Đế Bá

Chương 1712: Xuất phát chinh đồ (2)



Ngoại nhân không biết đế vệ là tồn tại như thế nào, mà bọn họ với tư cách là ba đại đế hoàng, lại biết đế vệ là tồn tại ra sao, hắn là thị vệ thiếp thân bên người đế chủ, lai lịch kinh thiên, biết rõ rất nhiều bí mật của Đế Cương, biết rõ rất nhiều việc của đế chủ, đương nhiên thực lực của hắn cũng là không thể nghi ngờ, nếu không hắn cũng không thể trở thành thị vệ thiếp thân của đế chủ.

Nhưng mà thời gian trôi qua từng phút, đường chân trời cuối cùng vẫn không xuất hiện thân ảnh của đế vệ.

Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, hắn thở dài một hơi, hắn biết rõ tâm ý đế vệ đã quyết, hắn đã không hề cải biến quyết định của mình.

Thấy đế vệ không có xuất hiện, ba đại đế hoàng cũng sinh ra mất mát, nhưng mà chuyện này không thể miễn cưỡng được.

Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhìn qua Chiến Thất, trầm giọng nói:

- Ngươi chuẩn bị cho tốt chưa?

Chiến Thất nhìn thẳng Lý Thất Dạ, ánh mắt kiên nghị, trịnh trọng gật đầu.

Lý Thất Dạ một tay đặt lên đầu Chiến Thất, âm thanh "Boong boong loong coong" của kim loại vang lên, vốn chiến y trên người Lý Thất Dạ bay ra từng mảnh, sau đó bay lên người Chiến Thất, trong nháy mắt chiến y đã phủ lên người Chiến Thất.

"Oanh" một tiếng, lúc này đế thế Lý Thất Dạ giống như hồng thủy vỡ đê, thao thao bất tuyệt tiến vào trong người Chiến Thất, Chiến Thất thừa nhận chiến thế kinh thiên của Lý Thất Dạ, không chỉ thân thể của hắn run rẩy, dưới chiến thế kinh thiên quán chú vào người, cả mặt đất không ngừng run rẩy.

Cuối cùng nhất tất cả chiến thế trên người Lý Thất Dạ cũng rót vào trong cơ thể Chiến Thất, một tiếng "Ông" lên lên, dị tượng sau lưng Chiến Thất xuất hiện trùng trùng điệp điệp, lúc này hắn giống như một đế hoàng cao cao tại thượng, thống ngự cửu thiên thập địa, chưởng khống chúng đế chi quốc, hoàng đế ngự giá thân chinh.

- Hôm nay ta ban thưởng cho ngươi danh hào Chiến Đế, suất lĩnh trăm vạn hùng sư chúng đế chi quốc, tốc hành tiến vào chinh đồ!

Lý Thất Dạ tay đè lên đầuChiến Thất, ban thưởng phong hào.

Chiến Thất quỳ một chân trên đất, tiếp nhận tứ phong của Lý Thất Dạ, sau đó phục bái đầy đất, hô to nói:

- Bệ hạ vĩnh hằng bất hủ, tuyên cổ bất diệt, vô địch vĩnh thế.

- Bệ hạ vĩnh hằng bất hủ, tuyên cổ bất diệt, vô địch vĩnh thế.

Trăm vạn hùng sư quỳ bái, nhìn Lý Thất Dạ cao giọng hô to, đây là lần phục bái cuối cùng của bọn họ.

- Bệ hạ, đứng dậy đi, từ giờ trở đi, ngươi mới là đế hoàng của chúng đế chi quốc.

Lý Thất Dạ nâng Chiến Thất lên, trịnh trọng nói ra.

Chiến Thất bị nâng dậy thì vô cùng trịnh trọng từ biệt Lý Thất Dạ lần nữa, trăm vạn hùng sư sau lưng hắn cũng thế.

- Thời gian không còn sớm, lên đường đi.

Nhìn bầu trời một chút, Lý Thất Dạ thở dài một hơi, lúc này nhìn Chiến Thất nói ra.

Chiến Thất thần thái ngưng trọng, ánh mắt mãnh liệt nhìn qua đám người Tà Nhãn đế, Tà Nhãn đế đưa mắt nhìn nhau, sau đó nặng nề gật đầu, Bách Thắng đế xoay người lại, nhìn thiết kỵ của mình quát to lên:

- Lên đường!

- Lên đường!

Tà Nhãn đế và Nhất Hiệt đế cũng hô to với thiết kỵ của mình.

Phanh, phanh, phanh...

Chỉ trong nháy mắt, đế binh ba đại đế quốc không ngừng bay lên không trung hình thành con đường, một con đường phủ đầy Đế Vương Kim.

Ba ba ba!

Đế Vương Kim trải thành con đường, đế binh ba đại đế quốc đi tiên phong, đạp vào con đường này, tiến vào chinh đồ.

Nhìn thấy cảnh này, có tu sĩ thì thào nói:

- Thì ra đây chính là chinh đồ.

