Đế Bá

Chương 1901: Long ngâm (2)



- Trương sư huynh có thể được không?

Cũng không biết qua bao lâu, bên người Lý Thất Dạ có tiếng người vang lên.

Không biết lúc nào, Hồng Ngọc Kiều đã đứng bên cạnh Lý Thất Dạ, nàng cũng quan tâm nhìn qua Trương Bách Đồ.

Lý Thất Dạ ngồi ngay ngắn không nhúc nhích, chỉ nhàn nhạt nói:

- Các ngươi căn bản không biết tổ tiên của mình là nhân vật thế nào, căn bản không biết tổ tiên của mình trải qua cái gì. Hoặc là nói các ngươi không có hứng thú với chuyện của tổ tiên mình.

Hồng Ngọc Kiều há miệng muốn nói, nhưng mà nàng không biết nên nói cái gì mới tốt, trên thực tế, nàng cũng không hoàn toàn biết gì về tổ tiên của nàng.

- Ngươi là truyền nhân Khổng Tước Địa, cũng là khống đằng giả.

Qua sau một lát, Hồng Ngọc Kiều mở miệng nói ra. Lúc này sau khi Hồng Ngọc Kiều trở về, xem như sờ rõ chi tiết của Lý Thất Dạ, biết rõ lai lịch của Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ không có trả lời Hồng Ngọc Kiều, hắn chỉ yên lặng nhìn qua Trương Bách Đồ mà thôi.

- Trước đó, ta có hiểu lầm với ngươi.

Hồng Ngọc Kiều trầm mặc trong chốc lát, nàng chậm rãi nói ra:

- Khổng Tước thụ tổ vẫn che chở Nhân tộc, được vô số người kính yêu. Ngươi là đệ tử Khổng Tước Thụ, lại là truyền nhân Khổng Tước Địa, đối với Động Đình hồ không có mưu đồ gì.

Hồng Ngọc Kiều nói lời này làm cho Lý Thất Dạ chỉ cười một tiếng, ngoại giới có rất nhiều người đã ngộ nhận hắn là đồ đệ Khổng Tước Thụ, cho rằng hắn là truyền nhân Khổng Tước Địa.

Đối với chuyện hiểu lầm này, Lý Thất Dạ cũng chẳng muốn đi giải thích, tối đa chỉ cười khẩy mà thôi.

- Phụ thân của ta muốn gặp ngươi!

Hồng Ngọc Kiều trầm mặc một lát, cuối cùng nàng vẫn nói mục đích của mình.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói:

- Hắn muốn nói chuyện gì chứ? Đàm Bách Thánh Đường sao? Hoặc là nói chuyện xảy ra với Thiết Lân Tông hay sao?

- Hoặc là cũng có thể nói chuyện Nhân tộc!

Hồng Ngọc Kiều nói ra:

- Khổng Tước Địa là hậu phương che chở Nhân tộc lớn nhất sau Cẩm Tú Cốc, Động Đình hồ tuy không rộng bằng Khổng Tước Địa, nhưng Khổng Tước Địa và Động Đình hồ cũng có rất nhiều chuyện dựa vào nhau.

- Không sao cả, hắn muốn nói chuyện, bảo hắn tới gặp ta đi.

Lý Thất Dạ chỉ cười mà thôi, hoàn toàn có thái độ không sao cả.

Hồng Ngọc Kiều há miệng muốn nói, nhưng mà vẫn ngừng lại, lời này làm cho nàng không biết nên nói thế nào, Lý Thất Dạ nói câu này giống như mệnh lệnh của phụ thân nàng, loại lời này nàng cuối cùng vẫn không nói ra miệng được.

- Nên đến.

Lý Thất Dạ vẫn nhìn qua Trương Bách Đồ, ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói ra.

Nghe nói như thế, Hồng Ngọc Kiều vội vàng nhìn qua Trương Bách Đồ đang ngồi tựa vào gốc cây. Lúc này nghe được tiếng "Ông" vang vọng, sau đó toàn thân Trương Bách Đồ sáng lên, tản mát hào quang khiếp người.

Vào thời điểm này, gốc cây sau lưng Trương Bách Đồ nhẹ nhàng lay động một chút, mà thân thể Trương Bách Đồ cũng chấn động theo, hình như là chạm vào cái gì đó.

Cũng vào lúc này thân thể Trương Bách Đồ càng ngày càng sáng, tia sáng từ từ hình thành hào quang, cùng lúc đó gốc cây già không hề lay động, ẩn ẩn có âm thanh như có như không vang lên.

Cẩn thận nghiêm túc nghe âm thanh này, trong lúc mơ hồ, hình như có chân long đang ngâm xướng, dường như nó đang nói cái gì đó, nhưng mà âm thanh này không người nào nghe hiểu.

- Thật sự là long ngâm sao?

Một ít tu sĩ bên ngoài rừng cây nghe được âm thanh này, hai mắt mở to lên.

