Đế Bá

Chương 1714: Lại gặp tiểu nê thu (1)



- Đối với ta mà nói, ta đã sống đã đủ lâu rồi, lại sống cả đời, sống thêm mười thế cũng không có gì khác nhau. Có thể ở bên cạnh ngươi, quản chi thời gian dài ngắn, đối với ta mà nói tất cả đều có ý nghĩa, tất cả đều có giá trị, sống dài hay ngắn đã không trọng yếu.

- Lại nói cho tới hôm nay, ta ít nhất cũng có mấy trăm năm thậm chí là sống hơn một ngàn năm.

Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ, nói ra:

- Những chuyện này với ta mà nói hoàn toàn đầy đủ, thời gian của ta đã đủ rồi.

- Mấy trăm năm nha.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng nói ra, đối với tu sĩ mà nói, mấy trăm năm thậm chí là hơn một ngàn năm đều không phải dài dằng dặc, hoặc là nói đối với Bộ Liên Hương mà nói, đây là quá đủ rồi.

- Thời điểm thiên mệnh mở ra...

Bộ Liên Hương nhìn qua Lý Thất Dạ thật sâu, nàng nhẹ nhàng nói:

- Đợi đến ngày đó, ta tiễn ngươi đạp vào con đường kia, ta đưa mắt nhìn ngươi đi xa. Chỉ chờ tới lúc ngày nào đó, tất cả với ta mà nói đã đủ rồi.

Bộ Liên Hương nói lời này rất nhẹ, thậm chí có thể nói là rất ôn nhu, nhưng mà mỗi một chữ, mỗi một câu lại rất có lực, nàng nói mỗi một chữ, nàng nói mỗi một câu giống như khắc vào lòng Lý Thất Dạ.

- Ta lưu thủ tại cửu giới, mãi cho đến ngày cuối cùng của tính mạng.

Bộ Liên Hương ôn nhu nói:

- Hoặc là tại thế giới này, ta sẽ lưu lại cái gì đó cho ngươi, hoặc là mặc kệ qua bao nhiêu năm tháng, mặc kệ tương lai kết cục là như thế nào, dấu vết của ngươi sẽ trường tồn thế gian.

- Sẽ có một ngày như vậy.

Lý Thất Dạ nói ra, trong lời nói, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ, mặc kệ ngươi là tồn tại cường đại cỡ nào, mặc kệ ngươi sống bao lâu, thế gian luôn có rất nhiều bất đắc dĩ, trên thế gian luôn có khác biệt.

- Đi cho tới hôm nay, ta đã không uổng.

Bộ Liên Hương nắm chặt tay Lý Thất Dạ, nhẹ nhàng chậm chạp mà ôn nhu, nói:

- Tuy ta không cách nào nhìn thấy ngày đó, nhưng mà ta tin tưởng, ngươi nhất định sẽ thành công. Bởi vì nam nhân của ta chưa bao giờ thất bại, bất luận là thời đại gì, bất luận là địch nhân nào, bất luận là thế cục gì, nam nhân của ta sẽ cười tới cuối cùng.

- Sẽ, ta sẽ cười tới cuối cùng, một ngày nào đó ta sẽ chiến thắng trở về!

Lý Thất Dạ trịnh trọng nói:

- Hoặc là, ngươi có thể nhìn thấy ngày đó.

- Ta nhất định có thể nhìn thấy, quản chi ta có còn trên thế gian hay không, ta đều có thể nhìn thấy.

Bộ Liên Hương nắm chặc tay hắn, nói ra:

- Nhưng mà chuyện này không trọng yếu, trọng yếu là ta rất vui vẻ, rất khoái nhạc, vậy đã đủ rồi.

Lý Thất Dạ nắm tay nàng, yên lặng đi về phía trước, lúc này hắn không cách nào dùng ngôn ngữ để biểu đạt.

Lý Thất Dạ mang theo Lý Sương Nhan các nàng đi vào giao giới Đế Cương cùng Ma Giới, lúc này bọn họ đứng cạnh một hồ nước, nhìn qua hồ nước yên tĩnh trước mặt.

- Chúng ta phải làm cái gì?

Nhìn qua hồ nước yên tĩnh trước mặt, Trần Bảo Kiều nói ra.

- Đi Lão Vô Tự.

Lý Thất Dạ nhìn qua hồ nước yên tĩnh trước mặt, bình tĩnh trả lời.

- Lão Vô Tự?

Liền Lý Sương Nhan cũng giật mình một chút, nói:

- Là Lão Vô Tự trong miệng tiểu nê thu thường xuyên nói hay sao? Nó không phải ở trong Đế Ma Tiểu Thế Giới sao?

- Có thể nói như vậy, nó nằm trong Đế Ma Tiểu Thế Giới, cũng không nằm ở Đế Ma Tiểu Thế Giới.

