“Hình như hắn ta tên là Duẫn Thiên Khuyết, nghe nói mới chuyển đến.”
“Duẫn Thiên Khuyết? Tên nghe thật hay nha!”
“Đúng vậy, người cũng như tên.”
“Cho tới bây giờ tớ cũng chưa từng gặp được người đẹp trai như vậy.”
“Hắn làm sao lại là học sinh trường chúng ta được chứ, ông trời thực sự quá thương người mà.”
“Đồ mê trai! Hắn làm sao có thể coi trọng cậu được!”
“Sao lại không chứ? Tớ là hoa khôi của trường cơ mà!”
“Không phải cậu vẫn luôn nói là thích Lạc Kính Lỗi sao?”
” Lạc Kính Lỗi? Đó là chuyện của năm tháng nào rồi.”
“Tớ nhớ hình như chỉ mới hôm qua.”
…
Nghe âm thanh bọn con gái líu ríu bên tai, Lạc Kính Lỗi cũng chỉ có thể cười khổ lắc đầu, ánh mắt liếc về Duẫn Thiên Khuyết ở phía góc tường đang một mình tập dẫn bóng. Haiz! Hành động không chút phấn khích nào lại có thể thu hút nhiều người như vậy. Chỉ có thể nói là “hồng nhan” họa thủy thôi! Nhớ năm trước cậu dựa vào những kỹ năng chơi bóng tuyệt vời của mình, vì Hoa Nam chiến thắng hơn mười bảy trận đấu, thật vất vả mới được làm đội trưởng thay cho đàn anh đã tốt nghiệp, đoạt được ngai vàng của năm sinh hấp dẫn nhất trường. Bây giờ, một nam sinh trốn ở góc phòng, làm động tác dẫn banh không chút nào thu hút (làm sao so được với tư thế oai hùng khí phách hiên ngang của cậu khi dunk (1) được, lại dễ dàng cướp lấy toàn bộ ánh mắt của nữ sinh, còn lại không nhìn về phía cậu một chút. Đây là đạo lý gì chứ. Người còn chưa đi, trà đã nguội lạnh. Haiz!!
“Đội trưởng, tên kia mới đến ngày đầu tiên liền cướp sạch nổi bật của chúng ta. Trước đây nữ sinh chỉ biết chớp mắt đưa tình với cậu nha.” Khắc Lâm đi đến bên người Lạc Kính Lỗi mà bênh vực kẻ yếu.
“Cũng không có cách nào. Ai bảo hắn lớn lên xinh đẹp.” Điều này, Lạc Kính Lỗi chỉ có thể cam chịu thua cuộc. Nhớ ngày đó chính mình cũng bị vẻ bề ngoài của hắn mê hoặc đầu óc, mới có thể tiến lên đánh đấm, kế tiếp mới quen biết được, gặp lại, mới phát triển đến quan hệ bạn bè ngày hôm nay. Haiz! Quen biết một người xinh đẹp như vậy, không biết có phải là nghiệt duyên hay không!
“Đội trưởng, không thể nói như vậy, sẽ bị giết đó.”
“Cậu lại nữa rồi.”
“Là thật. Trước kia ở Thánh Nam đều như vậy. Chỉ cần ai đó nói hắn xinh đẹp, đều bị hắn chém rất thảm. Đội trưởng, cậu có biết định nghĩa của rất thảm là gì không đó?”
“Khắc Lâm, cậu đừng có hù doạ Kính Lỗi nữa, dù sao Duẫn Thiên Khuyết cũng đã là đồng đội của chúng ta rồi, luôn ở sau lưng hắn nói bậy là không tốt nha!” Cao Định Nam cũng gia nhập cuộc nói chuyện của bọn họ.
“Em chỉ nói sự thật thôi mà.” Khắc Lâm không phục, hơi dẩu miệng.
“Đại Cao, anh tưởng thật sao. Em chỉ cùng Khắc Lâm nói đùa mà thôi. Đúng rồi, luyện bóng xong chúng ta đi ăn cái gì? Em đói bụng quá!” Làm đội trưởng thật đúng là không dễ dàng, làm dịu không khí, điều tiết cảm xúc đều cần cậu phải ra tay. Thật sự là rất vất vả.
“Bằng không chúng ta đi quầy hàng thực phẩm trước nhà cậu đi! Nơi đó đồ ăn cũng không tệ lắm, cũng thực tiện nghi, gần nhà của cậu. Cơm nước xong, cậu hãy mau trở về nghỉ ngơi đi!” Đại Cao đề nghị.
