Đế Bá

Chương 2045: Giết không tha



Trong khoảng thời gian ngắn. Cả thiên địa lâm vào yên tĩnh hoàn toàn, tất cả Hải Yêu nhìn thấy lập tức chấn kinh, trong nội tâm bọn họ sợ hãi, lạnh rung.

- Đây là thật sao?

Thậm chí có Hải Yêu thế hệ trước ngẩn người.

Năm đó Huyết Sa Thần Tôn đạt được Tam Xoa Kích thừa nhận, về sau lại bị Tam Xoa Kích vứt bỏ. Đoạn tiền đồ cả đời của hắn, nhưng mà đến cuối cùng, chính hắn lại chết dưới Tam Xoa Kích đồ nhái.

Dường như tất cả đều có nhân quả, Huyết Sa Thần Tôn dường như cả đời trốn không thỏi vận mệnh của Tam Xoa Kích, huy hoàng cũng là Tam Xoa Kích, diệt cũng là Tam Xoa Kích, đây thật châm chọc, giống như ông trời đang đùa hắn vậy.

- Nội tình Động Đình hồ.

Có người nhìn qua Động Đình hồ, lập tức lạnh lẽo, vào giờ phút này mọi người mới hiểu, Động Đình hồ không chỉ có âm binh, còn có một kiện đồ nhái Tam Xoa Kích.

- Bao nhiêu năm qua đi, nội tình của Động Đình hồ vẫn còn nguyên vẹn, vẫn mang theo lực lượng vô địch.

Lúc này có lão tổ truyền thừa Mị Linh cổ xưa nhìn qua, thần thái ngưng trọng.

Hôm nay rất nhiều người đều tận mắt nhìn thấy nội tình của Động Đình hồ, qua hôm nay, về sau ai dám lại đánh chủ ý vào Động Đình hồ?

Chính cả đệ tử Động Đình hồ cũng phải há hốc mồm, bọn họ chưa từng tưởng tượng ra chuyện như vậy. Cho dù là Hồng Thiên Trụ hay trưởng lão hộ pháp thế hệ trước cũng là như thế.

Bọn họ chưa bao giờ biết rõ tổ tiên bọn họ vẫn che chở bản thân mình, bọn họ chưa bao giờ biết rõ vinh quang tổ tiên là như thế nào, bọn họ chưa bao giờ biết rõ tổ tiên bọn họ có thời gian vô địch.

Nghĩ đến bọn họ với tư cách là hậu nhân, lại vứt bỏ vinh quang của tổ tiên, vứt bỏ tất cả của tổ tiên, vì lợi ích nhỏ mà ngươi tranh ta đoạt, không ít trưởng lão hộ pháp cũng cảm thấy xấu hổ, cũng không khỏi cảm thấy không mặt mũi nào đối mặt liệt tổ liệt tông.

Bao nhiêu năm, Động Đình hồ bọn họ chưa đi bái tế tổ tiên, không có tiếp tục bái tế anh linh tổ tiên, bọn họ quên tổ tiên, mà tổ tiên bọn họ nhưng vẫn che chở con cháu bất hiếu là bọn họ, vẫn thủ hộ Động Đình hồ.

Nghĩ tới điểm này, đám người Hồng Thiên Trụ thế hệ trước không còn thong dong nữa, là bọn họ thực xin lỗi liệt tổ liệt tông.

Nhìn qua quân doanh trên bầu trời, nhìn qua bốn chi thiết kỵ, rất nhiều người lập tức hoảng sợ, trong nội tâm rét run, âm binh như vậy quả thực vô địch, có thể quét ngang tất cả địch nhân.

- Đã đến, cũng định chạy hay sao?

Lúc này tiếng nói của Lý Thất Dạ lạnh lùng vang lên, lạnh lùng tới mức người ta nghe qua là sởn hết gai ốc.

Thượng Quan Phi Yến phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ lại, thức tỉnh trong bi thương, nàng muốn bỏ chạy, hoả tốc rời khỏi nơi này, với nàng mà nói, chỉ cần lưu được núi xanh sợ gì không có củi đốt.

Nhưng mà Thượng Quan Phi Yến trốn chưa được bao xa đã bị Lý Thất Dạ ngăn cản đường đi.

Nhìn thấy Lý Thất Dạ, gương mặt xinh đẹp của Thượng Quan Phi Yến trở nên vặn vẹo, đồng thời, sắc mặt của nàng trắng bệch, vừa sợ lại phẫn nộ, nhưng lại mang theo tuyệt vọng.

Nhìn qua thù nhân giết phụ thân của mình, nhìn qua thù nhân giết đệ đệ, Thượng Quan Phi Yến hận không thể xông lên xé hắn thành từng mảnh nhỏ, nhưng mà, lý trí nói cho nàng biết, chỉ cần sống sót, tất cả cũng có thể, mới có cơ hội giết trước thù nhân bất cộng đái thiên này, báo thù cho phụ thân và đệ đệ đã chết.

Thượng Quan Phi Yến không muốn chết, nếu như nàng chết, tất cả đều tan thành mây khói, sư môn của nàng là Hải Loa Hào, chỉ cần nàng có thể còn sống trở về, nàng sẽ có cơ hội báo thù.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thượng Quan Phi Yến sinh ra suy nghĩ này trong lòng, nàng đứng ở nơi đó, không dám lỗ mãng.

Mà thời điểm ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn Thượng Quan Phi Yến, rất nhiều người cũng ngừng thở nhìn qua cảnh này.

Trước đó rất nhiều người đều xem trọng Thượng Quan Phi Yến, bởi vì Thượng Quan Phi Yến có át chủ bài cường ngạnh, nhưng mà trong nháy mắt, cả thế cục thoáng nghịch chuyển, vốn Thượng Quan Phi Yến nắm chắc bài biến thành chó nhà có tang.

- Ngươi không phải muốn giết chết ta sao?

Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn qua Thượng Quan Phi Yến nói ra.

Nhìn qua Lý Thất Dạ, Thượng Quan Phi Yến nghiến răng nghiến lợi, hai mắt bắn ra lửa giận ngập trời, nàng cắn hàm răng, kêu lên:

- Lý Thất Dạ!

- Ta biết rõ ngươi hận ta.

Lý Thất Dạ bình thản nói.

- Ta hận không thể lột da ngươi, uống máu ngươi, ăn thịt ngươi!

Thượng Quan Phi Yến quát lên một tiếng:

- Thù giết phụ thân, thề bất cộng đái thiên!

- Thì tính sao.

Lý Thất Dạ phản ứng lãnh đạm, nói ra:

- Ta chính là người tâm ngoan thủ lạt, ta đã cánh cáo ngươi, đã dám là địch với ta, vậy phải có giác ngộ bị tàn sát.

Nhìn qua địch nhân gần trong gang tấc, sắc mặt Thượng Quan Phi Yến tái nhợt, bị tức giận làm run rẩy, hận không thể hiện tại chém giết Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ lãnh đạm nhìn qua Thượng Quan Phi Yến, nói ra:

- Mượn lời ngươi nói, ngươi bây giờ quỳ nhận cái chết, ta chỉ trảm ngươi.

Trong khoảng thời gian ngắn, Thượng Quan Phi Yến cắn răng, giờ phút này nàng hiểu tìm cơ hội sống là không có hi vọng, nàng kêu lên:

- Họ Lý, không phải ngươi chết, là ta mất mạng, thế gian có ngươi thì không có ta!

- Rất tốt, chí ít có dũng khí.

Lý Thất Dạ bình thản nói:

- Ít nhất còn tốt hơn đệ đệ ngươi, đến chết đều không cầu xin!

- Họ Lý --

Thượng Quan Phi Yến cắn răng kêu lên:

- Có dám đơn đả độc đấu, đấu sinh tử với ta hay không! Nếu ta thua, không lời nào để nói, nếu không, cho dù ta chết cũng không cam tâm, hóa thành lệ quỷ cũng không bỏ qua cho ngươi.

Lúc này Thượng Quan Phi Yến biết rõ không đường có thể trốn, quyết định chắc chắn, muốn dốc sức liều mạng với Lý Thất Dạ, nhưng mà, làm cho nàng kiêng kị là âm bình và Tam Xoa Kích của Động Đình hồ.

- Lệ quỷ?

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Ngay cả thần ta còn không sợ, còn sợ cô hồn dã quỷ sao?

Sắc mặt Thượng Quan Phi Yến tái nhợt, toàn thân run rẩy, nhưng không dám lỗ mãng, nàng muốn đơn đả độc đấu với Lý Thất Dạ, nếu có thể giết Lý Thất Dạ, quản chi là bồi cả mạng của mình, đó cũng là bóa thù cho phụ thân và đệ đệ đã chết đi.

- Nhưng mà, nếu ngươi sốt ruột báo thù, ta đây sẽ thanh toàn ngươi.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, nói ra:

- Ngươi tự nhận là có cơ hội, vậy thì tốt, ta cho ngươi cơ hội, ta ưa thích đánh nát tự tôn và tự tin của kẻ khác, làm cho kẻ đó nếm thử tư vị tuyệt vọng.

- Tốt, họ Lý, đây là ngươi nói, đơn đả độc đấu, quân tử nhứt ngôn, tứ mã nan truy!

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Thượng Quan Phi Yến vốn tuyệt vọng sinh ra hy vọng, lại sợ Lý Thất Dạ hối hận, lập tức kêu lên.

Lý Thất Dạ cười rộ lên, lãnh đạm nói:

- Dùng tâm tiểu nhân đo lòng quân tử, ngươi yên tâm đi, Lý Thất Dạ ta nói được làm được. Muốn giết ngươi, một mình ta là đủ, cần gì thủ đoạn khác.

- Tốt, họ Lý, chúng ta không chết không ngớt!

Trong lòng Thượng Quan Phi Yến vui vẻ, nhìn thấy báo thù hy vọng, quát khẽ nói.
— QUẢNG CÁO —