Kí túc xá chỗ anh khá…tồi tàn, phải, tồi tàn so với nhà của anh.
Anh cũng muốn dọn về nhà ở do đã quen với căn phòng rộng lớn cùng chiếc giường êm ái nhưng nhưng cha anh nhất quyết bảo anh cuốn gói đồ ra ngoài, lý do là vì hai ông bà sau từng ấy năm nuôi anh muốn có khoảng thời gian riêng tư để hồi xuân ấy mà.
Phòng kí túc dạng 3 người, Chu Mạc Thanh, Ninh Hạo, Tần Phong Lãng, cả ba đều là bạn cấp 3 của nhau. Nằm trên chiếc giường nhỏ chỉ đủ cho một người nằm, chân còn duỗi ra không hết vô cùng khó chịu, anh mất kiên nhẫn, cái căn phòng này chỗ nào cũng không ổn.
Anh ở đây cũng là vì tiện cho những tiết học trên trường cũng như gần với quán bar mình mở nên anh mới chọn ở tạm. Sau vì công việc bận bịu tới lui từ trường tới quán lại thêm công việc ở quán bar nên chưa có thời gian nghĩ tới chuyện chọn nơi khác chuyển đi.
Có lẽ giờ cũng nên chọn một nơi ở khác rồi, tiền dư dả, quán bar cũng đã ổn định không cần lúc nào cũng phải quản lí.
Anh nhắn tin cho mẹ, hỏi bà ấy có biết chung cư nào còn căn hộ trống hay không, sau vài phút bên kia liền rep lại.
[Căn hộ trống? Chung cư nhà mình tháng trước vừa có một căn hộ chuyển đi, mà sao tự dưng lại hỏi mẹ thế? Con tính chuyển nhà hả?]
[Vâng, công việc ổn định nên con muốn chuyển chỗ, ở ký túc hơi chật chội]
…
[Vậy dọn về chung cư nhà mình đi, mẹ sẽ cho người dọn dẹp lại phòng đó]
Gia đình nhà anh ngoài kinh doanh đồ ăn nhanh, mở tập đoàn còn có chung cư cho thuê, nói chung là điều kiện ở đó cũng khá tốt, chỉ có điều vì quá tốt mà giá thuê ở mức trung bình nên người thuê lúc nào cũng chật kín.
May mà còn một phòng, vậy hai ngày nữa chuyển đi là vừa.
[..]
Sau bao ngày tìm kiếm, tưởng chừng như vô vọng thì Hà Vãn Nhi đã cứu cô ngay phút chót. Giờ đã hơn giữa tháng 8, sắp tới tháng 9 là nhập học, việc tìm kiếm căn hộ vẫn chưa ra đâu vào đâu, Hà Vãn Nhi biết sự việc liền nói cho cô biết một tin.
“Em thấy cái chung cư bên cạnh tiệm mình không? Đó, vừa rồi chị cũng tính thuê ở đó, người môi giới bảo do là phòng ưu đãi cho sinh viên nên giá rẻ lắm, phòng cũng đẹp, tiếc là mẹ chị lỡ mua nhà cho chị nên không thuê được.”
Hai mắt cô sáng rực, hỏi: "Rẻ lắm ạ chị?”
"Ờ, có 3000 tệ thôi, em có tính chuyển đi không? Chị cho em số điện thoại của người môi giới đó.” Vừa nói Hà Vãn Nhi vừa giơ điện thoại của mình lên.
Dĩ nhiên Nhuệ Linh đồng ý lấy số điện thoại người môi giới đó từ Hà Vãn Nhi: "Em cảm ơn chị nhiều.”
Đợi đến tối sau khi từ tiệm về nhà, tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi lên giường, cô vừa cầm khăn lau lên mái tóc ướt đẫm của mình vừa bấm gọi vào số điện thoại đó, thấy người bên kia đã bắt máy, cô lịch sự chào hỏi.
[Xin chào, tôi muốn đi xem căn hộ ở chung cư quận Hoàng Dương, không biết là có tiện nói chuyện không?]
Đầu dây bên kia niềm nở đáp lại Nhuệ Linh:
[Được được, cứ gọi dì là dì An, con muốn xem căn hộ sao? Ngày mai có được không?]
Nhuệ Linh suy nghĩ một chút, mai là cuối tuần có thể đi, vậy nên đồng ý ngay: [Được ạ, vậy mai trước chung cư con đợi dì…lúc 5 giờ chiều nhé?]
Dì An lập tức đồng ý, nói một chút thì tắt máy, cô vốn định lau tóc xong sẽ đi viết bản thảo rồi mới ăn tối sau nhưng Hứa Doanh bỗng gọi tới.
[Alo, em có đang ở trên phòng không?]
Nhuệ Linh lúng túng suy nghĩ nên đầu dây hai bên im ắng, vô duyên vô cớ Hứa Doanh đi gọi điện cho cô làm gì?
[Có…em ở trên phòng.]
Hứa Doanh đang đứng ở dưới phòng khách nhìn lên trên cánh cửa phòng cô, miệng cong cong cười: [Đã đói chưa? Anh đưa em đi ăn.]
Đưa cô đi ăn?
Thực sự tốt như vậy sao? Hay có âm mưu gì không nhỉ?
Nhưng cô và anh cả kiếp trước chưa từng gặp nhau, kiếp này không lí nào mà anh ta lại thân thiết với cô được.
Cũng vì sự tò mò về anh, một người đi trái với kí ức kiếp trước của cô nên cô đã đồng ý với lời mời: [Anh đợi em, em đi thay đồ sẽ xuống ngay.]
Hứa Doanh: [Ừm, em cứ thay từ từ, anh đợi được], nói xong liền vang lên tiếng tút~
Trong tủ đồ thấy chỉ có bộ váy hoa nhí hai dây là đẹp nhất nên cô đã mặc bộ đó, ngoài trời lại hơi se lạnh nên Nhuệ Linh mặc thêm một áo cardigan trắng bên ngoài, xong xuôi liền cầm túi xách của mình đi xuống dưới nhà.
Dáng người cô hơi gầy, mặc váy hoa nhí làm cô như một cành liễu nhẹ nhàng đung đưa, khuôn mặt điềm đạm đáng yêu khi nhìn thấy anh cả lại tự động nở nụ cười.
"Anh cả.”
Hứa Doanh bước đến gần chỗ cầu thang nơi cô đang đứng, tuy là cô đang đứng trên bậc thang cuối rồi nhưng vẫn chưa cao bằng Hứa Doanh, ước chừng phải gần một gang tay nữa mới tới.
Ngồi trên xe của anh, khung cảnh ngoài đường bỗng nhiên không còn thấy lạnh lẽo như mọi khi, hóa ra cảm giác được ngồi trên xe người thân và được đi ăn cùng anh trai lại là cảm giác này.
" Một lát có thích ăn gì em cứ thoải mái gọi, không phải khách sáo với anh.” Hứa Doanh lên tiếng, giọng anh trầm thấp lại dịu dàng, nó giống những giai điệu nhạc trầm êm tai.