Không phải hắn nhìn lầm, chính là phép lạ của thiên đường, nụ cười phát ra từ nội tâm, nụ cười không hề che dấu.
Chẳng lẽ ngày hắn vẫn đang chờ đợi là đây sao?
Lạc Kính Lỗi canh giữ bên người hắn trắng đêm không rời. Ban ngày đẩy hắn đi dạo dưới ánh mặt trời ấm áp, cẩn thận giúp hắn ăn cơm, giúp hắn thay nước, ở cạnh bên hắn. Ban đêm nằm trong lòng hắn, cho hắn cảm nhận được sức ấm yêu thương, mãi đến khi nhắm mắt lại, tiến vào mộng đẹp với những vì sao ngoài trời.
Nếu đây không phải là thiên đường, vậy cũng nhất định là thời khắc đẹp đẽ nhất hắn luôn chờ đợi trong đời.
Rời khỏi bệnh viện, bọn họ chuyển đến biệt thự riêng mà Akira Tanabe đã chuẩn bị sẵn. Duẫn Thiên Khuyết phải bôn ba giữa công việc và gia đình. Doanh nghiệp Fujii tuy rẳng phải đổi chủ, mọi người đều biết trong lòng, nhưng lại không nghĩ sẽ nhanh như vây. Hơi có dị nghị, nhưng cũng không dám biểu hiện ngoài mặt, dù sao đằng sau người kia vẫn có một “Thiên Vận” cường ngạnh chống đỡ.
Án mạng ở nhà Fujii chết hơn mười mạng người, cũng chỉ nghe nam chủ nhân giải thích một câu “do trộm cướp gây nên,” rồi cũng không thể giải quyết được gì.
Lại là một năm lá phong rơi rụng, chỉ tiếc hắn còn chưa kịp bắt lấy một chiếc, đã bị những cơn tuyết hiếm có ở Tokyo bao trùm.
Lạc làm bạn với hắn, cùng đi qua hai tháng đẹp nhất cuộc đời, ngắn ngủi đến mức hắn còn chưa tỉnh táo lại, một chuyện thật không thể ngờ được đã lập tức xảy ra trước mắt.
Đập vụn hết thảy ảo tưởng cùng mộng mơ… Sự thật vốn tàn khốc như vậy… Hắn không muốn tỉnh lại…
Một ngày mùa đông nắng ấm, từng tia sáng tinh khiết xuyên qua ngọn cây, từ phía chân trời hạ thẳng xuống một màu vàng diễm lệ chói mắt. Trên mặt đất, những đốm đen và trắng lấm tấm giao nhau. Trong không khí, hơi lạnh man mát xông vào mũi, làm giảm đi sự căng thẳng của cuộc sống thời đại vồn vã mang đến.
Đây là một quán cà phê lộ thiên, hương cà phê xoay tròn trong chiếc cốc, nhún nhảy bốn phía. Uể oải tựa vào trên ghế, giữ lấy nửa ngày nhàn rỗi, hắn vừa mở mắt liền nhìn thấy gương mặt người đối diện, đã bị bóng tối của phiến lá cây tạo thành những đốm sắc không đồng điệu. Cuộc sống, nếu có thể vĩnh viễn như vậy thì tốt biết bao.
“Lạc, em thích quán cà phê này sao?”
“Ừm.” Nhợt nhạt nhấp thử, vị đắng theo đầu lưỡi nhẹ nhàng lan tràn, lướt qua yết hầu, chất lỏng ấm áp rơi vào trong dạ dày.
“Vậy sao! Vậy thì về sau tôi không bao giờ mang em đến đây nữa.”
Đối thoại chuyển biến đột ngột khiến Lạc Kính Lỗi nhất thời phản ứng không kịp. “Hả?”
“Cà phê không tốt cho thân thể, vẫn nên uống ít thôi.” Đáy mắt chứa ý cười hơi bỡn cợt, Duẫn Thiên Khuyết làm bộ như không có việc gì mà uống một ngụm cà phê thơm ngát.
