Trong kí ức thoáng qua của hắn, Hứa Nhuệ Linh rất dễ chịu, chỉ cần mua cho cô một món quà nhỏ, đơn giản hơn là dỗ dành một hai câu liền nguôi ngay cơn giận.
Theo suy nghĩ của hắn, em gái mình chỉ là hơi giận dỗi vì cha mẹ thiên vị mà thôi, xuống nước dỗ dành một chút chắc là được đi.
Nhưng Nhuệ Linh cảm thấy hắn rất ấu trĩ, cả mẹ cô, cha cô đều như bị gì đó. Họ nói cô giận nhưng cô nào có giận?
Lòng cô lúc này chẳng có lấy nổi một gợn sóng, một chút giao động nhỏ của cảm xúc cũng không, hoàn toàn không. Nhuệ Linh chỉ cảm thấy cả người vô cùng mệt nỏi, lừ đừ và buồn ngủ vì đi làm cả ngày trời rồi.
Sợ dây dưa lâu sẽ càng lớn chuyện, cô dứt khoát gạt tay hắn, thẳng thắn nói ra: "Em không giận ai hết, từ nay về sau em đã ra ở riêng rồi, tuyệt đối sẽ không làm phiền đến cuộc sống của mọi người.”
Cô lại nói: "Có một điều mà cả anh và ba mẹ đã nói sai rồi, em không ganh tị với Mộng Mộng, sẽ không cướp đi những cái gì của em ấy, mont rằng anh đừng xen vào quyết định của em.” Lời nói ra lại khiến cô nhẹ nhõm hẳn, có lẽ đây là lời cô muốn nói ra nhất khi cô chết đi, cô không muốn tranh giành thứ tình cảm không thuộc về mình, họ không cung cô không cầu, đôi bên cứ đường ai nấy đi.
Nhuệ Linh kéo vali ra khỏi cánh cổng nhà họ Hứa.
Đường từ đó đến chung cư không xa, đi tầm 10 phút là tới dưới chung cư. Cô bấm tầng, kéo vali đến trước cửa phòng 15, lấy từ trong túi ra chiếc chìa khóa có móc thỏ bông của mình mở cửa.
Cạch một tiếng, ổ khóa được mở, Nhuệ Linh đi vào, cởi giày để gọn qua một góc rồi đi vào trong. Vì nhà cửa khá sạch sẽ chứ không có bụi bặm gì nên Nhuệ Linh không có ý định sẽ dọn dẹp ngay, dù sao đi làm cả ngày cô đã thấm mệt. Cô chỉ muốn đi tắm cho mát mẻ rồi lên giường đắp chăn thôi.
[..]
“Mát mẻ quá đi!” Cô thầm nghĩ, tâm trạng đặc biệt tốt vừa lau tóc vừa ngân nga mấy lời của bài hát nổi như cồn ở trên mạng.
Ngay khi cô vừa tính đặt mông xuống sofa thì ở cửa bỗng truyền đến tiếng loạt xoạt như thể ai đang cầm một chùm chìa khóa đứng trước cửa căn hộ.
Nhuệ Linh bất chợt nhớ tới tên biến thái khi trước mình gặp, có khi nào tên đó theo dõi tung tích của cô rồi mò mẫm đến tận đây trả thù không?
Trong tình thế hoảng loạn lại cộng thêm tiếng lạch cạch của ổ khóa, có vẻ tên biến thái đó sắp xông vào trong, cô vớ đại cây chổi ngay đó phòng thân, từ từ núp ở đằng sau bức tường.
Tiếng giày va chạm với nền nhà xuất hiện, Nhuệ Linh nín thở, tay cầm chắc cây chổi, thấy góc áo phông trắng vừa lướt qua, cô la lên một tiếng rồi dập túi bụi tên đó bằng cán chổi.
Mới đập được trên dưới năm cái Nhuệ Linh bỗng sựng người.
“Này Này! Ai!?” Anh cáu gắt vì bị đánh lén, đưa tay chụp lấy cây chổi trên tay Nhuệ Linh rồi nắm chặt, anh còn đang muốn xem tên mắt mù nào dám lẻn vô nhà anh ăn trộm còn lấy chổi làm hung khí!
Nhưng mái tóc ướt còn vương mùi hoa sữa, bộ đồ ngủ tay dài nhún bèo ngay vai màu xanh be hoạ tiết dễ thương là sao!? Ăn trộm bây giờ còn cải trang nữa à!?
Nhuệ Linh vùng vằng cây chổi muốn đánh tiếp, mặt mày đỏ bừng bừng vừa vì sợ vừa vì đang dùng quá sức.
Nhìn thấy người cầm chổi đánh mình là Nhuệ Linh, Chu Mạc Thanh ngơ ngác ra, mà lúc này cô cũng vừa hay cảm giác giọng nói khi nãy của anh khá quen, vì vậy mà hai người vô tình đụng mắt nhau.
Bầu không khí dịu lại nhưng kèm theo đó là sự ngượng ngùng kì lạ.
Ngồi trên sofa, giữa cả hai vẫn còn một khoảng cách vừa, Chu Mạc Thanh im lặng khiến cô cũng im lặng theo.
Nhưng nghĩ tới mình vừa mới đánh người ta túi bụi nên Nhuệ Linh vẫn cắn răng lên tiếng, giọng cô nhỏ còn hơn cả tiếng chim kêu: "Anh Chu…tôi xin lỗi.”
Chu Mạc Thanh quay qua nhìn cô lại khiến cô áy náy, trên trán anh bầm luôn rồi kìa!
"Anh Chu, anh có đau ở đâu không? Tôi đưa anh đi bệnh viện nha?” Nhìn chỗ cô đánh trên người anh thâm thâm tím tím hết lên nhìn giống như bị xã hội đen đánh ấy.
Tội lỗi quá đi…
"Tại sao em lại ở nhà tôi?” Anh xém thì đã quên mất, khi không sao cô lại đến nhà anh, đã vậy còn mở cửa vào được cả bên trong.
Nhuệ Linh nhướng mày, vẻ mặt ngạc nhiên: “Tôi mới phải là người hỏi sao ăn ở nhà tôi đó…”
Cả hai ngơ ngác lần hai, người thì bảo nhà mình người kia cũng nhận đây là nhà mình, vậy là sao?
Nhuệ Linh lập tức gọi điện cho dì An nhưng không ai bắt máy, cô ngượng ngùng giải thích: "Tôi đã ký hợp đồng thuê ba tháng với dì An… còn anh?”
Chu Mạc Thanh cảm thấy đầu đau như búa nổ, dáng vẻ lười nhác tựa ra sau lưng ghế nói: “Tôi thuê nơi này đã một tuần hơn, dì ta lừa em thuê phòng rồi.”