Lý Thất Dạ cười lên, lấy một đóa phật liên ném vào trong hồ.

Phốc thông, phốc thông, phốc thông...

Thời điểm Lý Thất Dạ ném vào trong hồ nước, hồ nước bình tĩnh không ngừng sôi trào lên, cả hồ nước không ngừng sinh ra quay cuồng, hồ nước chẳng khác gì nước đang sôi.

Lý Thất Dạ nhảy lên phật liên, nhìn sLý Sương Nhan các nàng nói ra:

- Lên đây đi, chúng ta đi thông Lão Vô Tự, đi tới điểm cao nhất thế giới này.

Lý Sương Nhan các nàng không chút do dự không ngừng nhảy lên phật liên, đứng trên phật liên.

Rầm Ào Ào'

Tiếng nước vang lên, lúc này, chuyện không thể tưởng tượng được xảy ra, hồ nước này không ngờ xuất hiện vòng xoáy khổng lồ, nó hút tất cả nước vào trong, đám người Lý Thất Dạ đứng trên phật liên cũng bị hút vào hồ nước.

Bọn họ bị hút vào trong hồ nước, Mai Tố Dao các nàng nhìn qua bốn phía, bốn phía là hồ nước xoay tròn thật nhanh, nhưng mà bọn họ đứng trên phật liên lại không có giọt nước nào rơi vào người của bọn họ, nhìn chẳng khác gì hồ nước hút bọn họ vào thế giới khác.

Nhìn thấy cảnh này nó thật sự quá thần kỳ, thập phần quỷ dị, Lý Sương Nhan các nàng cũng không biết vì sao phật liên lại có công dụng như thế.

Cũng không biết qua bao nhiêu lâu, cuối cùng nhất Lý Sương Nhan các nàng nghe được "'Rầm Ào Ào'" một tiếng, triều khởi nước lên, vốn là nắm của bọn hắn cực tốc trụy lạc phật liên vậy mà dừng lại.

Lý Sương Nhan các nàng đưa mắt nhìn qua. Thời điểm này các nàng mới phát hiện mình đang ở giữa cái hồ, nếu như không phải cảnh vật bên hồ không giống lúc trước, các nàng sẽ không cho rằng mình đã di động, mà là đang ở cái hồ cũ.

- Đến rồi.

Đứng trên phật liên, Lý Thất Dạ nhìn qua cảnh phía trước, chậm rãi nói ra.

Lúc này Lý Sương Nhan các nàng đều nhao nhao đi lên phía trước quan sát, chỉ nhìn thấy phía trước có ngọn núi, ngọn núi này không lớn cũng không cao. Nhưng mà lại cho người ta cảm giác không nói nên lời. Giống như ngọn núi này bao hàm linh khí phật tính trên thế gian, ngọn núi này bao phủ một tầng thiền ý, giống như bản thân ngọn núi chính là một đại phật hiền hòa đang phổ độ thế gian.

Đây vốn là ngọn núi hết sức bình thường, nhưng mà ngọn núi này cho dù là ai nhìn thấy lần đầu, lần đầu tiên đã cảm thấy ngọn núi này không tầm thường, ngọn sơn phong này không có phật quang trùng thiên, cũng không có thế núi thần tuấn, nó chỉ là một ngọn núi bình thường không thể bình thường hơn được nữa.

Nhưng mà chính ngọn núi nhìn như bình thường này lại làm cho người ta cảm giác nó trải qua vô số năm tháng tẩy rửa, nó đã là hóa thành một phật đà, nhìn qua ngọn núi như vậy làm cho người ta cảm giác nó đã không phải là ngọn núi, mà là một phật đà đang ngồi thiền nơi đây, thời gian trôi qua, tuế nguyệt khô khốc dường như xa cách với nó.

Trên ngọn núi hết sức bình thường này có một ngôi chùa nhỏ, nó rất cổ xưa, xưa tới mức không biết xây dựng từ khi nào, cổ xưa tới mức không nhìn ra góc cạnh.

Ngôi chùa cổ xưa như thế, nếu như mắt sắc sẽ nhìn ra trước cửa chùa treo một phật biển, phật biển cũng cũ kỹ tới mức sắp rơi xuống, phật biển có ghi ba chữ Lão Vô Tự.

Ba chữ này sắp mơ hồ tới mức không nhìn thấy được, dường như trải qua vô số thời gian chìm nổi, tất cả đã trở nên mơ hồ, thậm chí nhạt nhòa theo năm tháng.

- Lão Vô Tự, đây là một ngôi chùa thế nào? So với linh sơn thập bát tự thì thế nào?

Nhìn qua ngọn núi và ngôi chùa huyền diệu không nói nên lời, Bạch Kiếm Chân thoáng cảm giác sau đó nói một câu..

- Linh sơn thập bát tự còn xa xa không bằng.
— QUẢNG CÁO —