“Tôi chỉ là muốn cùng cậu chơi bóng mà thôi, muốn chơi cùng cậu, muốn cùng cậu, cùng với cậu…”
Hai mắt mạnh mẽ mở ra, ánh mắt trống rỗng nhìn trần nhà. Từng lời nói không ngừng quấn quanh hắn trong giấc mộng, kết hợp với gương mặt mang theo nét tươi cười, thẳng tắp hiện ra trong trí óc hắn, bao phủ khắp nơi, lại không chịu rời đi.
Lạc Kính Lỗi.
Một con người rất kỳ quái. Luôn bám dính bên người hắn, một lần lại một lần hô to tên hắn mà không hề chán ghét. “Duẫn Thiên Khuyết.” Cái tên mà mình căm thù đến tận xương tuỷ, từ trong tiếng gọi của Lạc Kính Lỗi lại có chút khác biệt.
Trước kia cũng có rất nhiều người như vậy, sau khi gặp qua một lần lại bắt đầu bám dính bên người hắn, như ruồi bọ không thể nào đuổi đi. Nhưng hắn chưa từng để trong lòng, đến cuối cùng luôn bị hắn dùng một chút hành động hung bạo mà xua đuổi. Người kia, hẳn cũng sẽ không ngoại lệ!
Nhưng là – ngay cả nằm mơ cũng nhìn thấy tên nhóc đó, điều này có chút kỳ quái.
Lần đầu tiên trong cuộc đời buông tha thời gian ngủ quý giá mà dậy “sớm” (đối với hắn mà nói), không mục đích đi đến ngã tư đường ồn ào tiếng người. Những người này thoạt nhìn đều rất có tinh thần, không ngừng thét to, rao hàng, chửi rủa như đang làm phong phú thêm cuộc sống của mình. Cuộc đời là một vũ trụ trống rỗng, đôi lúc cũng cần một ít âm thanh như vậy để kiềm chế thần kinh căng chặt. Những âm thanh nhàm chán sẽ không khiến sự buồn bực trong lòng hắn thay đổi. Dần dần đi đến đường cái, những người qua đường không ngừng đi lại, có phải đều có mục đích không? Mà hắn, đến tột cùng muốn đi đâu? Thỉnh thoảng sẽ có người nhìn về hướng hắn, chỉ trỏ bàn tán. Hừ! Con người ngây thơ, là vì khuôn mặt này sao? Thật sự hấp dẫn người khác như vậy sao? Duẫn Thiên Khuyết chưa bao giờ thật sự nhìn kỹ gương mặt của mình, chỉ cười nhạt với những hành vi như vậy của người khác.
Lạc Kính Lỗi!
Kinh ngạc khi mình có thể dễ dàng nhớ kỹ tên một người như thế, Duẫn Thiên Khuyết bị chính âm thanh từ đáy lòng mình làm cho hoảng sợ.
Cậu đang đứng ở đường đối diện, vệt cuối của làn đường đi bộ, chờ đợi đèn đỏ với hắn. Dường như là đợi chờ ký hiệu phá bỏ một lệnh cấm, một khi sáng lên, trời nam đất bắc mọi người có thể lại gặp nhau. Nếu cậu ta nhìn thấy mình thì sẽ có phản ứng như thế nào? Hẳn cũng sẽ giống vài lần trước đây, chạy đến trước mặt hắn, quấn quít lấy hắn, càng không ngừng quát to tên của hắn, không hề dao động mà nắm lấy tay hắn…
Khi tên nhóc kia ngẩng đầu, hẳn sẽ nhìn thấy hắn! Từ trong biểu tình vui mừng không xiết có thể nhìn ra. Giây tiếp theo cậu ta sẽ vội vàng chạy đến! Duẫn Thiên Khuyết ngay cả chính mình cũng không hiểu nổi, trong lòng vì sao lại có sự chờ mong mơ hồ.
Đèn đỏ sáng lên.
Dòng người hối hả qua đường bên cạnh, Duẫn Thiên Khuyết nghỉ chân chờ đợi, mày càng lúc càng nhíu sâu.
Biểu tình của Lạc Kính Lỗi như thời tiết mùa hạ nóng bức, một giây trước là khuôn mặt tươi cười vạn phần kích động, tựa hồ như đang vô cùng thả lỏng. Giây tiếp theo, nét tươi cười kia sẽ nhạt dần, đến cuối cùng lại biến mất. Sau khi biểu tình đạm mạc nhìn nhìn hắn, cậu liền cúi đầu.
Không thể cảm thụ được người đi đường ồn ào chung quanh, chỉ có hơi thở nặng nề chậm rãi kéo dài…
Ánh mắt Duẫn Thiên Khuyết nóng rực nhìn chăm chú vào người đối diện trì trệ không bước đến, tức giận đột nhiên dâng lên. Đây là chuyện gì, bị hành động của một người xem như xa lạ tác động vào cảm xúc, thậm chí lại còn mãnh liệt như thế.