“Còn có, anh sợ cậu đi một mình về nhà đêm khuya sẽ rất nguy hiểm, cho nên chọn nơi gần nhà cậu, miễn cho anh lo lắng ngủ không yên.” Khắc Lâm cố ý bắt chước ngữ điệu của Đại Cao. “Đại Cao, anh thật che chở cho Kính Lỗi, như cậu ấy là em trai anh vậy, nơi đó cách nhà của em rất xa đó.”
“Đừng dông dài, cậu có thể không đi.” Đại Cao hơi đỏ mặt căm giận nói.
“Em muốn đi. Đúng rồi, có muốn rủ Duẫn Thiên Khuyết cùng đi không?” Xem như bồi thường việc nói bậy về hắn lúc nãy đi!
“Ý kiến hay, để tớ đi nói với hắn.” Nhắc đến cái tên Duẫn Thiên Khuyết này, Lạc Kính Lỗi liền cảm thấy chính mình có chút hưng phấn. Quay đầu nhìn về phía hắn, cảm khái vô hạn nói. “Nếu có người nói tớ rất được, tớ nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Khắc Lâm cùng Đại Cao ngây ngốc nhìn cậu một cái. “Đội trưởng, cậu không phát sốt chứ?” Khắc Lâm đặt câu hỏi.
“Á.” Cậu đặt bàn tay của mình lên trán. “Trước kia có nhiều cô gái thích tớ, mỗi ngày đến xem, hoan hô cho tớ, vì sao lại không có ai thổ lộ với tớ chứ? A—” Cuối đầu hét to một tiếng. “Tớ còn chưa có bạn gái!”
“Thì ra là phát xuân nha!”
“Kính Lỗi, có lẽ là thời điểm chưa tới thôi!” Đại Cao an ủi vỗ vỗ vai cậu.
“Cái gì chứ!” Phi thường không đồng ý cách nói có lệ của Đại Cao. “Đội trưởng, cậu có biết bộ dáng khi cậu chơi bóng nghiêm túc đến cỡ nào không, thật sự rất nhiều đó.”
“A?” Một đầu đầy chấm hỏi.
“Chính là bộ dáng đó của cậu doạ hết nhóm con gái. Các cô ấy sẽ nghĩ không biết trong đời thường cậu cũng có bộ dạng nhàm chán như vậy không. Vì thế, dường như trở thành một loại ăn ý, các cô ấy đều xem cậu là thần tượng bóng rổ, là hoàng tử bạch mã, chỉ có thể nhìn từ xa, mà không thể lại gần!”
“Tớ, có sao?” Lạc Kính Lỗi chuyển động mắt, cực lực hồi tưởng tình cảnh bản thân khi chơi bóng.
“Đương nhiên là có, khi chơi bóng cậu quả thật rất vô tình, lạnh lùng đến kỳ cục, những nữ sinh hay nũng nịu làm sao không sợ được. Nếu cậu không bỏ bộ dáng như quỷ ám kia, nhất định cả đời vẫn độc thân!”
“A!” Suy sụp thật lớn đánh úp vào cậu.
“Kính Lỗi, đừng nghe cậu ta đoán mò. Những cô gái nông cạn này căn bản không xứng với cậu, không cần thiết. Anh tin tưởng, cậu nhất định sẽ gặp được cô gái thích hợp với mình.” Đại Cao lần thứ hai an ủi.
“Cái từ sẽ gặp này nghe thật trừu tượng!” Lạc Kính Lỗi chán nản nói xong câu đó, hấp hấp cái mũi, chỉnh lại tinh thần. “Cho dù thế nào, cảm ơn anh an ủi, Đại Cao. Được rồi, chúng ta đi luyện bóng đi!” Lại liếc mắt xem xét đầu sỏ khiến cậu tự ti, không có ý tốt nói. “Khắc Lâm, sao cậu còn lộn xộn ở đây, còn không nhanh đi tập. Nếu không phải do cậu sơ sẩy, lần trước thi đấu giao hữu với “Hữu Liên” chúng ta sao lại thua ở ba phút cuối cùng chứ! Còn không mau tỉnh lại cho tớ!” Haha, biết đây là đụng vào vết thương chí mạng của Khắc Lâm, trong lòng cậu liền thoải mái hơn. Tuy rằng nói ra như vậy cũng có chút ác liệt.
“Cậu, cậu, cậu còn nói, tớ đã nói đó không phải lỗi của tớ, nếu không phải đối phương phạm quy trước, khiến cho…” Khắc Lâm tức giận đến đỏ bừng mặt mà giải thích.
“Đại Cao, gần đây tỷ lệ ném bóng trúng của anh rất cao!”
“Vậy sao, anh cũng thấy tay mình càng thuận hơn. À, ném bóng ba điểm (2) của cậu cũng rất tốt.”
“Đúng vậy, đúng vậy, chúng ta đều có tiến bộ.”
….
