Dạy Lão Đại Yêu Đương

Chương 11: Huyết Long đề cao bình đẳng



Xích Diễm tính tình có chút khiến người khác khó chịu nhưng cách làm việc lại rất dứt khoát. Sỡ dĩ cậu ta không giải quyết là vì muốn hỏi ý kiến của Cung Lục Vương.

“Xích Diễm có ý tốt thôi!” Cung Lục Vương đứng lên đi xuống phía dưới sau đó nhìn những người dưới trướng mình, “Giải quyết chuyện của phía bắc trước, sau đó qua phía nam xem xét tình hình.”

Một vài người không hiểu cách làm việc của lão đại mình, rõ ràng chuyện ở phía nam dễ giải quyết hơn nhưng cứ thích chọn phía bắc làm trước. Chuyện này khiến cho những người ở dưới trướng của Xích Diễm và Đại Lang mâu thuẫn.

“Tạo sao lúc nào phía bắc cũng được ưu tiên hơn vậy?” Một tên dưới trướng của Xích Diễm khó chịu lên tiếng thì bị thuộc hạ của Đại Lang lên giọng: “Vì phía nam không quan trọng.”

“Tứ phía đều là của Huyết Long bang, cớ gì chỉ xem trọng ba phía?”

“Ai bảo các người đầu quân vào đó.”

“Nói gì nói lại nghe coi.”

“Bộ nói không đúng sao?”

“...”

Hai bên cãi nhau chí chóe khiến Cung Lục Vương rút súng từ bên hông quần của Đại Lang bắn lên trời cảnh cáo: “Đủ chưa? Phản chủ hết rồi hả?”

Ánh mắt sắc lạnh của Cung Lục Vương quét hết toàn bộ thuộc hạ, tất cả đều cúi người quỳ xuống đồng thanh: “Lão đại bớt giận!”

Đối với những người đứng đầu một bang phái thì lý trí phải đặt lên hàng đầu, nhưng Cung Lục Vương thì khác. Anh luôn nhân nhượng, hình phạt đưa ra cũng không quá đáng. Hơn nữa những người được nhận vào điều là vì đường cùng, nơi này vừa là nơi cứu rỗi vừa là nơi sinh tử có thể đến hoặc đi bất kỳ lúc nào.

“Huyết Long bang đề cao bình đẳng, bất kỳ hành động chia rẽ nào cũng đều đồng nghĩa mưu phản.” Cung Lục Vương nhìn tất cả lạnh giọng, xem ra đã có người tư tưởng không tốt muốn chia rẽ nội bộ rồi.

Phó Kỳ ngẩng đầu nhìn Cung Lục Vương, anh gật đầu thì cậu mới đứng lên nói: “Mọi người đứng lên hết đi!”

Sau khi mọi người đứng lên thì Đại Lang mới mở lời: “Là tôi dạy bảo thuộc hạ không tốt!”

“Chuyện ngày hôm nay tôi không muốn lập lại! Toàn bộ ra ngoài hết đi, bốn người quản lý tứ phương ở lại.” Cung Lục Vương nói rồi thì đi về phía ghế ngồi xuống, uy nghiêm của anh đâu phải để chưng.

Vậy mà Hàn Gia Mẫn thật ngông cuồng, còn cắn một cái đau như thế. Cung Lục Vương nghĩ tới lại muốn kiếm Hàn Gia Mẫn giáo huấn cho một trận.

Người yêu cầu Hàn Gia Mẫn làm việc là Cung Lục Vương, sau khi nghe cô nói ở trên thuyền anh mới chắc chắn điều đó. Cũng có nghĩa anh là người đầu tiên biết thân phận ngoài đời thật của cô.

Đang suy nghĩ thì Phó Kỳ lại gần trêu đùa: “Đang nghĩ đến em gái nào sao?”

“Cái khỉ! Không ai có thể lọt vào tâm tư tôi đâu.” Cung Lục Vương đắc ý, nhưng Tuấn Khang lại cười: “Vậy sao?”

Xích Diễm cũng tò mò xen vào: “Mỹ nhân nào mà được ba người vui vẻ nhắc đến thế?”

“Cái gì mà mỹ nhân! Con mèo tự luyến thì có.” Cung Lục Vương bất giác lên tiếng, nghĩ tới là lại phát bực lên. Anh xua xua tay: “Việc chính đi!”