Cậu di chuyển, rốt cuộc cũng chịu đi rồi sao?
Duẫn Thiên Khuyết hoạt động bước chân, cũng đi về hướng của cậu.
Gặp thoáng qua, như là người lạ. Duẫn Thiên Khuyết rốt cục cảm nhận được loại cảm giác này. Con mẹ nó thật đáng chết. Lạc Kính Lỗi, tên nhóc Lạc Kính Lỗi kia cũng dám coi thường sự tồn tại của hắn, cứ như vậy mà lướt qua, thậm chí ngay cả ánh mắt cũng không nhìn vào hắn.
Lần đầu tiên Duẫn Thiên Khuyết nhìn theo bóng dáng một người. Cho tới bây giờ, đều là người khác nhìn bóng dáng của hắn. Lúc này đây, lại là…
Là đã chết tâm với hắn sao? Bị hắn đả kích nên buông tay sao? Như vậy không phải rất tốt sao! Rốt cục không còn ai quấn quít với hắn, cũng sẽ không phải nghe lại cái tên khiến cho mình buồn chán. Cứ như vậy, cứ như vậy một mình, cho tới nay đều là hắn một mình. Đây cũng là điều hắn kỳ vọng, không phải là rất tốt sao…
“Chẳng lẽ, chẳng lẽ chúng ta không phải là bạn sao? Tôi đã từng cho rằng chúng ta là bạn, sẽ là bạn bè của nhau cả đời.”
Bạn bè, ai cần cái loại quan hệ hoang đường, buồn cười như thế, Duẫn Thiên Khuyết hắn mười bảy năm cuộc đời chưa từng trải qua điều đó, về sau cũng không cần.
Nhắm mắt lại, làn gió nhẹ thổi trên mặt, mái tóc dài tung bay như một người con gái đang vươn tay dịu dàng hất nó.
Bạn bè. Nếu là bạn bè, sẽ là mỗi ngày đều nhìn thấy gương mặt tràn ngập sức sống ấy. Nếu là bạn bè, mỗi ngày sẽ nghe được âm thanh líu ríu kia. Nếu là bạn bè, mỗi ngày sẽ được ngửi thấy hương vị mồ hôi tràn đầy. Nếu là bạn bè…
“Lạc, Kính, Lỗi.”
Mỗi ngày hắn đều có thể gọi lên cái tên ấy.
Trên bãi cỏ cạnh đường quốc lộ, vẻ mặt đầy máu lại vẫn tươi cười với hắn —
“Xin chào, tôi là Lạc Kính Lỗi.”
Âm hưởng của lần tranh cãi ầm ĩ trong quán đĩa khi cậu giới thiệu chính mình —
“Duẫn Thiên Khuyết, là tôi nha! Tôi là Lạc Kính Lỗi.”
Thân hình mạnh mẽ trên sân bóng, mồ hôi tuôn rơi —
“Duẫn Thiên Khuyết, tôi chỉ là muốn cùng chơi bóng rổ với cậu.”
Tâm lạnh ý nguội, chỉ còn là người xa lạ…
Bạn bè phải không? Được, chuyện ấy không làm khó được Duẫn Thiên Khuyết. Vậy thì cùng cậu làm bạn bè là được rồi. Lạc Kính Lỗi, cậu phải trả giá lớn vì những lời nói của mình. Làm bạn bè với tôi, cậu có đang hoàn toàn ý thức được không? Một khi khi ở chung lâu dài, cậu sẽ biết trên đời này vẫn đang tồn tại một từ đáng sợ: nguy hiểm.
Thật muốn nhìn xem đến lúc đó, cậu sẽ có biểu tình gì, hẳn là không đến mức làm cho tôi thất vọng đi!
“Hoa Nam ngũ hổ.” Đồng phục màu xám – Trung học Hoa Nam.
Được rồi, Lạc Kính Lỗi, cậu hãy chờ mong chuyện tình sắp phát sinh, sẽ có kết cục như thế nào. Tôi chỉ có thể nói, chúng ta chỉ cần mỏi mắt chờ mong.
“Reng…”
“Vào học.”
“Chào thầy ạ.”
“Chào các em. Mời ngồi.”
“Hôm nay chúng ta làm quen với bạn học vừa chuyển đến. Bạn học này, em có thể tự giới thiệu.”
Không khí trầm mặc kéo dài cho đến khi hắn tìm thấy được gương mặt quen thuộc, đôi mắt híp lại phát ra nguy hiểm đồng thời tuyên cáo quyết tâm của hắn.
“Duẫn, Thiên, Khuyết.”
C 6
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment