Tạ Miên nhìn thấy tin nhắn trên điện thoại, hơi nhíu mày, tưởng là tin nhắn rác nên đã ngay lập tức xoá đi.
Tuy nhiên, một lúc sau cậu lại nhận được một tin nhắn mới, "Dạo này toàn nhìn thấy sao vàng sao xanh, kể với chồng, chồng bảo là bình thường. Nhưng bình thường thật ư?"
Tạ Miên liếc mắt nhìn thoáng qua, lại xoá.
Bạn cùng bàn, Sở Tranh, thấy cậu cứ nhìn điện thoại mãi nên tiện thể hỏi một câu. Tạ Miên nói: "Tin nhắn rác thôi, tao xoá rồi."
Sở Tranh nói đùa: "Mày thẳng quá, có khi là ai yêu thầm mày nên mới gửi tin nhắn cho mày đó."
Tạ Miên liền thẳng thắn đáp trả: "Không thể nào."
Thấy vậy, Sở Tranh bèn không nói gì nữa.
Tạ Miên vốn dĩ chẳng để tâm đến việc này.
Họ đều là học sinh cấp 3, chuyện học hành vốn dĩ đã cực kỳ căng thẳng. Vả lại, Tạ Miên từ trước đến nay đều là học sinh 3 tốt, luôn đứng đầu khối. Để có được thành tích như hiện tại, cậu rất ít khi có được thời gian rảnh, bài tập đôi khi cũng làm không xuể.
Đây tưởng chừng như chỉ là một tình tiết rất nhỏ lướt qua cuộc đời cậu, thế nhưng tin nhắn lại liên tục gửi tới không ngừng, "Chồng về rồi, vì hôm nay tôi làm rất tốt nên anh ấy mang cho tôi bánh ngọt mà tôi thích ăn."
Tạ Miên thẳng tay chặn số điện thoại này, nhưng điều kỳ lạ là số đó vẫn gửi được tin nhắn tới cho cậu, " Ăn bánh ngọt xong là phải làm với chồng rồi, tôi không thích thế này, nhưng anh ấy rất thích, nên có đau đi chăng nữa tôi cũng phải nhịn. Vì tôi yêu anh ấy."
"Chảy máu rồi, chồng cố ý! Anh ấy thích máu nên cố tình làm ra máu, nhưng tôi quả thật rất đau."
Tạ Miên không chịu nổi nữa, liền trả lời, "Có phải bạn gửi nhầm người rồi không?"
Không ngờ người đó ngay lập tức trả lời, "Cậu là ai?"
Tạ Miên nhắn lại: "Người lạ bị bạn quấy rầy, làm ơn sau này đừng gửi tin nhắn cho tôi nữa."
Người đó lại gửi tới một tin nhắn hoang mang để đáp trả: "Tôi không hiểu cậu đang nói gì."
Tạ Miên: "?"
"Tôi đói quá, rõ ràng vừa ăn bánh ngọt, nhưng tại sao lại đói thế này?"
Tạ Miên gọi điện cho người đó, muốn cảnh cáo thật nghiêm túc. Ấy vậy khi bắt máy lại là một người phụ nữ lớn tuổi với giọng nói đặc trưng của người địa phương, "Alo? Ai đấy?"
Tạ Miên Kiềm nén cơn giận sắp bùng phát, cố gắng nói bằng một cách lịch sự: "Cô ơi, có phải cô gửi nhầm tin nhắn không?"
Người phụ nữ luống tuổi trả lời: "Tin nhắn gì? Tôi đâu có gửi tin nhắn! Cậu là ai hả? Lừa đảo à? Tôi nói cho cậu biết, tôi không có tiền đâu!"
Tạ Miên nói tiếp: "Lúc nãy số này gửi cho cháu rất nhiều tin nhắn, gây ảnh hưởng rất lớn đến cháu, có thể đừng gửi tin nhắn cho cháu nữa được không?"
Tạ Miên vừa dứt lời, người phụ nữ luống tuổi bắt đầu quát mắng: "Tôi không gửi tin nhắn nào cả! Thằng nhãi này sao lại vu khống người vô tội thế?"