- Cái này, cái này, chuyện này không có khả năng, Trương Bách Đồ lại đạt được kỳ ngộ?

Những tu sĩ nhìn thấy cảnh này thì không dám tin, lẩm bẩm.

Có rất nhiều tu sĩ cho rằng đây là chuyện không có khả năng, tuy vẫn có người nói trong Thính Long Cốc có long ngâm, nhưng mà dường như chỉ có một ít cường giả mới nghe được long ngâm, những người khác không có được kỳ ngộ như thế.

Về phần Trương Bách Đồ, vậy càng thêm không có khả năng. Ngươi biết rõ Trương Bách Đồ thì cảm thấy thiên phú Trương Bách Đồ tuyệt đối là rác rưởi, hắn bái vô số sư môn, nhưng mà đi chỗ nào cũng không được, người như thế trong mắt của người khác tuyệt đối là ngu dốt không ai bằng.

Người như thế những người khác xem ra căn bản không khả năng ngộ đạo, muốn đạt được kỳ ngộ trong Thính Long Cốc quả thật là chuyện hoang đường viễn vông.

Nhưng mà lúc này Trương Bách Đồ lại sinh ra dị tượng, chuyện không có khả năng xảy ra nhất cũng xảy ra.

- Âm thanh long ngâm sao?

Lúc này Hồng Ngọc Kiều cũng thất thần, nàng không ôm hy vọng gì với Trương Bách Đồ, đó cũng không phải nàng xem thường Trương Bách Đồ, bởi vì Trương Bách Đồ có thiếu hụt quá lớn trên tu luyện.

- Long ngâm...

Nghe được âm thanh như có như không trong gốc cây già, tu sĩ khác chấn động, vội vàng ngồi xuống chú ý lắng nghe, bọn họ muốn nghe hiểu long ngâm, bọn họ muốn đạt được kỳ ngộ.

Mà Hồng Ngọc Kiều đứng bên cạnh Lý Thất Dạ cũng tập trung tinh thần lắng nghe, nàng cũng muốn thử nghe hiểu long ngâm này.

Theo thời gian trôi qua, hào quang trên người Trương Bách Đồ càng ngày càng sáng, mà gốc cây già sinh ra long ngâm càng ngày càng rõ, đến cuối cùng không phải là âm thanh như có như không, mà là long ngâm chân chính.

- Thật sự là âm thanh long ngâm, trong Thính Long Cốc thật sự có âm thanh long ngâm.

Tiếng long ngâm kinh động không ít người, không ít người chạy đến nghe được âm thanh long ngâm thì giật mình.

Tuy đã sớm có đồn đãi nói trong Thính Long Cốc có long ngâm, nhưng mà rất ít người có thể nghe được long ngâm, người vào trong cốc không ít người buông tha lắng nghe long ngâm, bây giờ nghe được âm thanh long ngâm, chuyện này khiến nhiều người vừa mừng vừa sợ.

Trong khoảng thời gian ngắn bên ngoài rừng cây tụ tập không ít tu sĩ, bọn họ tập trung tinh thần lắng nghe, bọn họ muốn hiểu ảo diệu trong long ngâm, nếu như có thể nghe hiểu ảo diệu trong long ngâm, nói không chừng bọn họ có thể hiêu ra, tìm hiểu vô thượng đại đạo, thậm chí nói không chừng có thể tìm được chân long cốt, tiên long phù như lão giả ở miệng hang nói.

Nhưng mà không mà quản bọn họ lắng nghe như thế nào, tìm hiểu ra sao, bọn họ không thể nghe hiểu long ngâm này, ngay cả Hồng Ngọc Kiều lắng nghe thật lâu, nàng cũng không hiểu long ngâm nói gì.

Thời gian dài qua đi, hào quang trên người Trương Bách Đồ từ từ ảm đạm, mà gốc cây già có tiếng long ngâm cũng từ từ nhỏ xuống, cho đến cuối cùng biến mất.

Sau khi long ngâm biến mất, rất nhiều tu sĩ tập trung lắng nghe khôi phục tinh thần lại, nhưng mà, bọn họ không có thu hoạch được gì, quản chi là bọn họ nghe được long ngâm, nhưng không cách nào nghe hiểu long ngâm nói cái gì, bọn họ không thể hiểu ảo diệu trong long ngân,

Lúc này ánh mắt rất nhiều người nhìn vào Trương Bách Đồ, đặc biệt là tu sĩ biết rõ Trương Bách Đồ thì cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Đây quả thực chính chuyện đùa.

Trước mặt bao người, Trương Bách Đồ đứng lên. sắc mặt của hắn vui mừng, không hề nghi ngờ, hắn đã có thu hoạch không nhỏ.

Trương Bách Đồ đứng lên, bước nhanh tới trước mặt Lý Thất Dạ, hắn phục bái, cảm kích nói:

- Đa tạ công tử chỉ điểm sai lầm, đại ân công tử, cả đời ta không quên.
— QUẢNG CÁO —