Cho hắn một cái nhìn xem thường, Lạc Kính Lỗi quay đầu nhìn phong cảnh xa xa.
Gió mềm nhẹ thoảng qua, bóng cây loang lổ lay động trong không khí. Lạc Kính Lỗi nhắm mắt lại, cảm thụ được thứ gì đó cực nóng cấp tốc xẹt qua khuôn mặt cậu, lưu lại vết thương tựa như dao cắt, nước mắt màu đỏ chậm rãi rơi xuống.
“Lạc!” Duẫn Thiên Khuyết vội vàng kéo cậu vào bên người, ném cái bàn về phía không ngừng có đạn bắn ra.
Hai tên vệ sĩ còn chưa kịp lấy súng ra đã bị bắn ngã xuống đất. Vệ sĩ giữ xe cách đó không xa đã nghe tiếng mà đến.
Lấy súng trên người ra, Duẫn Thiên Khuyết cuống quít ứng phó công kích không ngừng truyền đến. Nếu Lạc không ở cạnh hắn, có lẽ hắn sẽ an tâm đối chiến hơn. Nhưng là hiện tại, nhiệm vụ hàng đầu của hắn là đảm bảo cậu được an toàn. Bởi vậy không thể không phân tâm quay đầu xem tình huống của cậu.
Biểu tình của Lạc rất bình tĩnh, tựa hồ cũng không có bị dọa đến. Ánh mắt mệt mỏi hơi ngây ra lẳng lặng nhìn Duẫn Thiên Khuyết.
Xét thấy vệ sĩ đã tiến lại gần bảo hộ, Duẫn Thiên Khuyết lôi kéo tay Lạc Kính Lỗi, nhanh chóng chạy về hướng bãi đỗ xe.
Tách ra.
Hắn rõ ràng cảm giác được chính mình nắm tay Lạc rất chặt, nhưng một lúc sau khi vội vã chạy, trong nháy mắt đã tách ra.
Hắn được vệ sĩ vây xung quanh đi vào bãi xe, vừa lúc lấy lại tinh thần mà quay đầu, khuôn mặt tươi cười bình thản của Lạc vẫn ở ngay sau chiếc bàn tròn đã gần như không chống đỡ được nổi.
“Lạc!!!” Hắn hô to một tiếng, tê tâm liệt phế.
Vì cái gì, vì cái gì không bắt lấy tay hắn, vì cái gì khi hắn muốn giữ chặt, cậu lại cố gắng buông cánh tay có thể cứu lấy chính mạng mình.
Lạc – em rốt cuộc đang nghĩ gì…
Em đang làm gì!
Cậu đứng lên—
Em điên rồi sao—
Cậu bước đi—
Trong thời khắc mưa bom bão đạn này—
Em muốn chết sao…
Mặc kệ phản đối của vệ sĩ, tung một cú đánh vào người bên cạnh đang cản hắn, Duẫn Thiên Khuyết vọt vào nơi đạn bay đầy trời. Dưới sự che dấu từ làn đạn của vệ sĩ, hắn chạy lên phía trước, một phen ôm chặt lấy thân thể Lạc Kính Lỗi, quay cuồng trốn tới địa phương an toàn.
Thừa dịp loạn lạc bắn ra vài viên đạn, ngăn cản công kích, Duẫn Thiên Khuyết kéo Lạc Kính Lỗi, tạm thời tránh ở góc tường chưa đầy nửa mét.
Hắn gắt gao ôm thân thể Lạc Kính Lỗi, phía sau là những viên đàn vùn vụt bay qua, hắn thậm chí có thể cảm giác được sự lạnh lẽo như băng.
