“Chuẩn bị tốt chưa?” Ông Trần lái xe có nhiều năm kinh nghiệm, trước mặt những người vệ sĩ này, hiển nhiên cũng là người đứng đầu.
“Rồi.” Tất cả vệ sĩ kiểm tra lại trang bị trên người, cho ông ta đáp án khẳng định.
Lạc Kính Lỗi từ trong phòng đi ra, liền nhìn thấy ông Trần đang kiểm tra xe. Ông ta luôn luôn cẩn thận xem xét, không tự mình xem qua thì sẽ không an tâm.
Lạc Kính Lỗi chuyển động đôi mắt một chút, nói với người giúp việc bên cạnh. “Lấy ác khoác của ông Trần ra luôn.”
Nhìn thấy người giúp việc quay lại trong biệt thự, cậu đi xuống bậc thang, lập tức đi về phía bên cạnh xe.
“Cậu chủ Lạc.” Ông Trần thay cậu mở cửa sau xe, cậu xoay người ngồi vào.
Chuẩn bị tốt hết thảy, ông Trần định mở cửa phía trước ra.
“Ông Trần.” Người giúp việc vừa rồi gọi ông một tiếng.
Ông Trần đi về phía hắn, hỏi han một phen, tiếp nhận áo khoác, đi trở về bên cạnh xe.
Duẫn Thiên Khuyết vừa vặn đi ra từ biệt thự. “Lạc đâu?” Hắn hỏi vệ sĩ bên ngoài.
“Cậu chủ Lạc đã lên xe trước.”
Duẫn Thiên Khuyết có chút kỳ quái đi về phía xe, sau khi ngồi lên xe mới hỏi. “Sao em không đợi tôi một chút?” Trước kia cậu ấy luôn cung kính chờ đợi bên người hắn.
“Bên ngoài hơi nóng cho nên tôi vào xe trước, cậu đừng tức giận.” Nói xong lời cuối cùng, giọng cậu đã yếu ớt như muỗi kêu.
“Em không cần sợ, tôi không tức giận.” Duẫn Thiên Khuyết đưa tay kéo cậu vào trong lòng, xoa vuốt mái tóc đen, trấn an trái tim khẩn trương của cậu.
“Cậu chủ, có thể đi chưa?” Ông Trần nghiêm trang hỏi.
Lạc Kính Lỗi tùy ý xoay đầu một chút, nhìn hai ba chiếc xe hơi chuẩn bị đi theo phía sau. “Núi Thiên Dương gần như vậy, chỉ cần đi hai ba tiếng thôi mà, cũng cần có nhiều người đi theo vậy sao?”
“Cũng không phải, chỉ là có nhiều người đi theo như vậy, không thể thật sự vui vẻ được.” Cậu cúi đầu xuống, không dám nhìn vào ánh mắt ép hỏi của Duẫn Thiên Khuyết.
Duẫn Thiên Khuyết xem xét. “Ông Trần, báo cho bọn họ không cần đi theo nữa.”
“Cậu chủ, như vậy không ổn đâu!”
“Không có gì không ổn, cứ theo lời tôi mà làm.”
“Nhưng mà, lỡ như trên núi có chuyện gì—”
“Đừng dài dòng nữa!” Duẫn Thiên Khuyết nói xong, tựa vào ghế dựa, cũng không tiếp tục phí lời. Nhiều người thì thế nào, cũng chỉ là một đám phế vật. Hữu dụng, chỉ cần một người là đủ rồi.
Khoé miệng Lạc Kính Lỗi nhếch lên một nụ cười không dễ phát hiện, lướt qua trong giây lát.
“Vâng.”
Lạc Kính Lỗi nhìn ông ta theo thói quen lấy bình xịt ra, để trước mũi phun phun một chút, nhìn ông khởi động xe, chậm rãi rời khỏi biệt thự.
Tám năm, tám năm, cậu bị nhốt ở nơi này tám năm, sợ hãi tám năm, nhận hết tra tấn tám năm. Đủ, thật sự đủ rồi, tất cả đều nên chấm dứt đi. Tất cả đều phải kết thúc.
