Đế Bá

Chương 1622: Ngoại trừ phách lối, vẫn là phách lối (2)



Tạm thời chớ đối với Lý Thất Dạ kia động thủ.

Lúc này, Cửu Kiếm lão nhân đi đến, người ở chỗ này ngoại trừ Cơ Không Vô Địch ra, những người khác nhao nhao phục bái.

Cửu Kiếm lão nhân lắc nhẹ tay, để đám người rời đi, sau khi đám người lui ra, trong phòng chỉ còn lại có Cửu Kiếm lão nhân cùng Cơ Không Vô Địch.

- Thiết nhân bên người Lý Thất Dạ kia rất cường đại.

Cửu Kiếm lão nhân nói với Cơ Không Vô Địch.

- Lão tổ có thể biết lai lịch của hắn?

Cơ Không Vô Địch trầm giọng hỏi thăm.

Cửu Kiếm lão nhân nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Nghe qua một cái truyền thuyết xa vời, nhưng, chưa bao giờ thấy, cũng không biết Lý Thất Dạ này có năng lực cỡ nào, lại đem một lão già ngủ say thật lâu móc ra.

- Xem ra, thiết nhân này là muốn vì Lý Thất Dạ hộ đạo.

Cơ Không Vô Địch ánh mắt lạnh lẽo, nghĩ đến thiết nhân tuỳ tiện liền đem một Thần Vương giết, đây tuyệt đối là một tồn tại đáng sợ.

- Ta sẽ đích thân chú ý động tĩnh của hắn.

Cửu Kiếm lão nhân trầm giọng nói ra:

- Nếu hắn không phải người hộ đạo của Lý Thất Dạ, hết thảy dễ làm, nếu như hắn là người hộ đạo của Lý Thất Dạ, cũng không có cái gì không tầm thường, chúng ta mời ra đệ nhất chiến tướng!

Đệ nhất chiến tướng, chính là chiến tướng cường đại nhất dũng mãnh nhất dưới trướng Đạp Không Tiên Đế, truyền thuyết hắn là một Thần Hoàng vô địch chân chính! Có người nói, ngoại trừ Đạp Không Tiên Đế đánh bại qua hắn ra, không còn có người có thể đánh bại hắn.

- Không ai có thể ngăn cản con đường của công tử, thiên mệnh, không phải công tử không ai có thể hơn.

Cửu Kiếm lão nhân nói với Cơ Không Vô Địch.

Cơ Không Vô Địch cũng là ánh mắt băng lãnh, lòng tin mười phần, nói ra:

- Một ngày nào đó, ta sẽ đích thân chém họ Lý, không tự tay chém hắn, khó tiêu mối hận trong lòng ta!

- Sẽ, sẽ có một ngày như vậy.

Cửu Kiếm lão nhân nói:

- Công tử tạm thời án binh bất động, tạm để cho ta nhìn thiết nhân kia ý như thế nào một chút.

Cơ Không Vô Địch nhẹ gật đầu, không nói gì nữa.

Về tới chỗ ở, Lý Thất Dạ nhẹ khoát tay, Lý Sương Nhan các nàng tất cả lui ra, chỉ để lại Nhân Vương ở đây.

Nhân Vương đem bảo vật đã lắp ráp tốt đưa cho Lý Thất Dạ, nói ra:

- Mặc dù tốn thời gian viễn siêu dự kiến, nhưng cuối cùng không phụ đại nhân nhờ vả, rốt cục hoàn mỹ không một tì vết đem nó lắp ráp tốt.

Lý Thất Dạ nhìn một chút, đem nó thu vào, nói với Nhân Vương:

- Ngươi thật không đi với ta nhìn một chút?

- Mà thôi.

Nhân Vương nhẹ nhàng thở dài một tiếng, lắc đầu nói ra:

- Thấy lại có thể như thế nào đây? Hết thảy đều đã niết diệt trong dòng sông thời gian, thấy, trong lòng cũng chưa chắc dễ chịu, liền lưu cái tưởng niệm đi.

Lý Thất Dạ nhẹ gật đầu, hắn không có miễn cưỡng, cuối cùng, hắn nói ra:

- Ta từ Đề Thiên Cốc lấy ra một ít Thời Huyết Thạch rất không tệ, trong đó có mấy khối là xuất từ tay Tiên Đế. Lần này ngươi xuất thế cũng không dễ dàng, mang mấy khối Tiên thạch trở về, có lẽ còn có thể lại đem ngươi giữ một đoạn tháng năm dài đằng đẵng.

- Không được.

Nhân Vương nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Một thế này, ta muốn đi đến phần cuối của sinh mệnh.

- Vì cái gì?

Lý Thất Dạ không khỏi nhìn lấy Nhân Vương, nói ra:

- Thọ nguyên của ngươi còn không tính khô cạn, nếu như ngươi phủ bụi, vẫn có thể sống qua.

- Chịu đựng nữa lại có thể thế nào?