Vuốt ve gương mặt không chút biểu tình của Lạc, ở trước mặt cậu nhỏ giọng nói. “Đừng sợ, Lạc, có tôi ở đây, không có việc gì. Lạc, đừng sợ, hết thảy đều đã qua…”
Không có lời nói trách cứ, chỉ có yêu thương đau xót. Duẫn Thiên Khuyết không biết nói bao nhiêu lời đừng sợ, không biết vỗ nhẹ lưng cậu bao nhiêu lần, để hoá giải thế cục căng thẳng lúc này.
Lạc, đừng sợ, tôi ở cùng em…
Khi câu nói cuối cùng rời khỏi miệng, hắn quay đầu quan sát tình thế đối phương, để xác định nên rời đi hay tiếp tục ẩn náu. Nhưng hắn không phát hiện, một đôi mắt màu nâu loé lên tia sáng lợi hại, càng tăng thêm vẻ âm trầm của nó.
Vươn tay, nhẹ nhàng đẩy, khiến thân mình vốn đã nghiêng lệch chậm rãi ngã ra khỏi tường.
Trước khi thân thể ngã xuống, Duẫn Thiên Khuyết không thể tin nhìn người con trai hắn yêu thương cả một đời.
Những viên đạn không ngừng xuyên qua thân thể hắn, rung động đẩy hắn vào một thế giới màu trắng. Sâu trong đôi mắt không thể khép kín, sự tuyệt vọng len lỏi vào sâu trong đồng tử hắn.
Hắn thấy được thời khắc đẹp nhất của Lạc, hình ảnh diễm lệ nhất.
Khoé miệng Lạc nhếch lên nụ cười, nụ cười sâu không lường được, siêu nhiên, giải thoát, tuy rằng chỉ là độ cong nhợt nhạt, nhưng đường cong nhếch lên này—
Là nụ cười!
Nụ cười đẹp quá!
Trên đường đưa đến phòng phẫu thuật, Duẫn Thiên Khuyết nắm chặt tay Ảnh đã hiện ra, chống đỡ tinh thần, đứt quãng nói. “Bảo… bảo vệ cậu ấy… Tôi… tôi muốn anh… Anh bảo vệ… bảo vệ cậu ấy…”
Không ngừng lặp lại những lời này, khiến cho Ảnh nhíu chặt mày.
Thân thể suy yếu gần như hấp hối, chỉ có bàn tay bắt lấy tay y là mạnh mẽ như vậy, khớp xương trắng bệch hơi hơi nhướn lên, khi chưa nhận được câu trả lời thuyết phục, đến chết cũng không chịu buông tay.
Không muốn nhìn thấy sự tiếc nuối cuối cùng của con người sắp rời đi, Ảnh bắt buộc chính mình giãn mày ra, cắn chặt răng, mong manh phát ra một âm thanh. “Được.”
Cùng lúc đó, y thấy được Duẫn Thiên Khuyết cười nhẹ nhõm, thả lỏng nhắm mắt, cùng với xe đẩy biến mất vào bên trong. Cánh cửa kia ngăn cách hai thế giới.
Cậu nhất định, nhất định phải đi ra cho tôi, có nghe hay không, nhất định phải trở về!
Nếu tôi vẫn ở lại bên cạnh cậu ta.
Nếu tôi không đi đối phó với những người đến ám sát, có lẽ chuyện này sẽ không xảy ra.
Trong sự tự trách mãnh liệt, Ảnh gian nan vượt qua từng giây từng giây một. Ngồi trên ghế dài ngoài phòng phẫu thuật, y không ngừng đánh vào đầu mình, sàn nhà bên chân tí tách rơi những giọt mưa nho nhỏ.
Vì sao lại như vậy!
Vì sao hắn ngay cả mạng cũng không cần mà đi cứu cậu ta, lại đổi lấy loại đối xử như thế này. Cho dù như vậy, trước lúc có thể phải chết, suy nghĩ trong lòng hắn vẫn là sợ thủ hạ của mình ra tay với cậu ta.