Vì giải quyết phía bắc trước nên Đại Lang lên tiếng trình bày: “Mỗi cuối tuần là có một nhóm người giả mạo đến bến cảng Tây An, không những kiếm chuyện mà còn đạp đổ cả chén cơm của người khác.”

“Chắc là muốn tôi mang tiếng xấu rồi! Ai có gan thế nhỉ?” Cung Lục Vương suy nghĩ, người anh đắc tội thì đếm không xuể mà người muốn đắc tội anh cũng đếm không hết.

“Theo quan sát thì có ba nhóm khả nghi.” Đại Lang nhìn mọi người, “Gấu Đen là một, chủ của bến cảng Tây An là hai, còn nhóm cuối cùng tôi không chắc chắn lắm.”

Xích Diễm chiêm nghiệm lại thì đúng là rất có lý, bởi vì Đại Lang từng đắc tội với cả ba nhóm người đó. Hơn nữa lần này chắc chắn là có chủ đích, một lúc gây chuyện cả hai phía thì phía sau chắc phải mạnh lắm.

“Có thể loại bỏ chủ của bến cảng Tây An, còn Gấu Đen thì cũng rất có khả năng.” Phó Kỳ cảm thấy chuyện này hình như không khó giải quyết lắm nhưng tìm mãi vẫn chưa có manh mối nào nên cậu đi ra ngoài một chút.

Nói đi ra ngoài chứ thật ra đi ra phía xa để gọi điện thoại trợ giúp mà thôi. Ba người còn lại tiếp tục bàn bạc với nhau. Xích Diễm cũng nói lên ý kiến của mình: “Phải tìm ra người dụ dỗ đám sinh viên kia trước đã, còn chuyện nhóm người gây sự nếu không quá ảnh hưởng có thể xử lý sau.”

“Tuấn Khang, cậu thấy sao?” Cung Lục Vương nhìn Tuấn Khang bởi vì cậu có cái nhìn rất bao quát và toàn diện.

Theo cục diện hiện giờ nếu muốn giải quyết theo thứ tự thì phải tìm ra kẻ đưa chất cấm cho những sinh viên kia, cũng đồng nghĩa phải tìm ra ai là người buôn bán chất này tại địa bàn của Huyết Long.

Nếu có liên quan đến nhóm gây sự thì giải quyết luôn một thể, nếu không phải thì chỉ cần vạch trần chuyện giả mạo là được. Còn về việc cướp lại lãnh thổ không khó, quan trọng đối phương là người như thế nào.

“Xích Diễm có ý nghĩ giống tôi đấy! Chuyện lấy lại địa bàn với cậu đâu có khó.” Tuấn Khang cười cười, chuyện này chắc chắn sẽ giải quyết nhanh thôi.

Phó Kỳ lúc này đang gọi cho một người em kết nghĩa, điện thoại Hàn Gia Mẫn rung liên tục khiến cô nhíu mày dụi mắt. Cô ngồi dậy chấp nhận cuộc gọi: “Bộ anh bị điên hay sao mà giờ này còn gọi. Em mới về chưa kịp ngủ nữa anh đã làm phiền rồi.”

“Anh hỏi vài câu thôi! Coi như anh nhờ em, lần sau khao em ăn một chầu to được không?” Phó Kỳ cười cười, vẻ mặt lộ rõ sự gian xảo.

Hàn Gia Mẫn nhìn đồng hồ, hơn hai giờ sáng mà còn thức chắc Huyết Long bang lại có vấn đề gì đó. Cô thở dài sau đó nằm xuống giường chuyển chế độ video call lên cười: “Nói nhanh đi!”

Phó Kỳ chuyển qua video call vô tình bật loa khiến cho ba người kia nghi ngờ, Xích Diễm nghe giọng con gái liền chạy lại nhìn nhưng bị Phó Kỳ né ra xa cảnh cáo: “Cút mau, ai cho cậu nhiều chuyện.”

“Anh không nói thì em ngủ đây! Người gì mà tính xấu y chang cái tên khó ưa kia vậy.” Hàn Gia Mẫn bật công tắc đèn trong phòng lên sau đó lại bàn ngồi, trên người cô là chiếc đầm ngủ hai dây.