Dạy Lão Đại Yêu Đương

Chương 45: Chỉ là hợp tác!



128 vừa nhìn thấy Hàn Gia Mẫn đã vẫy tay cười: “Đến sớm vậy?”

“Tôi biết anh là ai đấy!” Hàn Gia Mẫn lạnh giọng, không cười cũng không đùa giỡn.

128 không ngại bị phũ mà tiếp tục xoay xoay điện thoại nói bâng quơ: “Bất đắc dĩ thôi mà! Thật ra thì, tôi cũng biết cô là ai rồi.”

“Anh đã nói với phía trên chưa?” Hàn Gia Mẫn nhíu mày, tâm tư của những người ở Hắc Ám đúng là khó lường.

“Chưa! Bởi vì tôi muốn bàn điều kiện với cô.”

“Điều kiện gì?”

Hàn Gia Mẫn cau mày, cái cách nói chuyện này không hề có ác ý mà giống như muốn thăm dò cô nhiều hơn. Cô nhìn quanh rồi lại ho nhẹ vài cái ẩn ý: “Muốn đánh thì đánh! Đừng có câu giờ nữa.”

“Chíu chíu, biết rồi sao? Xem ra thông minh đấy!” 128 đưa tay lên sau đó dùng tay kẹp cổ Hàn Gia Mẫn nói nhỏ: “Thật vào, coi chừng bị bắn xuyên thái dương.”

“Nội bộ mà bán đứng nhau? Rốt cuộc các người nghĩ gì vậy?” Hàn Gia Mẫn dùng chân đá vào hạ bộ 128 sau đó quật ngã hắn xuống đất.

128 dùng tay kéo ngã Hàn Gia Mẫn rồi giữ chặt hai tay cô cười: “Bí mật! Giúp tôi phá hủy Hắc Ám, tôi sẽ tha cho lần này.”

“Một sớm một chiều mà đòi phá cái tổ chức mấy chục năm? Coi trọng tôi quá rồi đó.” Hàn Gia Mẫn bật dậy đánh 128 văng ra xa sau đó dùng tay quật ngã hắn lần nữa.

128 nương tay nãy giờ khiến cho kẻ khác chú ý nên đành đánh thật, hắn dùng sức bế Hàn Gia Mẫn lên và quăng cô vào tường. Tất nhiên không giống 062, 128 lựa chỗ êm ấm hơn.

“Mẹ kiếp! Anh biết biển lạnh lắm không mà quăng xuống đó hả?” Hàn Gia Mẫn phát cáu, cái gì cũng vừa vừa phải phải thôi chứ.

128 nhún vai rồi đè Hàn Gia Mẫn xuống biển nhưng vẫn giữ cho cô thở, dựa vào việc bị khuất tầm nhìn mà che cho cô rồi giữ gáy: “Diễn cho thật vào! 371 thật sự không nương tay với phụ nữ như tôi và 062 hay 119 đâu.”

Hàn Gia Mẫn nghe vậy thì vờ đập đập tay rồi lại nói: “Mấy người định đem tôi ra dẫn dụ kẻ đứng đầu tổ chức Hắc Ám sao? Hết 119 rồi lại tới anh, toàn bán thông tin nội bộ cho tôi.”

“Tôi vào Hắc Ám là muốn tiêu diệt hắn, nhưng mà hắn không hề lộ diện. Tin tình báo có ở khắp nơi, sở cảnh sát cũng có.” 128 vừa nhắc đến sở cảnh sát thì Hàn Gia Mẫn liền hỏi: “Là ai vậy? Mật danh thôi cũng được.”

“002! Hắn ẩn mình giỏi lắm, cô không đấu được đâu.” 128 nới lỏng tay để Hàn Gia Mẫn lật mình, cô vùng vẫy sau đó đạp hắn văng ra xa.

Nãy giờ cô cũng bị uống nước biển, mặn muốn chết luôn vậy. Hàn Gia Mẫn chạy lại đá 128 một cái vừa lực rồi lườm: “Bạn tôi đâu?”

“Cung Lục Vương đưa đi nãy giờ rồi.” 128 nói xong khiến cho Hàn Gia Mẫn đơ người: “Các người thông đồng?”

