“Nếu lúc đó tôi cứ chết quách đi có phải tốt hơn không?”
Mỗi khi tôi nói vậy là y như rằng sẽ hứng lấy một hạt dẻ rang từ Sel Gi, cô quát tôi bảo đừng có mà nói điều xúi quẩy. Tôi lại bảo với Sel Gi, đàn bà con gái thì không nên bạo lực như vậy, phải dịu dàng thùy mị, kết quả đối lấy “trận hành hung”. Sel Gi mỗi ngày thêm bạo lực trong khi tôi ngày càng sống tự lập hơn.
Hơn mười năm trước nhảy xuống sông tự vẫn, tôi vốn định cứ thế mà chấm dứt cuộc đời, không ngờ số cao mạng lớn lại được người ta cứu vớt. Nhưng hai mắt của tôi lại mù, tôi biết đây là quả báo ông trời trừng phạt tôi. Sau được Bae quản gia và Sel Gi tìm thấy, họ mang tôi rời khỏi Thượng Hải. Tiếp theo để tiệng việc chăm sóc cho tôi, Sel Gi tìm về đây một người, giới thiệu là anh họ mình ở nông thôn lên tỉnh.
Anh họ Sel Gi là một người câm, tuy không nói được nhưng rất khỏe mạnh, hành xử cũng thực thông minh, luôn đoán hiểu trước ý tôi muốn gì, người này hiểu tôi đến nỗi nhiều khi tôi hoài nghi anh ta là con sâu trong bụng mình.
Con người anh câm ngay thẳng, thậm chí có tí hơi chân chất, lúc mới tới đây đã chịu không ít khổ cực. Bởi vì mất khả năng thị lực cho nên tôi thực chán ghét người khác động vào mình, loại cảm giác này luôn gợi tôi nhớ về tên Kawamura khốn kiếp, thế nên hơi một tí là tôi trút giận lên người anh câm. Anh câm bị tôi cáu kỉnh chưa bao giờ cãi lại, đương nhiên, chủ yếu do nói không nên lời.
Theo lý thuyết mà nói, mỗi lần bị tôi bắt nạt hay đánh chửi, anh câm dù không hạ độc thức ăn cũng nên mặc kệ tôi sống chết chứ? Vậy mà người này ngày tiếp theo vẫn trước sau như một ở bên giường đợi chờ tôi tỉnh giấc, lại hầu hạ tôi ăn uống đi lại. Cứ việc như thế, tôi vẫn hay ra chiều khó chịu cáu bẳn với anh câm. Nhớ một lần không biết vì sao mà tôi cáu kỉnh ném lung tung đồ vật vào anh ta, tưởng là không ném trúng, nhưng rõ ràng nghe thấy tiếng kêu rên đau đớn.
Tôi không biết thương tích anh câm nặng nhẹ thế nào, nhưng âm thầm đợi anh ta bỏ đi. Kết quả vào sáng sớm hôm sau anh câm thật sự không xuất hiện bên giường tôi nữa. Tôi nghĩ anh ta đã bỏ đi, lòng bắt đầu lại thấy hơi mất mác. Anh câm thật sự bỏ đi rồi, anh ta quả thật nên rời đi, thế gian này làm gì có ai muốn bị một kẻ mù lòa như tôi làm liên lụy cả đời, tôi đã đúng phải không?
Đúng vào lúc tôi tin tưởng vững chắc rằng buổi chiều hôm đó anh câm đã bỏ đi thì anh ta xuất hiện, tỏ ra như chưa có chuyện gì, lại tiếp tục săn sóc cho tôi. Tôi vừa mắng anh câm ngu ngốc lại vừa cảm thấy may mắn và cảm động không thôi.
Thời gian đó, anh câm vụng về đi rất nhiều. Tôi hỏi Sel Gi tại sao và suýt nữa tai đã bị vặn đứt.
“Anh thử ném hỏng con mắt còn lại của người ta xem!!”
Trên thực tế mắt của anh ta cũng không phải bị tôi ném mù, chỉ để lại thương tích ở một bên khóe mắt mà thôi, Sel Gi nói như vậy cũng là hơi phóng đại rồi. Nhưng kể từ sau lần đó, tôi không còn “thử” đuổi anh ta đi nữa. Thật chẳng biết Sel Gi đã ưu đãi anh họ cô thế nào mà có thể khiến cho anh ta cam tâm tình nguyện hầu hạ một tên mù lòa và xấu tính như tôi suốt mười năm như thế.
Mất đi khả năng này thì tôi lại phát huy khả năng khác. Tôi bắt đầu thích nói chuyện phiếm, tuy anh họ Sel Gi không thể nói chuyện nhưng vẫn có thể nghe. Không thể phủ nhận, anh câm là thính giả lý tưởng nhất của tôi, tôi có thể đem tất cả chuyện xưa kể cho anh ta nghe mà không phải e sợ một chút gì, cũng không phải lo lắng câu chuyện của mình bị mang đi rêu rao. Tôi kể anh câm nghe câu chuyện mười năm trước, câu chuyện đã khắc sâu ở trong tâm trí tôi. Anh câm rất kiên nhẫn, dù chuyện của tôi buồn tẻ thế nào thì từ đầu đến cuối vẫn cứ luôn kiên nhẫn. Không chỉ thế thỉnh thoảng anh câm còn nắm tay an ủi tôi, những lúc như thế tôi có cảm giác thật tin tưởng bình yên.
Giờ này Sel Gi còn đang đứng bên cạnh tôi và không ngừng lải nhải, “Về sau đừng có mà nhắc cái chuyện sống sống chết chết vớ vẩn gì đó, anh cũng nên nghĩ tới cảm thụ của người bên cạnh chứ.”