Ông trời, ông cho tôi một cơ hội như vậy, xin cho tôi nhất định bắt lấy được nó, đừng để cho nó lặng lẽ trốn đi. Tôi đã, đã không còn gì để mất, tôi ngay cả thứ để đem ra đặt cược cũng không có.
Tám năm, ai trả lại cho tôi tám năm?
Cha, mẹ, Khắc Lâm, Đại Cao, Tiểu Hi, Phẩm Diệp, Tiểu Phi… Tám năm sau, tôi còn có được gặp lại mọi người không?
Một giọt nước mắt kích động lặng lẽ tràn ra, cậu vội vàng làm bộ như lơ đãng lau đi.
Một lần cuối cùng, nhất định phải thành công.
Lúc chiếc xe lên núi quẹo vào một chỗ, đột nhiên phanh lại, Duẫn Thiên Khuyết cùng Lạc Kính Lỗi bởi vì quán tính mà hơi ngả mình về phía trước.
“Cậu chủ, phía trước tựa hồ bị đá trên núi chặn lại.” Khi nói chuyện, ông Trần lắc đầu mạnh mẽ. Không biết vì sao, hình ảnh ông nhìn thấy càng lúc càng mơ hồ.
“Cậu không sao chứ?” Lạc Kính Lỗi lấy khăn tay ra, lau lau cái trán ẩn ẩn mồ hôi của Duẫn Thiên Khuyết.
“Không có việc gì.” Vừa dứt lời, hắn liền cảm thấy một cỗ mùi hương thản nhiên chợt xa chợt gần. Dần dần, một loại cảm giác muốn ngủ say cấp tốc dâng lên, dần dần làm mơ hồ tầm mắt hắn, đầu óc cũng bắt đầu đình trệ lại.
“Lạc…” Gương mặt Lạc vì sao không còn rõ, dường như cách vài tầng sương, càng ngày càng xa, càng ngày càng xa…
Ném khăn tay xuống, vỗ vỗ gương mặt ngủ say của hắn. “Duẫn – Thiên – Khuyết?” nghi ngờ hỏi một tiếng. Nụ cười, chậm rãi hiện lên trên môi cậu.
Lạc Kính Lỗi rốt cục cũng dám dùng một loại ánh mắt khinh bỉ, quang minh chính đại nhìn người trước mắt.
Cậu trèo lên ghế lái, đẩy đẩy ông Trần đã hôn mê, vươn tay lấy súng và di động của ông ta, chút ít tiền mặt, cùng với con dao găm được giấu trong tay áo. Sau khi xác nhận ông ta không còn vũ khí hành hung gì nữa, mới ném ông xuống xe.
Lạc Kính Lỗi biết khả năng lái xe của mình rất kém cỏi, dựa vào kinh nghiệm đùa nghịch với Khắc Lâm nhiều năm trước trong trí nhớ, cùng với tư liệu điều tra được trong hai ngày này, cậu điều chỉnh tâm lý, khởi động động cơ.
Cho dù như thế nào, cho dù rơi xuống chân núi cũng tốt, cậu cũng muốn chấm dứt tất cả!
Một chậu nước đá dội mạnh vào hắn, Duẫn Thiên Khuyết bị cái lạnh này đánh thức. Chậm rãi mở to mắt, tầm mắt mơ hồ dần dần rõ ràng hơn. Nhưng tảng đá chằng chịt, là sơn động sao? Hắn chậm rãi quay đầu.
Lạc?
Lạc của hắn đứng trong ánh sáng chói mắt, hắn nhất thời không thể thích ứng loại ánh sáng này, sau khi nhắm mắt lại chậm rãi mở ra một chút.
Thật sự là Lạc.
“Lạc.” Hắn nhẹ giọng gọi cậu, muốn vươn tay ra. Nhưng mà—
Không động đậy được?
Cánh tay hắn giống như bị đá tảng đè lên, như thế nào cũng không động đậy được. Cho dù hắn cố gắng dùng sức bao nhiêu, cũng chỉ là uổng phí sức lực. Nâng nâng một cánh tay khác, kết quả cũng giống nhau. Hắn có thể tưởng tượng được hai chân hắn hẳn cũng có kết quả tương tự. Chỉ là, hắn không rõ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?
