Để Anh Thương Em

Chương 2: Việc làm thêm



Cô lên phòng mở điện thoại ra xem kĩ lại một lần nữa, khoảng thời gian cô trùng sinh lại là thời điểm sau khi thi đại học được vài ngày, không lâu nữa cô sẽ nhận được thông báo trúng tuyển trường đại học Đế Đô. Đó là điều không thể thay đổi.

Ông trời quả thực đã ban cho cô một cơ hội rất tốt, rất tuyệt đến nỗi cô không dám tin. Cô được sống lại về khoảng thời gian 4 năm trước, cô quyết định kiếp này sẽ không tranh giành tình yêu của cha mẹ với em gái, cũng sẽ không cần anh trai quan tâm. Cô đã mệt mỏi với cuộc sống chỉ biết mong cầu tình thương từ họ, bây giờ nó đã không cần thiết nữa, Nhuệ Linh giờ đây chỉ muốn sống một cuộc sống thật sự- cuộc sống tự do tự tại ăn no ngủ say.

Còn nhớ kiếp trước vì muốn khăng khít tình cảm gia đình với bọn họ mà cô chịu đựng sự ghẻ lạnh và cô lập từ họ mặt dày ở lại căn nhà này chứ không ra ngoài ở riêng, mãi đến năm 2 đại học vì có quá nhiều công việc làm thêm cộng với xích mích nhỏ với Hứa Mộng Mộng cùng cha mẹ nên cô mới ra ở chung cư, giờ cô quyết định sẽ dọn ra ở riêng.

Nhưng chuyện kiếm được một chỗ ở tốt không phải dễ, cô hiện tại còn chưa có lấy một công việc đàng hoàng, trước tiên phải kiếm lấy một công việc làm thêm đã rồi sau đó mới dọn ra ngoài được. Thuận lợi tìm được một nơi giá tốt thì quá tuyệt đi.

Hứa Nhuệ Linh vạch ra từng việc cần phải làm, mọi thứ đều rất chi tiết, ngày mai liền có thể đi kiếm việc làm thêm. Cô ấy à, giống như đang vạch ra kế hoạch tẩu thoát khỏi gia đình của chính mình, thoát khỏi nơi tổ ấm lạnh lẽo như băng, muốn tự lập để tách biệt bản thân ra ngoài mà không để ai biết.

___

"Chị Nhuệ Linh, chị không ăn sáng sao ạ? Hôm nay mẹ trổ tài làm món mì lạnh ngon lắm,” vừa nói Hứa Mộng Mộng vừa cười tủm tỉm nhìn bà Đan Thanh. Bà Đan Thanh hưởng ứng với cô ta: "Con bé này, hôm nay còn khen mẹ cơ đấy!”

Hứa Dục Thành phì cười: "Con bé chắc là lại muốn mua gì nên mới nịnh nọt người đó mẫu hậu.”

Cả nhà bốn người bọn họ cười đùa rất vui vẻ ấm áp, cha cô- Hứa Minh Khải- một con người bình thường nghiêm túc đã cười với câu nói của con trai, tiếng cười khanh khách của Hứa Mộng Mộng và Hứa Dục Thành vang vọng theo tai cô ra ngoài.

[.]

Sáng sớm, thời tiết cuối tháng 6 không mấy lạnh lẽo, trong không khí manh đến cảm giác hầm hầm, đây là điểm đặc trưng của mùa hè.

Ánh nắng đầu ngày xuyên qua kẽ lá xanh rờn hắt xuống mặt đất, những chú chim sẻ nâu nhỏ đậu lượn lờ trên nền đất ríu rít hót ca, thấy người đến lại vỗ cánh nhỏ bay đi.

Trên đường lúc này đã nhộn nhịp, các hàng quán đã mở đón khách từ sớm, bụng cô có giờ đã rỗng tuếch nên Nhuệ Linh quyết định ghé vào một tiệm bán đồ ăn nhanh dưới tòa chung cư lớn ăn sáng.

Không gian quán rộng rãi lại thoáng đãng, tổng thể sạch sẽ lại rất hiện đại, quầy order có một vài người xếp hàng đợi lượt nên cô ngồi vào một bàn trống gần cửa đợi. Không biết đã qua bao lâu, Hứa Nhuệ Linh mãi cặm cụi viết bản thảo cho truyện mà không để ý đến xung quanh, trong tiệm lúc này lại khá yên tĩnh.