Sel Gi, cô gái bị tôi làm lỡ dở trong nhiều năm trời, là người tôi nghĩ đến mà cảm thấy hổ thẹn.
“Sel Gi.”
“Chuyện gì?”
“Tôi có thứ này muốn đưa cho cô.” Tôi nói, rút từ trong ngực ra một phong thư.
“Đây là cái gì…”
“Hưu thư.” Tôi nói, vuốt vuốt sống mũi. Không thấy Sel Gi đáp lại, tôi biết vẻ mặt cô bây giờ nhất định rất khó xem. Trước kia tôi đã từng làm thế này một lần, nhưng Sel Gi đã xé thư tan tành và ném vào mặt tôi.
“Tôi không thể làm cô gánh nặng mãi được, cô cũng nên tìm nhà chồng tốt…ừ…tuy giờ có thể đã hơi muộn…nhưng Sel Gi, thực xin lỗi…chuyện trước kia, thực sự rất xin lỗi.”
Tôi những tưởng thế nào cô cũng lại xé thư và thóa mạ tôi một lần nữa, nhưng không ngờ lần này cô đáp lời tôi thật rõ.
“Tôi không muốn làm cô lỡ dở.”
“Anh làm lỡ dở đời tôi vẫn còn ít sao?!”
“…Phải vậy, thực xin lỗi.”
“Haiz, quên đi.” Sel Gi thở dài, “Sau này tôi sẽ không đến đây nữa, nơi này có anh ấy chăm sóc cho anh tôi cũng được yên tâm.”
Người Sel Gi đang nói tới là anh họ mình, cô đối với anh họ luôn hết sức tín nhiệm. Dặn dò xong ít chuyện Sel Gi mới rời đi và sau đó thật sự không trở lại nữa.
Hiện giờ số người đến thăm tôi rất ít.
Junsu vẫn phải nằm liệt giường, mê man không chịu tỉnh. Sel Gi từng kể cho tôi biết, Yuchun luôn túc trực bên giường bệnh chăm sóc cho Junsu, một tấc không rời. Siwon và Hankyung cũng từng đến thăm tôi một lần, nhưng chẳng nói chẳng rằng liên rời đi, sau lại nghe nói bọn họ lên đường về quê họ Choi. Lại nói về cha tôi, không bao lâu sau khi con trai ông gặp phải chuyện không may ông về tây phương cực lạc, tất cả hậu sự đều do một tay Bae quản gia lo liệu, tôi rất là cảm kích.
Về Yunho, tin tức cuối cùng mà tôi nghe được về hắn đã từ mười năm trước. Lúc ấy vì mục đích hợp chỉnh sức mạnh toàn Thượng Hải, hắn và Kawamura lại đánh nhau, cả Thượng Hải phồn hoa rộng lớn bị bọn họ làm cho rung chuyển dân chúng lầm than. Sau đó, tôi không còn nghe tin tức gì về hắn nữa. Tôi bây giờ cũng không biết tình cảm đối với hắn của mình là hận hay là yêu, chỉ vẫn luôn nhớ về một người như vậy, không cách nào quên đi được. Về điểm này, ngoại trừ anh câm ở bên cạnh tôi ra không ai biết, tôi chỉ nói cho mình anh ta, tin tưởng bí mật của mình sẽ không bị tiết lộ cho người thứ ba biết.
Bây giờ cuộc sống của tôi an ổn lắm, suốt ngày được ăn no ngủ kĩ, thỉnh thoảng còn có thể trêu cợt anh câm làm vui. Dù sao anh ta ngốc như vậy, có biết phản kháng là cái gì đâu.
Tôi ngủ đến nửa đêm thì tỉnh giấc, muốn uống nước, nhưng chẳng muốn làm phiền anh câm vì chuyện nhỏ như vậy, thế cho nên tự mình quờ quạng xuống giường. Lúc với được đến bàn không cẩn thận va vào ghế tựa làm phát ra tiếng vang, anh câm đang ngủ ở phòng bên cạnh nghe thấy lập tức tỉnh dậy chạy lại đây.
Uống nước xong, anh câm dìu tôi về nằm nghỉ. Cảm giác người bên cạnh sắp đi, tôi vội vàng đưa tay kéo lại. Với tay ra không biết quơ vào đâu nhưng bất ngờ quờ được vật gì đó đeo trên người anh câm.
“A? Đây là cái gì?” Tôi nói.
Anh câm nghe được vội giơ tay giật lại, nhưng tôi đã nhanh tay hơn. Anh ta muốn cướp lại thì bị tôi kiên quyết đập tay về.
“Hì hì, trông anh thế mà cũng biết giấu diếm cơ đấy, cũng không ngốc lắm nhỉ.” Tôi trêu chọc nói, sờ sờ vật đang ở trong tay mình. “Đây hình như là ngọc bội, haiz, đáng tiếc thiếu mất một nửa rồi, nó là của anh sao?” Bề mặt ngọc vô cùng nhẵn nhụi, nhất định là hàng thượng cấp. Ngọc bội còn lưu lại hơi ấm, tôi nghĩ chắc là anh câm luôn mang theo bên người.
Trên ngọc được khắc một thứ hoa văn là lạ, tôi cẩn thận rờ lên, cảm giác có chút hơi quen thuộc…
Đột nhiên, thời gian như ngừng lại, tôi cầm mảnh ngọc trong tay ngơ ngác, cảm giác chính mình sắp không thể hô hấp nữa. Trên bề mặt ngọc thạch nhẵn nhụi có khắc một hình sâu sâu nông nông, một chữ rất đẹp – Kim.