“Lạc.” Hắn lại gọi cậu. “Đây là, sao lại thế này?”
Lạc Kính Lỗi ôm ngực dựa vào bên cửa đá, thân hình cao lớn, cao ngất dung nhập vào bên trong núi đá, khiến cảnh tượng càng thêm tráng lệ.
Cậu miễn cưỡng khởi động đôi môi tao nhã, giọng nói tràn ngập từ tính vang lên. “Khuyết, tỉnh rồi sao?”
Duẫn Thiên Khuyết nghi hoặc nhíu mày, cậu đang làm cái quỷ gì?
“Có muốn, tôi hầu hạ cậu một chút không, chủ nhân?” Lạc Kính Lỗi nhấc chân đi về phía hắn, từng bước, từng bước, thẳng tắp mà kiên định. Đi đến bên người hắn, quỳ một gối xuống, như một người đàn ông lịch thiệp mà mở miệng. “Đức vua xinh đẹp của tôi, cậu muốn thế nào? Mặt trên, hay vẫn là mặt dưới? Tôi đều sẽ tận tâm hết sức để cậu thoả mãn.” Khóe miệng chậm rãi mở rộng, hình thành một vầng trăng khuyết, giảo hoạt mỉm cười với Duẫn Thiên Khuyết.
Lửa giận của Duẫn Thiên Khuyết dâng lên, hắn thế nhưng chưa bao giờ thống hận gương mặt tươi cười này như vậy. Hận không thể lập tức xé rách nó, sau đó – thật sự là bi ai, hắn ngay cả tưởng tượng cũng chỉ muốn ôm cậu vào trong ngực, hung hăng hôn môi một trận.
“Chủ nhân của tôi, cậu làm sao vậy, tức giận sao?” Lạc Kính Lỗi nâng tay xoa hai má hắn, nhẹ nhàng vuốt ve qua lại, như là đối đãi với người yêu thân mật nhất. “Cậu đừng giận, đừng nóng vội, trò hay vừa mới bắt đầu mà thôi! A, có phải không có ai để cậu hả giận, cậu rất khó chịu phải không?” Lạc Kính Lỗi nâng cằm hắn lên. “Làm sao bây giờ, hiện tại, cậu còn muốn làm tôi sao?”
“Lạc, em đừng náo loạn.” Đây đã là cực hạn của hắn. Cho dù cưng chiều một người như thế nào, như vậy cũng đủ rồi! Người vẫn luôn khúm núm với hắn, tao nhã như nước, nhưng lại trong giây lát thay đổi thành một bộ dạng khác. Hơn nữa lại là bộ dáng khiến cho hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. “Hiện tại dừng tay vẫn còn kịp. Đừng chọc giận tôi!” Duẫn Thiên Khuyết cắn răng, phát ra một câu cực kỳ uy hiếp.
“Chọc giận cậu?” Lạc Kính Lỗi yên lặng nhìn hắn, dường như đoán ra được nguyên cớ gì, cậu đột nhiên bật cười sặc sụa. “Ha ha… chọc giận cậu… Ha ha… Chọc giận cậu thì thế nào? Cậu làm khó dễ được tôi sao, chủ nhân của tôi?” Giơ tay lên, “bốp” một tiếng, bàn tay thật mạnh dừng trên mặt Duẫn Thiên Khuyết.
Cái miệng của hắn dần dần ứa máu, có thể thấy được độ nặng nhẹ khi cậu xuống tay. Duẫn Thiên Khuyết xoay mặt qua một bên, sườn mặt cơ hồ đã nổi gân. Hắn nhắm mắt, cố nén lửa giận.
Không đúng.
Không có khả năng, làm sao có thể phát sinh chuyện này.
Cậu ấy không có khả năng có cơ hội làm việc này.
“Em đánh thuốc mê tôi?” Cơ hồ là một câu khẳng định.
Tất cả đều ở dưới sự giám sát của máy quay và vệ sĩ, cậu vì sao lại có cơ hội làm chuyện như thế này? Thuốc?