Đứa ngốc ngày, người con trai đã yêu đến hồ đồ này!
Ảnh đứng mạnh lên, cất bước về phía trước, đi qua hành lang, đi đến bên gần cửa sổ có thể nhìn thấy phong cảnh dưới lầu.
Đè thấp chân mày, giữa trán dựng lên những đường thẳng tắp, khoé mắt liếc xuống phía dưới, đuôi mắt nhướn lên, nắm chặt hai tay, khớp xương bất mãn cơ hồ giãy dụa muốn nhảy ra, phát ra âm thanh răng rắc. Y giận giữ, lớn tiếng chất vấn người con trai đang đứng cạnh cửa sổ. “Vì sao cậu lại làm như vậy!!!”
Nghe âm thanh rống giận, Lạc Kính Lỗi quay đầu, tuy rằng đã hai năm không gặp, nhưng gương mặt trước mắt này, cậu làm sao quên được. Trong khoảnh khắc cậu đắc ý nhất, người đàn ông này đã mạnh mẽ nhảy ra, huỷ hết đi tất cả ảo tưởng của cậu.
Đến chất vấn cậu sao? Vì sao không bắn chết cậu luôn đi, như vậy không phải nhanh hơn sao?
“Vì cái gì, điều này còn phải hỏi sao?” Nếu đi theo bên người Duẫn Thiên Khuyết nhiều năm như vậy, ân oán giữa cậu và Duẫn Thiên Khuyết, hẳn là y rất rõ ràng đi!
“Nói cho tôi biết!” Hét lên điên cuồng hơn lúc nãy, có thể thấy được y thật sự đã bùng nổ.
Lạc Kính Lỗi khinh thường khẽ động khóe môi – một con chó trung thành. “Bởi vì vì tôi hận hắn.”
“Cậu hận hắn? Hắn vì cậu ngay cả mạng cũng không cần, cậu còn nói cậu hận hắn! Cậu rốt cuộc còn có lương tâm hay không!!”
“Lương tâm đã sớm bị hắn xoá hết rồi.” Lạc Kính Lỗi hiển nhiên cũng bị chọc giận, cậu không chấp nhận được việc bị người khác chỉ trích vì Duẫn Thiên Khuyết. “Hiện tại, tôi cái gì cũng không có.”
“Cậu hận hắn như vậy, cho dù khiến hắn chết cũng được sao?”
“Đúng vậy.”
Ảnh đột nhiên giơ tay lên, chiếc áo dài hơi hơi phiêu lên rồi lại chậm rãi hạ xuống. Nắm chặt súng lục khẽ loé sáng trên tay, họng súng nhắm vào ngay người con trai đang đứng bên cửa sổ. “Cậu đã hận hắn như vậy, thân là Ảnh của hắn, tôi chỉ có thể giết cậu.”
Sớm đoán trước sẽ có một màn này, Lạc Kính Lỗi chỉ miễn cưỡng trừng mắt nhìn. “Tốt! Vậy anh bắn đi.”
“Cậu nghĩ rằng tôi không dám sao! Cho dù hắn nói như thế nào, hiện tại tôi đều có thể giết cậu.”
“Thời điểm tôi đẩy hắn ra, cũng đã chuẩn bị sẽ cùng hắn đồng quy vu tận, mấy chục, thậm chí mấy trăm viên đạn tôi còn không sợ, lúc này tôi sẽ sợ cây súng trong tay anh sao?” Lạc Kính Lỗi xoay mặt về phía cửa sổ hiện ra đầy đủ dưới ánh mặt trời, có những đứa nhỏ mặc mặc áo trắng bệnh nhân đang vui vẻ chơi đùa, cha mẹ ở bên cạnh cẩn thận chăm sóc. Cái loại tươi cười hạnh phúc và vui mừng này, đến lúc nào cậu mới có thể lại nhìn thấy?
Còn có một ngày đó sao?