“Chỉ là hợp tác!” 128 nói xong thì nhìn về phía kia, hình như 371 đưa tay ra hiệu cái gì đó.

Hàn Gia Mẫn không để tâm mà lao vào đánh 128 tơi bời, bởi vì 128 chỉ có thể đánh tầm xa nên tầm gần không phải ưu thế. Sau một lúc thì 128 đầu hàng: “Tôi thua rồi!”

“Rút sao?” Hàn Gia Mẫn nhìn 128 thì hắn đẩy cô ra xa nhếch môi ẩn ý: “Không ngờ Yin lại là bạn gái của lão đại.”

Cái… Ủa gì kỳ vậy? Từ lúc nào mà cô thành bạn gái lão đại rồi? Công khai mà Cung Lục Vương nói chính là cái này sao? Cái này là dồn cô vào đường chết thì đúng hơn.

Trong khi Hàn Gia Mẫn còn đang ngơ ngác thì 128 đã đi xa. Hắn lao khóe môi đang rỉ máu rồi lẩm bẩm: “Ôn thần thật!”

Thật sự thì lúc nãy Hàn Gia Mẫn đã lỡ đá vào hạ bộ của 128 nên bây giờ hắn mới có chút khó chịu, cũng may là kết thúc trận đấu rồi.

Hàn Gia Mẫn cứ đứng ngơ ngác như bức tượng khiến Á Hy phải xuống xe và chạy lại gần lay người cô: “Này, em sao vậy?”

“Cung Lục Vương nói em là bạn gái anh ta.” Hàn Gia Mẫn quay qua nói với Á Hy bằng ánh mắt khó diễn tả nhưng Á Hy lại trả lời như thể đã biết từ lâu: “Có gì đâu mà em ngơ ngác vậy?”

“Ơ hay… Không lẽ anh ta thích em thật?” Hàn Gia Mẫn sau một lúc thì cười tự đắc: “Hahaha! Em biết em rất có sức hút mà.”

Tiếng cười của Hàn Gia Mẫn vang ra rất xa, vì là ban đêm còn ở gần biển nên âm thanh có chút chói tai. Cung Lục Vương đi đằng xa đã nghe thấy, vừa lại gần liền châm chọc: “Mèo tự luyến!”

Hàn Gia Mẫn quay đầu lại nhìn thì thấy Cung Lục Vương nên khó chịu: “Tự luyến cái gì? Tôi có sao nói vậy nhé, anh mới là cái đồ tự luyến đấy.”

“Gia Mẫn!” Trương Kiều Linh ôm chầm lấy Hàn Gia Mẫn, còn tưởng là bị bắt cóc thật rồi. Hàn Gia Mẫn nhìn vẻ mặt lo lắng có bạn mình nên vội hỏi: “Kiều Linh! Có sao không? Có bị bắt nạt không? Sao lại để cho bị bắt thế?”

Hàn Gia Mẫn đã dặn đi dặn lại với Trương Kiều Linh là phải cẩn thận, không được đi đêm một mình nếu không có cô. Cũng bảo Trương Kiều Linh lâu lâu kiểm tra lại xem cửa nẻo có vấn đề hay không.

Cả hai sống ở khu chung cư, có an ninh nhưng cũng không thể tránh sự cố ngoài ý muốn. Trương Kiều Linh thấy Hàn Gia Mẫn lo lắng như thế thì thành thật khai báo: “Tại… Tại mình nghi ngờ quản lý của bar HL có vấn đề nên đến đó. Khi đến thì phát hiện hắn nói chuyện với ai đó về giao dịch, rồi bị phát hiện nên bắt mình đi luôn.”

“Lần sau có gì thì nói mình một tiếng, đừng có liều lĩnh như thế.” Cô cốc đầu Trương Kiều Linh một cái coi như là nhắc nhở đi.

Vào tay kẻ thù dễ nói chuyện thì không sao, chứ vào tay kẻ khó nói chuyện thì chuyện không có đơn giản như vậy đâu. Lần này may mắn, không có nghĩa lần sau cũng vậy.

Trương Kiều Linh nghe vậy lập tức phản bác: “Cậu mới liều lĩnh đó!”