“Em lấy thuốc ở đâu?” Trong nhà không có khả năng có, có vệ sĩ giám sát nên cậu ấy cũng không có khả năng đến tiệm thuốc. Thuốc này, làm sao cậu ấy có được.
“Cậu thật sự muốn biết sao?”
Lạc Kính Lỗi đứng lên, từ trong túi lấy ra một túi giấy nhỏ, ném đến trước mặt hắn! “Kịch rất cũ phải không? Tôi cư nhiên chỉ có thể nghĩ đến dùng loại phương pháp này. Ai bảo cậu giám thị tôi nghiêm như vậy, ở nhà có máy quay, ở bên ngoài có vệ sĩ, tôi ngay cả một chút ít riêng tư cũng không có. Tôi bị cậu bắt nghỉ học từ năm hai, cho nên bản thân thiếu thốn kiến thức căn bản không dám tưởng tượng sẽ giở trò quỷ gì với công việc của cậu, tuy rằng điều đó đối với cậu hẳn là một đả kích rất lớn. Cho nên tôi vốn rất hiểu mình, đã quên đi ý tưởng này ngay từ đầu. Tôi ngay cả muốn giết cậu, cũng không có cơ hội tìm được một con dao. Cho nên, tôi sẽ chờ, chờ đến một ngày cậu ghét tôi, chủ động buông tha cho tôi. Trước kia tôi còn ngây ngốc ảo tưởng, có lẽ sẽ có một ngày, cậu xem tôi là một con chó nhỏ mà ném đi, như vậy tôi sẽ được tự do. Tôi luôn luôn chờ đợi ngày đó. Nhưng mà, nhưng mà mỗi một ngày trôi qua, cậu cái tên khốn nạn này, ngay cả chút ý tứ chán ghét cũng không có. Còn mỗi ngày ôm tôi chọc tới chọc lui, làm không biết mệt. Tôi rốt cục hiểu được, tôi chờ không được ngày đó, cậu vốn tính giữ tôi lại đến lúc chết. Tám năm, suốt tám năm, nào có ai có thể ôm một người không chán suốt tám năm. Duẫn Thiên Khuyết, từ đầu đến cuối, cậu rõ ràng là đồ điên, tôi thật sự không hiểu nổi cậu. Trong lúc tôi đang nghĩ dùng biện pháp gì để có thể rời đi, thì ông trời lại cho tôi một cơ hội. Tôi ở phòng bếp trong lúc vô ý nhìn thấy một gói thuốc, tuy rằng tôi cũng buồn bực lúc cậu tuyển vệ sĩ luôn luôn đề cao tố chất, vì sao lại phạm loại sai lầm cấp thấp này. Nhưng mà, tôi cảm thấy, đây thật sự là cơ hội mà ông trời cho tôi, có lẽ, cả ông trời cũng không muốn nhìn thấy tôi như vậy nữa.” Nói xong, giọng Lạc Kính Lỗi có chút nghẹn ngào. Vì vận mệnh bi thảm của chính mình, vì sự giải thoát ngày hôm nay. Hít hít cái mũi, cậu lại mở miệng. “Cậu còn nhớ rõ hôm cúp điện cuối tuần trước không? Kỳ thật tôi đã sớm biết sẽ cúp điện, là tôi cố ý đi đến phòng bếp, tôi đang đợi thời khắc đó đến. Mười giây ngắn ngủn, cũng đã đủ nhặt thuốc mê của tên vệ sĩ dùng để đánh thuốc bạn gái dưới chân bàn lên. Bọn họ thực không nên vô ý như vậy, hại cậu có ngày hôm nay.”