Khi viên đạn này xuyên qua ngực cậu từ phía sau, tim sẽ không còn đau nữa!
Duẫn Thiên Khuyết, Duẫn Thiên Khuyết… Chúng ta, thật sự kết thúc rồi!
Ảnh bất đắc dĩ buông cánh tay xuống, y không thể, không thể làm như vậy.
Nở nụ cười chua xót, y biết, nếu thật sự làm như vậy, người kia, người kia cho dù được cứu trở về, cũng chỉ sau một giây, sẽ vĩnh viễn rời đi mất.
Cuối đầu xuống, “chẳng lẽ hai năm này, hắn trả giá cho cậu, thật sự cũng không có một việc khiến cậu cảm động, tâm hồn của cậu không có cách nào tan chảy sao? Nỗi hận của cậu, vẫn giống như hai năm trước sao?”
Cảm nhận được y thả lỏng, Lạc Kính Lỗi thất vọng quay đầu. “Tám năm đau khổ, anh cho rằng dùng hai năm dịu dàng có thể đổi hết tất cả sao? Tim của tôi, anh có biết nên dùng cái gì để tan chảy không?”
“Không phải hạnh phúc sao? Không phải cho cậu cảm giác được hạnh phúc ấm áp sao? Hắn đã làm rồi, cậu còn muốn như thế nào! Một đứa con trời, làm được chuyện mà ngay cả chính tôi cũng không tin tưởng được, cậu còn muốn hắn thế nào!!!”
“Tôi không cần hạnh phúc hắn mang đến, hạnh phúc tôi muốn là gì, hắn vẫn luôn biết được, lại vĩnh viễn không cho được. Cho nên tim của tôi, hắn không làm tan chảy được, cả đời này, đến chết cũng làm không được?”
Ảnh không thể tin nhìn cậu, cắn chặt răng nanh, run run thân thể. “Đó là bởi vì, hắn yêu cậu.” Là vì yêu cậu, cho nên không cho cậu được hạnh phúc. Là vì yêu, cho nên tôi – tôi cũng không mang lại được, lại rời xa không được. Rơi vào vũng bùn vô tận, càng giãy dụa, càng hãm sâu. Ràng buộc cả đời, đành phải dùng sự bảo vệ để đổi lấy!
“Yêu?” Đây có lẽ là một từ cậu không muốn nghe thấy nhất trong cuộc đời này, cũng là một chữ hại cậu đau khổ nhất. “Dựa vào cái gì để nói yêu! Tình yêu của hắn là gì? Tình yêu của Duẫn Thiên Khiết tràn ngập ích kỷ, dã man, bá đạo. Tình yêu của hắn dùng tự tôn của tôi làm điều kiện đổi lấy. Tự do của tôi là xa xỉ, nụ cười của tôi là xa xỉ, bóng rổ tôi dùng hết sinh mệnh của mình để yêu cũng là xa xỉ. Ngay cả tình cảm cơ bản của tôi đối với người khác cũng trở thành vật phẩm xa xỉ buồn cười. Ở cùng với hắn, tôi không người thân, không bạn bè, cũng không có quyền yêu bất kỳ một ai. Tin tôi, lúc này tôi có thể đẩy hắn vào mưa bom bão đạn. Tiếp theo, có thể cầm con dao mà đâm vào trái tim của hắn. Tôi sẽ không để bản thân mình lần thứ hai thất thủ. Nếu hắn không giết tôi trước, chẳng lẽ lại chờ đợi đến ngày mình chết sao?”
Ảnh nhìn chăm chú thật sâu vào người con trai bị gió lạnh thổi bay mái tóc. Hơi thở lạnh như băng, cho dù từ khoảng cách mấy mét cũng có thể cảm giác được.
Đúng vậy, là tình yêu đáng sợ đến ngay cả y cũng không đành lòng. Tình yêu này huỷ diệt tất cả. Tình yêu này vĩnh viễn cắt đứt liên hệ giữa hai người.
