Đế Bá

Chương 2053: Làm tỳ nữ được không nào (2)



hấy Lý Thất Dạ mỉm cười không nói, Hồng Thiên Trụ vội vàng nói:

- Công tử đừng hiểu lầm, công tử chính là cửu thiên chân long, tiểu nữ tử trèo cao không dậy nổi, ý tứ của ta là, ta nói tiểu nữ đi theo làm chân chạy cho ngươi, tại đi theo làm tùy tùng ra sức cho công tử, để nàng tăng kiến thức, mở mang tầm mắt.

Hồng Thiên Trụ cũng tự hiểu lấy mình, trong lòng của hắn hiểu, Lý Thất Dạ là người như thế, có một ngày bay lượn cửu thiên, thậm chí trong tương lai hắn sẽ trở thành Tiên Đế, bằng nữ nhi của hắn, đương nhiên không có khả năng trở thành Đế hậu.

Hồng Thiên Trụ chỉ hy vọng nữ nhi của mình theo sau Lý Thất Dạ, đi ra ngoài mở mang kiến thức, mở mang tầm mắt, quản chi là ở bên cạnh Lý Thất Dạ làm một tỳ nữ, đối với các nàng cũng được lợi cả đời.

Lý Thất Dạ cười cười, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Con gái của ngươi là nữ hài tử không tệ, đáng tiếc, ta không có biện pháp giữ nàng bên cạnh.

- Công, công tử không chê, thu nàng làm tỳ nữ cũng có thể.

Hồng Thiên Trụ vẫn chưa từ bỏ ý định, hắn hy vọng nữ nhi của mình có tương lai tốt, nữ nhi của hắn ở lại Động Đình hồ, cả đời kiến thức cuối cùng có hạn, hắn lớn tuổi như vậy, trách nhiệm của hắn chắc chắn sẽ chết già trong Động Đình hồ.

Mà nữ nhi của hắn còn trẻ, hắn hy vọng nữ nhi của mình đi ra ngoài xông xáo thế giới, hơn nữa Lý Thất Dạ không thể nghi ngờ là người phó thác tốt nhất.

- Cũng không phải ta ghét bỏ nàng.

Lý Thất Dạ lại lắc đầu, nói ra:

- Mà là ta không thể mang nàng theo ta. Đường ta đi, nàng theo không được.

Hồng Thiên Trụ há miệng muốn nói, nhưng không biết lại nên nói như thế nào cho tốt, trong nội tâm có chút buồn vô cớ.

- Phụ thân, tự chính mình có người một nhà sinh, tự chính mình sẽ đi con đường của mình.

Lúc này, Hồng Ngọc Kiều từ bên ngoài xông tới, nàng sắc mặt đỏ bừng, thậm chí là có chút tức giận, rất rõ ràng, nàng nghe được Lý Thất Dạ nói.

- Sư tỷ, ngươi chớ đi vào.

Thời điểm Hồng Ngọc Kiều xông vào, còn có một nữ hài tử bị nàng làm giật mình, vội vàng lôi kéo nàng, nữ hài tử này đúng là Lâm cô nương.

Nhưng mà Hồng Ngọc Kiều tức giận trong lòng, Lâm cô nương căn bản không thể ngăn được, nàng đi tới.

- Ngươi cùng vào để làm gì."

Thấy Hồng Ngọc Kiều xông tới, Hồng Thiên Trụ bị giật mình, vội vàng nói ra.

- Phụ thân, ta cũng không phải tiểu hài tử, không cần ngươi an bài cho ta. Cho dù ta tự đi, ta cũng sẽ đi con đường của mình.

Nói xong lời cuối cùng, Hồng Ngọc Kiều là dậm chân một cái, thập phần xấu hổ, nàng rõ ràng cho thấy đang tức giận.

- Không được nói bậy, ở trước mặt công tử, không được vô lễ.

Hồng Thiên Trụ vội vàng trách móc Hồng Ngọc Kiều.

Hồng Ngọc Kiều vừa thẹn vừa xấu hổ, lại tức giận, cảm thấy ngây ngốc ở đây không có mặt mũi, khuôn mặt không biết đặt ở đâu cho tốt, dậm chân một cái, xoay người rời đi.

- Công tử, tiểu nữ có thất lễ, đệ tử đi nói với nàng.

Hồng Thiên Trụ vội vàng từ biệt Lý Thất Dạ, thỉnh tội với Lý Thất Dạ sau đó đuổi theo sau.

Đối với tiểu tính tình của Hồng Ngọc Kiều, Lý Thất Dạ chỉ cười mà thôi, cũng không có đi nói cái gì.

Hồng Ngọc Kiều chạy, Hồng Thiên Trụ đuổi theo ra ngoài, trong phòng trong khoảng thời gian ngắn chỉ còn lại có Lý Thất Dạ cùng Lâm cô nương.