Tạ Miên tức giận: "Cô đang ở đâu? Cháu tới tìm cô."
Người phụ nữ luống tuổi đáp: "Tôi ở thành phố X, tôi đâu có nói dối, sao cậu lại không tin tôi? Cô đây lừa được cậu à? Tin nhắn đến tận 1 xu 1 lần, tôi lấy đâu ra tiền mà gửi tin nhắn cho cậu chứ? Còn chẳng nỡ gửi cho lão chồng nhà tôi. Đi gửi tin nhắn quấy rối cho thằng nhãi như cậu? Thằng nhãi nhà cậu đúng là không ăn khói lửa nhân gian, tôi không cần ăn cơm sao?"
Người phụ nữ ấy lải nhà lải nhải khiến cho Tạ Miên bực dọc không tài nào chịu nổi, liền cúp máy.
Những tin nhắn đó vẫn gửi tới liên tục không thôi, giống như lời lảm nhảm của người thần kinh không bình thường, "Tôi muốn ăn mỳ trứng gà, nói với chồng, chồng bảo tôi ăn xúc xích trước đã. Vừa to, vừa hôi. Tôi không thích cái này, ai lại thích cái này? Tôi không thích."
"Tôi muốn ra ngoài. Chồng bảo không được, bên ngoài có rất nhiều người xấu sẽ làm hại tôi. Sao lại hại tôi được chứ? Lần trước, chị gái bảo mẫu đó đối xử với tôi rất tốt, cho tôi ăn kẹo, bảo sẽ dẫn tôi đi. Chị ấy đối sử rất tốt với tôi mà, sao lại hại tôi được chứ?"
Tạ Miên vốn đã mất kiên nhẫn, nhưng cậu nhận ra rất nhiều sự bất thường từ những lời này, bèn trả lời: "Bạn tên gì?"
Người đó đáp rất nhanh, "Tôi tên Cún, là chồng đặt tên cho tôi. Đáng yêu không?"
Tạ Miên cau mày, ngón tay thon dài chầm chậm gõ chữ, "Tôi bảo họ tên thật của bạn cơ."
"Tôi không có, tôi tên Cún, chồng bảo tôi làm cún ngoan của anh ấy. Tôi phải làm cún ngoan. Tôi là cún con đáng yêu."
Tạ Miên cảm thấy người đó nói năng lung tung, lại hỏi: "Bạn mấy tuổi?"
"Tôi... mấy tuổi? Chồng vừa cho tôi đón sinh nhật 28 tuổi, năm nay tôi đã 28 tuổi rồi. Chồng bảo tôi có tuổi rồi, không giữ được anh ấy nữa. Anh ấy muốn bỏ tôi. Làm sao đây? Anh ấy sắp bỏ tôi rồi."
Lông mày Tạ Miên nhíu lại đến mức sắp kẹp chết được cả con ruồi. Cậu nhanh chóng báo cảnh sát. Cảnh sát đến rất nhanh, Tạ Miên lập tức cho cảnh sát đọc tin nhắn trên điện thoại. Kết quả, cảnh sát lại nói với cậu bằng giọng nói rất nghiêm nghị: "Bạn học này, cháu có biết báo tin giả sẽ phải chịu trách nhiệm trước pháp luật không?"
Tạ Miên cảm thấy thật lố bịch: "Các chú không nhìn thấy những tin nhắn người đó gửi ư? Sao cháu lại báo tin giả được chứ?"
Cảnh sát lắc đầu, Tạ Miên liền kinh hoàng nhận ra, hình như chỉ có cậu đọc được tin nhắn của người này gửi đến.
Mặc dù Tạ Miên báo tin giả, nhưng các cảnh sát nhân dân thấy cậu còn là học sinh cấp 3. Lại có vẻ không phải nói dối. Họ đều cho rằng cậu bị áp lực quá lớn từ việc học hành khiến xuất hiện ảo giác không nên có, bèn không truy cứu, cho cậu về nghỉ ngơi.