Hai người anh một lời tôi một lời đi vào trong sân bóng, cũng không để ý phía sau sân bóng những người cổ vũ đang nhảy nhót la hét như các loại động vật bậc cao.
“Duẫn Thiên Khuyết, cậu nếm thử thịt bò này đi, ăn ngon lắm, là món tủ của quán này đó!”
Duẫn Thiên Khuyết không rõ mình sao lại ngồi ở mấy cái bàn như thế này, mấy cái ghế chắp vá lại thành cái “quán ăn” ngoài trời. Không đúng, bọn họ gọi cái này là “gian hàng” mới đúng. Những bóng đèn lớn chiếu sáng trưng một khoảng trời đêm. Ngày hè bươm bướm cùng với vô vàn loại côn trùng khác bay lượn xung quanh. Âm thanh đũa chén va chạm, tiếng thét to giữa người phục vụ và khách ăn, tiếng chạm cốc, đủ loại pha trộn lẫn nhau, biến thành một thế giới nhỏ của những con người bình thường. Nhìn một bể bơi nhựa nhỏ ở bên cạnh được người dùng làm bồn rửa chén bát đơn giản, nhìn nhìn lại chén bát trước mặt, hẳn cũng đã có rất nhiều người dùng qua. Đột nhiên, một con chó lông xám bẩn bẩn chậm chậm lại gần, giơ mũi ngửi ngửi mặt đất, rồi bắt đầu liếm một chút. Bàn bên cạnh có người lên tiếng đuổi nó đi, lại “tốt bụng” đặt cái đĩa còn sót thịt trên bàn xuống đất. Đôi mắt chú chó kia như phát sáng, nhanh chóng tha cái đĩa vào bếp mà ăn.
Duẫn Thiên Khuyết giống như bị điện giật mà đứng lên. “Thực sự chịu không nổi, làm sao các người lại có thể ăn ở nơi này. Tôi phải đi.” Còn phải dùng chung vật dụng với con chó thấp kém này, hắn thật sự là điên rồi mới có thể cùng những người này đến nơi quỷ quái như vậy.
“Duẫn Thiên Khuyết.” Lạc Kính Lỗi vội vàng kéo hắn. “Làm sao vậy?” Lại bị cái gì nữa rồi?
“Cút ngay, đừng phiền tới tôi.” Hiện tại điều hắn không muốn nhất là nhìn thấy gương mặt kia.
“Duẫn Thiên Khuyết!” Lạc Kính Lỗi không thuận theo, không buông tha, tiếp tục lôi kéo hắn. “Rốt cuộc làm sao vậy, ăn cơm đi, cậu tức giận cái gì!”
“Ăn ‘cơm’? Cái thứ này mà có thể ăn sao? Đó là làm cho người ăn sao? Cho chó ăn còn quá kém.” Chỉ sợ suốt đời đều khó có thể quên được hình ảnh kia.
Lạc Kính Lỗi bịt cái miệng hắn lại, kéo hắn ngồi xuống, ghé sát vào mặt hắn nói. “Cậu nói nhỏ chút, cậu nói như vậy sẽ bị chủ quán mắng đó.”
“Khắc Lâm.” Đại Cao cùng Khắc Lâm trao đổi ánh mắt một chút, liền hiểu được mà đứng dậy đi đến bàn bên cạnh. “Anh này, hành vi của anh với chú chó tuy rằng rất nhân từ, nhưng đối với người thật sự có chút không lịch sự. Chúng ta đều là khách, lúc nào cũng có thể dùng đến cái đĩa kia. Tôi nghĩ, anh hẳn cũng có thể thông cảm được.”
“Cậu xem, hai người bọn họ cũng đã xem cậu là bạn rồi.” Lạc Kính Lỗi hiểu ý cười, khiến cho Duẫn Thiên Khuyết dung nhập vào vòng luẩn quẩn của cậu cũng là kỳ vọng của cậu. Không nghĩ tới sẽ nhanh như vậy, người có diện mạo đẹp thật sự lúc nào cũng có thể xài được nha! Cho dù tính tình có chút kỳ quặc cũng không sao cả (người bên cạnh chính là ví dụ điển hình). Cậu chỉ nói một câu, bọn họ có thể hiểu được ý tứ của cậu nha. Duẫn Thiên Khuyết, có chúng tôi làm bạn không phải là rất tốt sao?”
Duẫn Thiên Khuyết thu hồi ánh mắt kinh dị. Những người này – quả thực rất kỳ quái. Vì sao phải làm những chuyện này? Chỉ vì một người không tính là quen thuộc, mạo hiểm rủi ro đánh nhau với người khác. Đáng giá sao? Hừ! Bạn bè? Như vậy mới là bạn bè sao? Chỉ là hành động buồn cười mà thôi.