Hiện tại chỉ còn lại có chính mình, Lâm cô nương một người ở lại gian phòng, ngược lại nàng khẩn trương lên, trong khoảng thời gian ngắn đôi tay của nàng không biết đặt đâu cho tốt, thần thái hết sức khó xử.

- Sư tỷ nàng, nàng làm người rất tốt, nhưng mà vừa rồi có chút ít tính tình mà thôi.

Lâm cô nương thấp giọng giải thích cho Hồng Ngọc Kiều.

Nhìn qua nữ hài tử lan chi huệ chất trước mặt, Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:

- Ngươi tên là gì?

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, nội tâm Lâm cô sinh ra rung động, giống như con nai bị kinh hoàng, nàng nói chuyện cũng không thông, nói ra:

- Ta, ta, ta gọi là Lâm Diệu.

Nói xong, nàng ngẩng đầu nhìn Lý Thất Dạ, sau đó lại cúi đầu thật thấp.

Ngày bình thường Lâm Diệu không phải câu nệ nhát gan như thế, bình thường nàng tiếp đãi người khác hào phóng rộng rãi, nhưng mà ở trước mặt Lý Thất Dạ thì nàng không biết nên làm gì mới tốt, đặc biệt khẩn trương.

- Lâm thị thánh diệu huyết thống.

Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, gật đầu nói ra.

Lâm Diệu tâm như con nai đi loạn, vội vàng gật gật đầu, nói ra:

- Đúng, đúng, là sư tỷ nàng, huyết thống của nàng tốt hơn ta. Ta, ta, ta thánh diệu huyết thống, so, so ra kém huyết thống sư tỷ.

Nói đến đây, nàng mặt mũi đỏ bừng.

Nhìn qua Lâm Diệu cúi thấp đầu, Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Huyết thống, cũng không có phân ưu khuyết, cũng không phải nói ai sinh ra thì nhất định cao quý, ai sinh ra thì nhất định đê tiên.

- Đúng, đúng, là thực sao?

Lâm Diệu cúi đầu, vụng trộm nhìn qua Lý Thất Dạ, lập tức thu hồi ánh mắt, thập phần khẩn trương.

Lý Thất Dạ nghiêm túc nói ra:

- Ta không cần thiết lừa ngươi, theo như lời ta, một câu một chữ đều là chân thật, một câu một chữ đều xuất phát từ phế phủ.

- Ta, ta, ta không phải ý tứ này.

Vừa nghe Lý Thất Dạ nói như vậy, Lâm Diệu cho rằng Lý Thất Dạ hiểu lầm, nàng gấp tới độ sắp khóc, vội vàng nói:

- Ta, ta, ta không có hoài nghi lời của ngươi...

Nhìn thấy Lâm Diệu khẩn trương như vậy, Lý Thất Dạ cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ nói với ngươi chuyện huyết thống.

Nói xong điểm lên cái ghế bên cạnh.

Lâm Diệu do dự một chút, cuối cùng nàng vẫn ngồi xuống, ngồi ở bên cạnh Lý Thất Dạ, nàng đỏ mặt, nhưng mà trong nội tâm lại có chút ngọt ngào.

Lý Thất Dạ nhìn qua nàng, nghiêm túc nói ra:

- Huyết thống không có phân cao quý đê tiện, ít nhất trong mắt của ta là như thế. Trong mắt thế nhân, trong mắt tu sĩ, hoặc là người cho rằng mình có huyết thống cao quý, nhưng mà cuối cùng nhất lại có bao nhiêu người có huyết thống đê tiện giẫm nát dưới chân chứ?

- Là như thế sao?

Ngồi ở bên người Lý Thất Dạ, trong nội tâm Lâm Diệu có cảm giác thỏa mãn không nói nên lời, nhưng mà Lý Thất Dạ nhẹ giọng nói nhỏ, tiếng nói tràn ngập từ tính. Làm cho nàng có cảm giác hạnh phúc.-

- Là như thế.

Lý Thất Dạ nghiêm túc nói ra:

- Muôn đời đến nay, bao nhiêu Tiên Đế đã từng bị người ta xem là huyết thống đê tiện? Cũng không phải mỗi một Tiên Đế xuất thân đều cao quý. Mà thế gian lại có bao nhiêu đế tử, cuối cùng bị người ta đạp dưới chân?

- Đối với tu sĩ mà nói. Chỉ cần ngươi có đạo tâm cao quý, như vậy ngươi chính là người có huyết thống cao quý.

Lý Thất Dạ nói ra:

- Muôn đời đến nay, rất nhiều tồn tại không ai bì nổi, rất nhiều thế hệ vô địch, bọn họ cho rằng ngạo, không phải là huyết thống bọn họ giá cả thế nào, mà là đạo tâm của bọn họ cao quý. Có được tâm cao quý, tự tin, đạo tâm kiên định còn quý hơn tất cả.s

- Ta. Ta nghe người ta nói, công tử chính là, chính là huyết thống đế tử, trong mắt của ta, công tử cao quý hơn ai khác.
— QUẢNG CÁO —