"Quý khách đây muốn dùng gì?” Một giọng nam trầm ấm vang lên, Nhuệ Linh bối rối nhìn lên bảng menu lớn rồi tuỳ tiện chọn: "Một phần sushi, cảm ơn.”



"Được, vui lòng đợi một lát” nhân viên tiệm rời đi, Nhuệ Linh nhìn bóng lưng của anh ta một lúc rồi cúi xuống tiếp tục công việc của mình. Công việc viết truyện này của cô chỉ là làm lúc rảnh kiếm thêm tiền, viết càng nhiều thì nhuận chữ theo đó mà tăng.

Năm phút sau, nhân viên tiệm mang đồ ăn ra bàn, Nhuệ Linh đầu không ngẩng đưa tay lấy thức ăn từ khay ra bàn. Anh vô ý nhìn thấy cổ tay trắng nõn, nhỏ gầy lộ ra sau lớp áo khoác dù phập phồng, cổ tay áo được săn lên càng khiến cổ tay Nhuệ Linh thêm tinh tế.

Nhuệ Linh thấy anh nhân viên đứng ở bàn cô hơi lâu nên ngẩng đầu hỏi: "Còn chuyện gì sao?” giọng nói Nhuệ Linh rất mềm mại, thanh âm trong trẻo, điềm đạm lại nhỏ nhẹ, ngữ điệu lại vô cùng nhịp nhàng, mọi thứ giống như bản hòa tấu hoàn hảo êm tại đến kì lạ.

Anh lắc đầu, xua đi những suy nghĩ vẩn vơ trong đầu: "Không, chúc quý khách ăn ngon miệng.”

Anh thu chiếc khay trên tay về rồi quay lại quầy, trong đầu vẫn còn hiện hữu hình ảnh chiếc cổ tay nhỏ của cô, sao nó có thể nhỏ như vậy nhỉ?

Nhìn lại cổ tay mình và lớn vừa thô, đúng là khác hẳn một trời một vực.

Chuông điện thoại reo lên, anh nhìn vào tên người gọi, bắt máy với điệu bộ cộc lốc: [Nói]

[Đừng có lạnh lùng thế chứ anh Mạc Thanh, chiều nay mang cho em một phần gà ở chỗ anh nhá? Em bị ghiền rồi đó.] Tân Hạo ăn ở tiệm nhà anh một lần xong thì hôm nào cũng gọi điện từ sớm nhắc anh mang thêm một phần về kí túc xá cho cậu ta.

Chu Mạc Thanh nói chuyện một lúc rồi cất điện thoại đi, cởi bỏ chiếc tạp dề màu đen trên người lên bàn, mở tủ đồ cho nhân viên lấy áo khoác rồi mở cửa ra ngoài. Bình thường anh chỉ làm việc một chút vào buổi sáng, lâu lâu lúc tối muộn sẽ ghé qua một chút phụ gia đình dọn dẹp lại cửa tiệm. Cũng may mẹ anh không bắt anh phụ không công, mỗi tháng đều sẽ trả lương cho anh.

Anh lấy một phần gà đã chuẩn bị sẵn bước ra khỏi cửa tiệm đi về trường.

[..]

Ăn no rồi Nhuệ Linh đứng dậy chuẩn bị ra ngoài bỗng lại va mắt phải tờ giấy trắng dán trên tường của tiệm, đề là 'tuyển nhân viên part-time’, cô khựng người một lúc, hay cô thử xin việc chỗ này nhỉ?

Quán ăn này nằm ở khu chung cư gần nhà cô, đi lại tiện lợi có thể tiết kiệm chi phí đi lại còn gần trường. Cô quay qua quay lại khắp nơi tìm chủ quán nhưng chỉ thấy một nhân viên nam đang lau sàn hì hục ở bên kia nên đành hỏi anh ta.

"Cho tôi hỏi một chút, chủ quán có đang ở đây không? Tôi muốn xin vào tiệm làm nhân viên part-time, ừm…nếu chủ tiệm không có ở đây có thể cho tôi xin số điện thoại để liên lạc được không?”