực bậc này.

“Hừ! Chuyện ngươi không ngờ vẫn còn nhiều ví dụ như hôm nay ngươi đừng hòng sống sót rời khỏi đây!” Có lẽ là bị hành vi của Cổ trưởng lão chọc giận, lần đầu tiên Vô Trần Đạo Quân tỏa ra sát ý như vậy.

Những lời này không có ý nói Vô Trần Đạo Quân tốt tính, mà là ngày thường, dù Vô Trần Đạo Quân hận muốn chết cũng sẽ mỉm cười, âm thầm bẫy chết đối phương. Còn như bây giờ Vô Trần Đạo Quân lộ rõ cảm xúc của mình, quả thật quá hiếm thấy —— không! Là hoàn toàn chưa từng thấy!”

“Tiểu bối chết tiệt! Khinh người quá đáng!” Cổ trưởng lão giận tái mặt, tuy lúc nãy lão bị Vô Trần Đạo Quân đả thương, nhưng dù sao lão cũng là một tu sĩ Hóa Thần lâu năm, huống chi lão mới bị ma khí quán thể không lâu, đương nhiên không quen điều khiển ma khí cho lắm, nhưng lúc này thân thể lão đã được ma khí cải tạo về trạng thái tốt nhất.

Giết Vô Trần Đạo Quân có lẽ hơi khó, nhưng tuyệt đối không phải vấn đề quá lớn.

Cổ trưởng lão đã bại lộ thân phận, cũng không cố kỵ sử dụng ma khí nữa. Cả người lão tỏa đầy hắc khí, khuôn mặt hiền hòa trở nên vô cùng dữ tợn.

Lão cười âm hiểm, ánh mắt oán độc nhìn chằm chằm Vô Trần Đạo Quân: “Ta muốn xem tiểu bối nhà ngươi làm thế nào để lấy mạng ta!”

Vô Trần Đạo Quân nhếch mắt, cười khẩy: “Đồ ngu, ta mới nguyênanh hậu kỳ, ngươi nghĩ rằng ta sẽ ra tay sao?” Vừa dứt lời, Vô Trần Đạo Quân đột nhiên lui về sau vài bước, nhường chỗ cho Từ Tử Nham luôn đứng bên cạnh hắn, hét lớn một tiếng: “Tử Nham, Tử Dung, giết lão già này đi! Để lão nhìn rõ thực lực của Lưu Quang Tông chúng ta!”

Cổ trưởng lão: …..

Từ Tử Nham co giật khóe môi, lúc này Vô Trần Đạo Quân đột nhiên ra tay khiến anh rất hoảng sợ, anh còn tưởng chưởng môn thật sự muốn đại phát thần uy diệt Cổ trưởng lão… Thì ra, thì ra là muốn anh ra tay!

Từ Tử Dung đứng sau lưng Từ Tử Nham như hình với bóng cũng không nhịn được liếc Vô Trần Đạo Quân. Từ trước đến nay, y đều nghĩ Vô Trần Đạo Quân là một con hồ ly cáo già, chưa từng ăn thiệt thòi, cho tới hôm nay y mới biết, thì ra Vô Trần Đạo Quân không chỉ mặt dày mà còn rất vô sỉ… Khó trách hắn có thể làm chưởng môn! (logic nhỉ!)

Cổ trưởng lão cũng bị sự vô sỉ thẳng thắn Vô Trần Đạo Quân dọa sợ ngây người… Nhưng Cổ trưởng lão xui xẻo không có cơ hội trách Vô Trần Đạo Quân không công bằng, lấy nhiều địch ít… Bởi vì hai tu sĩ trẻ tuổi trước mắt khiến lão ghen tỵ đã đánh về phía lão…

Lôi Linh Tiễn của Từ Tử Nham phối hợp với Tiểu Thanh và Cực Quang đánh bất ngờ, đủ để Cổ trưởng lão vốn đã bị thương càng bị thương nặng thêm, Từ Tử Dung thấy thế thì trực tiếp hóa thành một đoàn huyết vụ, bao lấy Cổ trưởng lão.