Để Anh Thương Em

Chương 29: Muốn mau chóng xuất viện



"Cháo của cậu đây." Dì chủ tiệm đưa hộp cháo cho anh, nhận tiền rồi lấy tiền thối đưa lại.

Mạc Thanh cầm hộp cháo rảo bước nhanh đi vào lại bệnh viện, mang nó lên phòng bệnh cho Nhuệ Linh.

"Cháo thịt bằm của em đây." Anh đặt nó lên mặt bàn, cẩn thận mở bọc bên ngoài giúp cô, không ngờ trong bọc bên hông hộp cháo lại có vài quả bóng bay chưa thổi đủ loại sắc màu.

Điều này không chỉ khiến Mạc Thanh đơ người mà cô cũng vừa hay nhìn thấy.

Anh không nén được cười, dì chủ tiệm khi nãy có vẻ đã hiểu lầm anh cái gì rồi, anh nào có mua cháo cho em bé?

"Mau ăn đi, còn nóng mới ngon."

"Cảm ơn anh." Cô cầm lấy chiếc muỗng, chậm rãi múc lên một ít đưa lên miệng ăn.

Cháo thì vẫn là cháo thôi, vị không ngon không dở, cảm giác nóng ấm tràn ngập trong khoang miệng lại khiến cô nhớ tới một lần nằm trong bệnh viện khi mới lên thành phố.

Vì khi ấy ba mẹ cô bận bịu tổ chức sinh nhật hoành tráng cho Hứa Mộng Mộng ở nhà nên bỏ quên mất cô ở cổng trường học. Lúc đó trời rất tối, trường cấp 3 khi ấy lại không ở gần nhà mấy.

Ôm chiếc bụng rỗng và tâm trạng rối bời, Nhuệ Linh khi ấy chỉ đành lê người tự mò về nhà trong cơn mưa tầm tã không dù không gì cả.

Đối lại được gì? Cô về nhà vừa hay là lúc Hứa Mộng Mộng được ba mẹ, anh trai vây quanh, con bé đang nắm chặt tay cầu nguyện một thứ tốt đẹp đến.

Bọn họ trên người quần áo tươm tất chỉn chu, đặc biệt là Hứa Mộng Mộng, cô ta mặc chiếc váy màu hồng như công chúa trong câu chuyện cổ tích, là một thứ mà cô không bao giờ có được.

Cảm giác như bọn họ mới là một gia đình, một thế giới riêng hoàn hảo, còn cô chỉ là một ngọn cỏ ven đường vô tình xuất hiện ở trước mặt bọn họ.

Người cô khi ấy ướt sũng nước mưa, chân thì dính bùn cát, cả người nhem nhuốc không ra đâu vào đâu.



Sau đó trong đêm cô lên cơn sốt nặng phải nhập viện, nhưng người đưa cô vào bệnh viện không phải là họ mà là giáo viên chủ nhiệm năm lớp 10.

Bà ấy gọi cho bọn họ sau khi cô nhập viện nhưng bọn họ chỉ ậm ừ cho có, đợi đến khi cô hết bệnh mới thanh toán viện phí cho cô rồi cô lại tự bắt taxi về nhà.

Khoảng thời gian trong bệnh viện ấy đáng sợ thì không đáng sợ, chỉ là rất có cảm giác nhàm chán. Không có ai cả, chỉ có thể ngồi ăn cháo của bệnh viện phát một mình.

Từng muỗng cháo ấm nóng đi vào miệng giúp cô cảm thấy ấm áp hơn đôi phần.

Lâu dần rồi lại thành quen, cứ mỗi khi bị cảm hoặc sốt phải vô viện hoặc cách ly trong phòng của mình, cảm giác cô đơn kia cũng không còn nữa mà thay vào đó là sự nhẹ nhõm.

Chỉ không ngờ bây giờ lại có nguy cơ mua cháo cho cô, anh còn ngồi bên cạnh đợi nhận xét món ăn.

"Có ngon không?"

"Ngon."

Mạc Thanh mơ hồ nhìn thấy vành mắt của Nhuệ Linh ửng hồng, động tác ăn cháo vô cùng chậm rãi nhưng anh vẫn kiên nhẫn dõi theo động tác của cô.

Nhuệ Linh bỗng hỏi: "Ngày mai có thể xuất viện được chưa?"

"Có lẽ được...tôi sẽ hỏi lại bác sĩ giúp em, nhưng ở lại bệnh viện theo dõi sức khỏe vẫn tốt hơn."

"Không được đâu, còn nhiều thứ lắm."

Lời nói không đầu không đuôi của Nhuệ Linh khiến anh hiếu nhầm ý cô: "Chuyện học ở trường tôi đã làm đơn cho em rồi, nếu bác sĩ cho phép xuất viện thì em hãy xuất viện."



"À...vâng."

Mạc Thanh nhìn đồng hồ, cũng đã là giờ chiều.

"Tối nay tôi có hẹn ăn tối với gia đình nên phải đi trước rồi." Anh vừa nói vừa lấy laptop cho vào balo, cất gọn đồ đạc của mình rồi đeo balo lên một bên vai.

Anh nhìn xuống khuôn mặt yếu ớt của Nhuệ Linh, ánh mắt dịu dàng hơn đôi phần: "Em có muốn ăn gì vào buổi tối không? Tôi mua cho em."

Nhuệ Linh vô thức muốn trả lời nhưng chợt nghẹn họng, cả hai còn chẳng là gì của nhau, nhận không của anh là không thể được.

Mạc Thanh tinh ý hiểu ra vấn đề, anh xoa xoa đầu nhỏ của Nhuệ Linh, vô thức hưởng thụ hơi ấm tỏa ra từ da thịt đổi phương.

"Tôi sẽ mua cho em một ít trái cây, được chứ?"

Cô chớp chớp mắt nhìn anh, cuối cùng gật đầu nhẹ một cái: "Vâng."

Anh tạm biệt cô rồi rời đi, trong phòng bệnh cuối cùng đã yên tĩnh như mọi khi.

Thật ra cô không lo về vấn đề học ở trường cho lắm, cái cô lo là tiền lương ở tiệm và tiền nhuận bút. Không làm sẽ không có tiền, cô còn phải lo tiền phòng bệnh.

Phòng cô đang ở là phòng đặc biệt chỉ có một bệnh nhân, Mạc Thanh chỉ tạm thời thanh toán cho cô, sau này cô sẽ kiếm tiền nhanh nhất trả lại cho anh.

Rồi chưa tính đến tiền nhà, tiền này tiền kia, cô càng ở trong bệnh viện lâu bao nhiêu thì mọi thứ càng trì trệ đi bây nhiêu mà thôi.

Dù sao cũng không chết, cơn đau cũng không dai dẳng, cứ xuất viện là được thôi.

"Đau đầu thật." Nhuệ Linh than thở rồi nằm xuống giường, cô vô thức chìm vào giấc ngủ khi đang bơi trong mớ suy nghĩ hỗn độn về cuộc sống.