Cho dù ấm áp như thế nào nữa, trái tim chết lạnh cũng không có khả năng hồi phục.
Hiện tại, hiện tại yêu như thế nào đi nữa cũng còn có ích lợi gì. Lấy trái tim nóng bỏng ra đưa cậu ấy thì thế nào đây. Vĩnh viễn cũng không lấp đầy được miệng vết thương, đến cuối cùng vẫn không thể đến với nhau.
Biểu tình kiên quyết như vậy, là cho dù làm chuyện gì, trái tim cũng không thay đổi được.
Ảnh nản lòng cúi đầu, vô lực nói. “Trước khi hắn bị đưa vào phòng phẫu thuật, suy nghĩ trong lòng cũng chỉ là bắt tôi cam đoan về an toàn của cậu. Hắn nắm chặt tay của tôi, bảo tôi nhất định phải đồng ý bảo vệ cậu. Cho dù như vậy, cậu cũng không tin tưởng hắn thật sự yêu cậu sao?”
Không khí lặng yên theo gió đông lay động, phiêu tán xung quanh.
Phải không, đã không thể là yêu. Không, có lẽ, chưa từng là yêu.
“Có lẽ, hắn cuối cùng cũng không tỉnh dậy được. Van cậu, tôi cầu xin cậu, nếu là như vậy, đi gặp hắn một lần cuối được không?”
Cậu bé trai bên ngoài cửa sổ tựa hồ đã chơi mệt, bổ nhào vào trong lòng mẹ mình, tận tình làm nũng. Nụ cười mỉm ngọt ngào này khiến cho cậu hâm mộ không thôi. “Vì sao còn phải gặp? Nếu hắn đã chết, để cho hắn quên bộ dáng của tôi đi! Kiếp sau, đừng gặp tôi nữa!”
Kiếp sau, còn cả kiếp sau của cậu, xin đừng có sự tồn tại của tôi.
Huỷ đi cậu, cũng là huỷ hoại chính tôi.
Chúng ta, lần cuối cùng liên hệ cậu và tôi một chỗ, chúng ta, không nên đến với nhau trở thành một đôi.
Bắt đầu bằng sai lầm, vậy thì dùng phương thức không hoàn mỹ này để chấm dứt đi!
Nếu có kiếp sau, nhất định phải làm người tốt, yêu thương một người con gái khác chân thành, nhất định phải đối xử cô ấy thật tốt, đừng làm tổn thương trái tim cô ấy, đừng để mất đi rồi mới cố gắng đền bù lại.
Phải làm sushi ngọt ngào cho cô ấy ăn, cùng tản bộ với cô ấy dưới tàng cây anh đào, cùng với cô ấy leo lên tháp Tokyo, cử hành hôn lễ với cô ấy ở đền Meiji, phải đi thăm hỏi cha mẹ cô ấy, hạnh phúc cười nói. “Xin hãy giao con gái của hai người cho con, con nhất định sẽ bảo vệ, thương yêu em ấy cả đời.” Phải cùng với cô ấy sinh một đống đứa nhỏ, đứa nhỏ lớn lên giống cậu và cô ấy, con gái phải có nét đáng yêu giống Reiko, xinh đẹp như Tiểu Hi. Con trai anh tuấn đẹp trai như cậu, dạy nó chơi bóng rổ, ôm lấy giấc mộng xưng bá cả nước. Lúc nghỉ ngơi phải mang theo cả nhà đi công viên Disneyland, để cho con trai ngồi trên vai cậu, nhìn con gái vui vẻ chạy trước mắt, quay đầu cười gọi cậu là cha, gọi cô ấy là mẹ…
Một giọt nước mắt màu bạc, từ sâu thẳm vũ trụ tối đen, chậm rãi rơi xuống.
Quan trọng nhất là…
Nhất định
Nhất định
Phải quên tôi.
C 45
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ 1 Comment