“Em không có khả năng thực hiện dễ dàng như vậy được, ông Trần—”
“Duẫn Thiên Khuyết thông minh như vậy, vì sao lại hỏi vấn đề ngốc như thế, cùng một phương pháp tương tự không thể dùng trên người ông Trần sao? Trước khi lên xe, tôi nghĩ biện pháp dụ ông ta đi, vụng trộm pha thuốc vào bình xịt mũi của ông ta. Đương nhiên liều thuốc ít hơn nhiều so với cậu. Như vậy cam đoan ông ta sẽ lái xe đi xa biệt thự của cậu. Vì để xác định chắc chắn liều lượng, tôi đã mất rất nhiều sức lực! Trong mấy ngày cậu đi công tác, tôi nhốt chính mình trong phòng, lặp lại thí nghiệm, còn phải làm bộ dường như không có việc gì mà mệt rã rời, để tránh lúc cậu trở về nhìn màn hình theo dõi, sinh ra hoài nghi. Thế nào, đây quả thực là vở diễn vừa cũ vừa tệ mạt, nhưng chính cậu lại trở thành nhân vật diễn chính. Tôi thật sự là không nghĩ tới, dùng phương pháp ngu ngốc như vậy vẫn có thể chấm dứt được cậu. Ha ha…”
Vệ sĩ, thuốc, ông Trần, xâu chuỗi tất cả cùng một chỗ—
Duẫn Thiên Khuyết dường như bừng tỉnh đại ngộ, sau đó phẫn nộ cắn chặt răng, cúi đầu, hắn lại bị đùa giỡn! Cùng một người, cùng một thủ đoạn thấp kém, chỉ để cho hắn nhận được đả kích nặng nề.
Lạc, em thế nhưng lại trở thành một quân cờ đáng thương, để người bài trí.
Lạc, em có biết hay không, em cười như vậy thật sự khó coi, so với khóc còn khó coi hơn. Em như vậy, làm sao tôi có thể nhẫn tâm trừng phạt được em?
Em, em thật sự không nên có loại ý tưởng hoang đường này, em cho tôi đả kích còn chưa đủ sao? Vì cái gì còn muốn phản bội tôi? Vì cái gì vĩnh viễn không thể ngoan ngoãn, vĩnh viễn không tiếp thu được bài học?
Tôi rốt cuộc nên bắt em làm gì bây giờ?
Lạc…
“Cậu suy nghĩ cái gì, cậu chủ của tôi?” Lạc Kính Lỗi ôm ngực nhìn hắn, một người độc thoại thật là nhàm chán.
“Vì cái gì? Vì cái gì phải làm loại chuyện này?” Đây là điều hắn muốn biết nhât bây giờ.
“Vì cái gì?” Lạc Kính Lỗi dùng một loại ánh mắt như đang nhìn quái vật mà dõi theo hắn. “Cậu hỏi tôi vì cái gì? Cậu cư nhiên còn hỏi tôi vì cái gì? Ha ha…” Cậu thật sự ức chế không được mà cười oà. Cười đến mức nước mắt cũng chảy ra.
Cười mà ngay cả nước mắt trong lòng cũng tuôn rơi.
Rốt cục khôi phục cảm xúc, Lạc Kính Lỗi đến gần hắn. “Cậu chủ bị mắc chứng dễ quên sao, chẳng lẽ cậu đã quên cậu đã đối xử với tôi như thế nào sao? Còn dám hỏi tôi vì cái gì? Ha ha… Đừng làm tôi cười chết! Duẫn – Thiên – Khuyết!” Những từ cuối cùng, cậu cắn răng mà nặn ra.
“Lạc, em hận tôi?” Duẫn Thiên Khuyết dùng một loại ánh mắt không thể tin được nhìn cậu.
Lạc Kính Lỗi không thể tin người đàn ông này lại dùng ánh mắt hoài nghi như vậy mà nhìn cậu. Chẳng lẽ hắn vẫn cho rằng những thứ hắn đã làm là điều đương nhiên sao? Cảm giác suy sụp nghiêm trọng đả bại cậu, Lạc Kính Lỗi điên cuồng mà rống to. “Tôi hận cậu, tôi hận cậu, tôi hận không thể lột từng lớp từng lớp da của cậu xuống, tôi hận không thể để cậu chết ngay lập tức ở nơi này, vĩnh viễn không có người biết. Tôi hận không thể, tôi hận không thể giết cậu ngay lúc này!”
Một con dao bén nhọn hung hăng đâm vào đùi Duẫn Thiên Khuyết.
“A…” Duẫn Thiên Khuyết đau đến mức kêu rên ra tiếng. Nhưng hắn kiên trì cắn chặt răng, ánh mắt vẫn dừng trên người con trai khiến cho hắn vừa yêu vừa hận này.