“Thịt lợn ớt xanh tới đây!” Người phục vụ trong quán mang đồ ăn nóng hôi hổi đến trước mặt bọn họ.
“Ôi, thịt lợn ớt xanh, tớ thích ăn nhất.” Lạc Kính Lỗi hai mắt tỏa ánh sáng múc một thìa vào chén mình, hạnh phúc mà ăn.
“Cậu – cậu còn có thể nuốt trôi?”
“Đừng nghĩ nhiều nữa, tất cả chén bát đều được khử trùng bằng nước sôi. Sạch sẽ, ăn vào không bị bệnh. Cậu còn có thể trông cậy mấy học sinh mời cậu ăn ở nhà hàng cao cấp sao? Nếu cậu không muốn ăn, thì đừng miễn cưỡng. Đại Cao, Khắc Lâm, các cậu còn chưa trở về sao? Không là tớ ăn sạch hết đó!”
“A, thịt lợn của tớ, không được.” Khắc Lâm nhanh chóng trở lại “chiến” một phen.
“Kính Lỗi, chừa cho anh một ít.” Đại Cao cũng cười đi tới.
Những người có suy nghĩ đơn giản thì chỉ có thể sống cuộc đời đơn giản. Cuộc sống của những người bình thường đó thật sự rất buồn chán. Nhóm người này, bọn họ rốt cuộc có cái gì đáng giá khiến người khác hâm mộ. Duẫn Thiên Khuyết càng ngày càng không rõ bản thân vì sao lại ở nơi này mà điên cuồng với những người này, làm chuyện vô cùng vô nghĩa.
Đến tột cùng, thế giới của hắn có thật sự nhiều màu sắc hơn không?
Gió nhẹ mát mẻ trong đêm, một đám người cơm no nhàn nhã đi bộ trong công viên nhỏ.
“Này, ăn uống no đủ, chúng ta có nên vận động một chút, đến sân bóng rổ đấu một trận hữu nghị thì thế nào?” Lạc Kính Lỗi nhất thời có hứng đề nghị.
“Đội trưởng, cậu thật sự một chút cũng không thể tách rời khỏi bóng rổ được mà.”
“Kính Lỗi, chúng ta vừa mới ăn cơm xong, không thể vận động mạnh.”
“Vậy làm nóng người trước, đến nhà của tớ chơi đi! Rồi lại đến sân vận động trước nhà tớ đánh. Khắc Lâm cậu cùng Đại Cao một đội, tớ cùng Duẫn Thiên Khuyết một đội, để cho hắn thật sự cảm thụ mị lực của bóng rổ một chút đi. Hai chọi hai, thế nào?”
“Nhưng mà, Duẫn Thiên Khuyết chưa từng đấu trận mà!” Đại Cao có chút lo lắng.
“Đại Cao anh ngốc lắm! Như vậy đội của đội trưởng mới có thể thua! Đội trưởng, đây chính là cậu nói nha, đổi ý. Hừ hừ, tôi chờ nhìn cậu bị đánh bại thành bộ dạng hoa rơi nước chảy. Ha ha…”
“Thằng nhóc này cậu đừng đắc ý, lộc tử thùy thủ (ý nói tranh ngôi vua, địa vị, quyền hành. chưa biết về tay ai) còn chưa biết ai thắng ai bại đâu!”
“Tớ đang chờ mong đây! Mục tiêu là đội Lạc Kính Lỗi, các anh em, lên thôi!” Khắc Lâm hưng phấn, nhanh như chớp đã không còn bóng dáng.
“Chờ bọn tớ, Khắc Lâm.”
“Thằng nhóc này! Mặc kệ cậu ta, cha mẹ tôi không có nhà, không có chìa khoá thì cậu ta không vào cửa được đâu. Ai bảo cậu ta chạy lung tung! Ha ha…”
“Khắc Lâm—”
Bạn bè, là cái gì?
Bạn bè, đơn giản chỉ là, trong cuộc đời có người cùng khóc, cùng cười, cùng chọc làng phá xóm. Khi người đó vẫn còn tồn tại, lại không cảm giác được sự quan trọng của người đó. Một khi đã mất đi, hoặc chưa từng có được, cuộc đời sẽ giống như phim truyền hình đen trắng, nhạt nhẽo vô cùng.
————–
Chú thích:
(1) Dunk: nhảy lên úp rổ
(2) Ném ba điểm: Ném bóng khi đứng ở ngoài vòng ba điểm, ném ở trong vòng ba điểm là ném hai điểm.
C 8
By Hoại Băng ¶ Posted in Đây là Yêu ¶ Tagged hiện đại, Đây Là Yêu, đam mỹ ¶ Leave a comment