Ba ngày trước kỳ thi đại học diễn ra, Sở Tranh liền rủ cậu đến nhà cậu ta chơi trò chơi điện tử, với lý do thư giãn. Tạ Miên không thể nghĩ ra cách nào để từ chối, bèn nhận lời.
Cậu đến nhà Sở Tranh theo như đã hẹn, sau đó lại bất ngờ phát hiện nhà cậu ta ấy vậy mà rất có tiền. Ngày thường đều không thấy cậu ta có gì nổi bật, bốn chữ 'tôi đây rất tầm thường' đều muốn viết lên trên mặt, hoàn toàn khác xa với đám phú nhị đại ở trong trường. Điều này làm cho Tạ Miên có chút bỡ ngỡ, may thay Sở Tranh niềm nở tiếp đón khiến cậu chẳng còn quan tâm gì mấy đến nó nữa.
Lúc chơi game, Tạ Miên luôn lơ đễnh liếc nhìn điện thoại, thi thoảng còn cầm điện thoại lên đọc một cách chăm chú. Sở Tranh thấy vậy bèn cười nói, "Dạo này cứ thấy mày nhìn vào màn hình tin nhắn, thế nhưng lại chẳng thấy ai gửi tin nhắn cho mày. Sao nào? Mày mong chờ tin nhắn của ai à?"
Tạ Miên thật sự có ý nghĩ muốn kể hết cho cậu ta nghe, nhưng lại do dự ngẫm nghĩ một hồi lâu. Nghĩ rồi lại thôi, cậu liền vụng về chuyển chủ đề: "Mày định đăng ký vào ngành gì?"
Sở Tranh không do dự trả lời cậu, "Tao muốn đăng ký chuyên ngành tâm lý học!"
Tạ Miên nghe vậy có vẻ hơi ngạc nhiên, "Tại sao lại là tâm lý học?"
Sở Tranh mỉm cười tiếp lời: "Tao có việc muốn làm, việc này rất quan trọng nên cần trở thành một bác sĩ tâm lý đủ giỏi."
"Làm bác sĩ tâm lý có rất nhiều rủi ro, rất dễ xảy ra vấn đề cao về tâm lý thông qua việc tiếp xúc với bệnh nhân."
Sở Tranh nhìn cậu với ánh mắt sâu thẳm, nụ cười dần toát ra một vẻ kỳ dị, "Với người khác thì đúng là như vậy thật, đối với tao thì không chắc chắn được."
Lời này dấy lên một tia nghi hoặc trong lòng Tạ Miên, đối với người khác có lẽ sẽ hỏi thêm rất nhiều điều. Nhưng Tạ Miên không phải kiểu người hỏi đến cùng, càng huống hồ cậu bẩm sinh lãnh đạm. Tạ Miên không muốn xen vào chuyện của người khác, càng không định xây dựng mối quan hệ tốt đẹp nên chủ đề tự động kết thúc ở đây, suy nghĩ linh tinh cũng bị cậu vứt ra sau đầu.
Tạ Miên loay hoay tại nhà Sở Tranh đến tận chiều tối, từ chối lời mời ở lại của cậu ta. Sau khi nói tạm biệt liền đi bộ ra đường lớn bắt xe về trường. Lúc lên xe, Tạ Miên vô tình liếc nhìn tài xế, thấy đó là một thanh niên. Bàn tay đặt trên vô lăng thon dài trắng nõn, có điều trời nóng nực mà còn mặc kín mít, cậu nhìn thôi cũng thấy ngạt thở thay.
Chiếc mũ che đi khuôn mặt khỏi tầm mắt của cậu, Tạ Miên không khỏi lấy làm lạ. Có điều cậu cũng chẳng có tính tò mò, dạo này gặp chuyện kỳ lạ nhiều đến mức cậu cũng chẳng thèm để tâm nữa.
Ngặt nỗi, một lúc sau, tầm mắt Tạ Miên ngừng lại bên ngoài của sổ. Chiếc xe đã di chuyển đến một hướng khác, đi vào một đoạn đường vắng vẻ. Cậu không kìm được trở nên cảnh giác, nhắc nhở tài xế: "Bác tài, anh hình như đi nhầm đường rồi!"
Giọng tài xế vang lên, ba chữ "Không nhầm đâu" khiến cậu cảm thấy rất quen thuộc. Cậu cố gắng nghĩ xem mình đã nghe được ở đâu rồi. Suy nghĩ lại bị dứt quãng, ý thức trở nên mơ màng.
Phía sau xe từ lúc nào đã phun ra một luồng khí màu trắng mờ nhạt, ngay sau khi ý thức cậu đã trở nên hỗn loạn, từ từ thiếp đi. Điện thoại lại đúng lúc truyền đến tin nhắn, vẫn là số điện thoại không thể xác định đó. Ngón tay Tạ Miên nhúc nhích, tin nhắn được mở ra. Trên đó viết" Tôi tìm thấy giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi rồi! Tôi chụp cho cậu xem!"
Bên dưới đính kèm một tấm ảnh. Bàn tay mảnh khảnh giơ lên tờ giấy bóng loáng in toàn tiếng Anh. Hai cái tên được in đậm bằng mực đỏ theo chữ cái tiếng Anh, Chu Zhen và Xie Mian.
"Tôi nhớ ra rồi, tôi tên là Tạ Miên, chồng tôi tên là Sở Tranh! Có điều, tôi vẫn thích cái tên Cún hơn!"
Điều đáng tiếc là, Tạ Miên đã không còn đủ tỉnh táo để đọc những dòng tin nhắn đó nữa rồi.