Dùng sức đâm con dao vào càng sâu, bàn tay run run vặn tròn mạnh một cái—
“A…” Trán Duẫn Thiên Khuyết toát ra mồi hôi, đau đớn cùng bất lực cơ hồ bao phủ lý trí hắn.
“Rất đau sao? Có phải rất đau hay không?” Lạc Kính Lỗi dùng âm điệu ngây ngốc hỏi hắn. “Khuyết, thực xin lỗi, tôi không thể không làm như vậy. Tôi biết rất đau, nhưng rất nhanh sẽ tốt lên thôi. Cậu kiên nhẫn một chút.” Khi nói chuyện, con dao găm đâm vào sâu bên trong da thịt không ngừng vặn vẹo, di chuyển theo vòng tròn. Khiến Duẫn Thiên Khuyết kêu rên ngày càng nặng nề.
Đúng là cứng đầu, thậm chí còn không hề khóc.
Hắn không thèm lên tiếng làm cho Lạc Kính Lỗi phi thường khó chịu, cậu rút dao nhỏ ra, nhìn dòng máu không ngừng chảy giọt trên người Duẫn Thiên Khuyết. Người này, căn bản không xứng với màu đỏ của máu.
Duẫn Thiên Khuyết đau đến nhăn mày, cả khuôn mặt cơ hồ xoắn lại với nhau. Hơi thở hổn hển, hắn nói. “Lạc… Tôi không biết… Em đối với tôi… Hận… Lại sâu như vậy…”
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu là đồ ngu hay là đồ điên? Cậu thật sự đã quên những chuyện cậu từng làm với tôi sao? Đau đớn cậu mang lại cho tôi thậm chí còn lớn hớn rất nhiều. Tám năm, cậu thậm chí nhẫn tâm khoá tôi bên người tám năm. Tôi sống đến ngày hôm nay, người không ra người, ma không ra ma, tất cả đều là cậu ban tặng, ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, cậu cảm thấy tôi giống đồ điên không? Đúng rồi, nói cho cậu biết, tôi chính là điên rồi, tôi bị cậu bức đến điên rồi. Cậu xem tôi là thú cưng mà nuôi trong nhà, bạn bè của tôi, người thân của tôi, bóng rổ của tôi, ngay cả người tôi yêu, cậu đều phải huỷ diệt tất cả. Duẫn Thiên Khuyết, cậu rốt cuộc có nghĩ đến hay không, tôi là con người! Con người! Con người!!!” Cảm xúc của Lạc Kính Lỗi khó có thể khống chế kích động, cả người run rẩy, không ngừng lên án hắn. “Tám năm, cậu biến một người bình thường trở thành như vậy. Đập tan giấc mộng của tôi, tự tôn của tôi, kiêu ngạo của tôi. Hiện tại tôi cũng chỉ nằm dưới thân cậu không ngừng rên rỉ, cầu xin, tôi cũng chỉ là công cụ tiết dục cho cậu, hiện tại tôi chỉ còn biết làm chuyện này. Tôi đã không còn rõ ràng nữa, bản thân mình vẫn còn là con người sao? Tôi còn là một người đàn ông sao? Tôi có thể không điên sao?” Cậu như bị tâm thần mà điên cuồng hét lên với hắn. Nước mắt yếu đuối từ trong lòng đã không ngừng ùa ra.
Những giọt nước mắt này thì tính cái gì, đau đớn đó thì tính cái gì, vĩnh viễn cũng không khuất nhục như tám năm trong địa ngục đó. Ngay cả chính cậu cũng kỳ quái, vì sao có thể kiên cường sống đến tận ngày hôm nay, vì cái gì không thực sự phát điên. Cậu đối với thế giới đáng sợ này, còn cái gì để quyến luyến sao?
“Lạc…” Duẫn Thiên Khuyết thì thào tự nói.