Nhân Vương không khỏi cười khổ một cái, nói ra:

- Cố nhân đã qua đời, đương thời người hiểu ta, cũng chỉ có đại nhân mà thôi. Tại một thế này, ta tin tưởng đại nhân cũng sẽ một trận chiến đến cùng, có lẽ, trong thời đại tương lai, sẽ không còn được gặp lại đại nhân.

Đối với Nhân Vương nói như vậy, Lý Thất Dạ không khỏi trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn nhẹ nhàng gật đầu, nói ra:

- Ngươi đi theo ta lâu như vậy, ta cũng không có tất yếu giấu diếm ngươi, một thế này, mặc kệ sinh tử, ta đều muốn chiến đến cuối cùng, sống cũng tốt, chết cũng tốt, ta cần một đáp án.

- Ta hơi mệt chút.

Ngồi ở trên ghế, Lý Thất Dạ không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng, nói ra:

- Sống quá lâu, có đôi khi, ta cũng có chút không biết một mực sống sót vì cái gì? Ngoại trừ chiến đến cuối cùng, ta không có quá nhiều hy vọng xa vời.

Nhân Vương yên lặng đứng ở nơi đó, yên lặng bồi tiếp Lý Thất Dạ.

- Nhất thống Cửu Giới? Thành tựu Tiên Đế? Hay là đồ diệt chư thần?

Lý Thất Dạ có chút bất đắc dĩ, cười khổ một cái, nói ra:

- Những vật này, đều đã không phải truy cầu.

Nhân Vương không nói chuyện, hắn cũng biết, bởi vì những vật này Lý Thất Dạ đều đã từng thực hiện qua, chính như hắn nói, những vật này cũng không phải truy cầu.

Lúc này, bầu không khí trong phòng có chút yên tĩnh, Lý Thất Dạ ngơ ngác ngồi ở chỗ đó, qua một hồi lâu sau, hắn cười khổ một cái, nói ra:

- Ngươi nói đúng, một thế này, ta muốn chiến đến cuối cùng, nói không chừng ngày đó chết trận, cũng coi là kết thúc, cũng coi là hạ màn.

- Ta tin tưởng đại nhân.

Nhân Vương nói ra:

- Ta tin tưởng trận chiến cuối cùng, đại nhân nhất định sẽ đứng ở phía trên thương thiên, vạn cổ duy nhất.

- Có lẽ, kết quả đã không trọng yếu.

Lý Thất Dạ không khỏi nở nụ cười, nói ra:

- Nỗ lực a, chắc chắn có một ngày, ta sẽ tìm được câu trả lời!

Nói đến đây, hai mắt hắn lóe lên quang mang, lại một lần nữa tinh thần toả sáng.

Nhân Vương minh bạch, bất luận là lúc nào, Lý Thất Dạ đều là tư thái vô địch, coi như hắn có ưu sầu, cũng sẽ trôi qua rất nhanh.

- Ngươi đã muốn sống xong một thế này, vậy có nhu cầu gì sao?

Lý Thất Dạ nhìn lấy Nhân Vương, nói ra:

- Nếu có cái gì cần, cứ nói với ta.

- Đại nhân, ta cũng không có sở cầu.

Nhân Vương nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Sau khi trở về, chỉ điểm một chút vãn bối, an hưởng tuổi thọ, mặc dù ta không có con cháu, nhưng, đệ tử Thiên Cơ Cốc đều là con cháu của ta.

- Có thể nhìn ra được, ta mừng thay cho ngươi, đối mặt tử vong, không phải ai cũng có thể rộng rãi như thế.

Lý Thất Dạ lộ ra tiếu dung, thực tình vì Nhân Vương chúc phúc.

Trăm ngàn vạn năm đến nay, bao nhiêu Thần Hoàng vô địch vì sống sót, không tiếc bất cứ giá nào kéo dài tính mạng.

- Ngày khác đại nhân có địa phương cần tiểu nhân, tiểu nhân tùy thời ở Thiên Cơ Cốc đợi lệnh.

Nhân Vương hướng Lý Thất Dạ bái một cái, hướng Lý Thất Dạ khom khom thân thật sâu, nói ra.

- Tạm biệt.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài một tiếng, vỗ vỗ bả vai Nhân Vương, sau đó nói ra:

- Ta đưa ngươi đoạn đường.

Nhân Vương không nói gì thêm, yên lặng đi theo bên cạnh Lý Thất Dạ. Có lẽ, cái này có thể là lần cuối cùng hắn đi theo ở bên người đại nhân, có lẽ, cái này cũng có thể là một lần cuối cùng vì đại nhân hiệu trung.

Lý Thất Dạ vì Nhân Vương tiễn đưa, thời điểm ra đến cổng, Nhân Vương hướng Tư Không Thâu Thiên vẫy vẫy tay, Tư Không Thâu Thiên lập tức chạy tới, phục bái tại đất.

- Ngươi cùng ta trở về.

Nhân Vương nói với Tư Không Thâu Thiên.
— QUẢNG CÁO —