Nhìn thấy cảnh này, rất nhiều người giờ mới hiểu được thì ra chinh đồ là dùng Đế Vương Kim trải thành.

Đế binh ba đại đế quốc tiến vào chinh đồ, tiếp tục tiến lên con đường phía trước, lúc này trăm vạn hùng sư của chúng đế chi quốc cũng hành động.

Chiến Thất nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, thi lễ với Lý Thất Dạ sau đó không quay đầu lại, nói:

- Lên đường!

Nói xong mang theo trăm vạn hùng sư tiến vào chinh đồ.

Lý Thất Dạ nhìn qua trăm vạn hùng binh tiến vào chinh đồ, thật lâu không nói, hắn trầm mặc.

Rầm rầm rầm!

Từng đợt âm thanh vang lên, sau khi trăm vạn hùng sư tiến vào chinh đồ, đế binh bọc hậu cũng dỡ xuống, thu hồi Đế Vương Kim đã trải ra.

Cứ như vậy tiên phong bốn đại đế quốc không ngừng đi phía trước trải đường, đế binh bọc hậu không ngừng phá nát con đường thu Đế Vương Kim về, cả chi đội ngũ tiến vào hư không mênh mông, càng tiến càng xa.

Mặc dù là như thế, Đế Vương Kim mỗi lần trải ra đều có hao tổn, chỉ cần qua số lần sử dụng nhất định, đế thế trong Đế Vương Kim sẽ hao hết, Đế Vương Kim cũng biến thành sắt vụn.

- Điểm cuối của chinh đồ là nơi thế nào?

Cơ hồ tất cả tu sĩ nhìn qua đế binh của bốn đế quốc không ngừng tạo đường và phá hủy con đường, có người thì thào nói.

Đối với vấn đề này, không ai có thể cho hắn đáp án, trên thực tế cũng không ai biết chinh đồ là con đường dài đằng đẳng cỡ nào.

- Truyền thuyết, chúng đế chi quốc lấy được rất nhiều Đế Vương Kim, hơn nữa cộng với Đế Vương Kim của ba đế quốc, chỉ sợ hiện tại tất cả đế quốc có đào thêm ba thời đại cũng không bằng số Đế Vương Kim này.

Có một vị đế hoàng nhìn qua bốn đại đế quốc đi xa, thì thào nói.

Một đế hoàng khác cũng nói:

- Nếu như bọn họ có được nhiều Đế Vương Kim như thế cũng không thể tới bờ bên kia, chúng ta cũng đừng suy nghĩ, cho dù tất cả đế quốc liên thủ lại đào thêm mười thời đại, có lẽ có cơ hội tiến vào chinh đồ.

Lý Thất Dạ vẫn nhìn trăm vạn hùng sư đi xa, thẳng đến khi trăm vạn hùng sư biến mất trong hư không mênh mông, hắn vẫn không thu hồi ánh mắt.

Hiện tại hắn có thể làm duy nhất chính là cầu nguyện cho bọn họ, hy vọng bọn họ có thể bình yên tới bờ bên kia, ở bờ bên kia hy vọng bọn họ có được nơi quy túc.

- Chúng ta đi thôi.

Qua thật lâu, tất cả đế binh đã biến mất, có tu sĩ thì thào nói.

Lúc này phần đông tu sĩ đã rời đi, đế binh đạp vào chinh đồ, giống như ma sĩ bước lên Trảm Ma Thai, đây là kết cục không có đáp án.

Lý Thất Dạ đứng ở nơi đó, nhìn qua hư không thật lâu, trầm mặc thật lâu, thật lâu không nói gì.

Cũng không biết qua bao lâu, Trần Bảo Kiều đứng bên cạnh Lý Thất Dạ lên tiếng hỏi:

- Bọn họ có thể thành công hay không? Có thể đến bờ bên kia không?

- Không biết, chỉ có thể cầu nguyện cho bọn họ, chỉ có thể hy vọng bọn họ có thể bình an đến nơi./

Hồi lâu sau, Lý Thất Dạ thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng thở dài một hơi.

Lý Sương Nhan mở miệng an ủi nói:

- Ngươi yên tâm, bọn họ nhất định có thể đến bờ bên kia, bọn họ nhất định sẽ bình an vô sự. Trăm vạn hùng sư mạnh mẽ như thế, có thể quét ngang cửu thiên thập địa, không có gì có thể ngăn cản bước chân của bọn họ cả.

Đối với Lý Sương Nhan an ủi, Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, hắn chỉ thở dài và nói:

- Hy vọng như thế đi.

Chinh đồ, đây là con đường tràn ngập hành trình không biết, đi lên con đường này, có khả năng thành công chỉ có người may mắn nhất, cũng có khả năng bởi vì ngươi mạnh hay yếu mà có thể tới được bờ bên kia, thậm chí có khả năng, trên con đường chinh đồ, mỗi người có kỳ ngộ khác nhau, mỗi một người tới bờ bên kia khác nhau.
— QUẢNG CÁO —