Lạc, vì sao lại nghĩ tôi như vậy, nghĩ mình như vậy. Tôi chưa từng xem em là công cụ tiết dục gì đó, tôi chỉ là đơn thuần yêu em, như vậy cũng sai lầm rồi sao? Tôi làm những chuyện đó với em, chẳng qua cũng chỉ vì quá yêu em. Lạc…
“Tôi vẫn nghĩ… Em ít nhiều cũng sẽ hận tôi một chút… Nhưng tôi chưa bao giờ biết… Em thế nhưng lại hận tôi sâu đến thế… Nhưng mà… Nhưng mà em chưa từng nói với tôi… Tôi thật sự không biết.”
Chẳng lẽ không phải là nhất thời phẫn uất, mà là nỗi hận lâu dài, nặng nề xâm nhập vào xương cốt và máu thịt, như bình rượu nhiễm độc không ngừng lên men hận, nỗi hận khiến cho người ta tuyệt vọng, không có đường thoát? Phải không? Thật sự, là như vậy sao?
Lạc Kính Lỗi thống hận những giọt nước mắt không có tiền đồ của mình. Tính tình dưới sự áp lực lại bắt đầu thay đổi. Từ khi nào thì bắt đầu, cứ nhăn nhó như phụ nữ, động môt cái liền chảy nước mắt. Đây là thuộc tính của đàn bà, cậu, Lạc Kính Lỗi, từ nay về sau trong cuộc đời không cần đến nó nữa.
Lung tung lau đi những thứ làm cho cậu phiền lòng. “Nói cho cậu? Ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, cậu đối xử với tôi thế nào, cậu quên rồi sao? Tôi dám nói cho cậu sao? Nói cho cậu, sau đó câu lại bắt đầu tiến hành một lần vũ nhục cùng nhiều cách xử phạt về thể xác, phải không? Hận một chút? Mùa đông năm ấy cậu lột sạch quần áo của tôi, lấy xích chó xích cổ tôi, bắt tôi ở trước mặt mọi người bò đi trên mặt đất như một con chó. Chẳng lẽ tôi không có tôn nghiêm sao? Những vệ sĩ thấy qua một màn đó, tuy rằng miệng không ngừng gọi tôi là ‘cậu chủ Lạc’, hừ, mẹ nó ai mới biết được trong lòng bọn chúng nghĩ như thế nào. Tên súc sinh đi như chó này, cái tên mỗi ngày đều bị đàn ông làm này còn dám leo lên đầu chúng giương oai. Ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, vết sẹo trên người tôi cũng là cậu ban cho tôi. Tôi vĩnh viễn cũng quên không được gương mặt đắc ý của cậu ngày đó. Đến chết, đến chết cũng quên không được thương tổn cậu mang cho tôi, đến chết cũng sẽ không tha thứ cho cậu. Tôi hận cậu? Tôi đương nhiên hận, tôi hận không thể cắt bỏ từng khối thịt trên người cậu, làm sạch xương cốt của cậu, mang cho chó ăn. Cậu đừng vội, Duẫn Thiên Khuyết, tôi đang định làm như vậy đây. Cậu nhất định phải mở to hai mắt để xem tôi biểu diễn ha!”
“Lạc…” Duẫn Thiên Khuyết bi thương kêu lên. “Tất cả chuyện đó, tất cả đều là sự trừng phạt đối với sự phản bội của em. Là vì em phản bội tôi, cho nên tôi mới –”
Là em phản bội tôi, em không biết khi tôi nhìn thấy tất cả, lòng tôi đau đớn đến mức nào.
Là em phản bội tôi, vì sao em không thể hiểu được, không thể tha thứ cho tôi.
Tất cả đều là vì sự phản bội của em, bởi vì em—
“Phản bội?” Lạc Kính Lỗi giống nghe được lời nói truyền đến từ không gian khác, trừng lớn ánh mắt, đột nhiên lại bắt đầu cười điên loạn. “Ha ha… Duẫn Thiên Khuyết, cậu rất buồn cười.” Cậu nửa ngồi xổm trước mặt Duẫn Thiên Khuyết, như người hầu cung kính với chủ nhân, nói từng chữ một. “Tôi – cho – đến – bây – giờ – chưa – từng – yêu – cậu, tại sao lại nói là phản bội?”
Như một quả bom làm nổ tung đỉnh đầu hắn.
Cho tới bây giờ, chưa từng, yêu!!!
Cho tới bây giờ, chưa từng—
C 31
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment