Bạch Cốt Đảo chủ vừa nói ra lời này, lập tức cảm thấy không đúng, nói ra:
- Không đúng, nếu đại nhân muốn Tam Xoa Kích đã sớm động thủ.
Nói đến đây hốc mắt như bảo thạch của Bạch Cốt Đảo chủ tỏa sáng, nói ra:
- Đại nhân không phải muốn Tam Xoa Kích. Vậy ngươi muốn cái gì đây?
- Đáp án này ngươi rõ ràng hơn ta mới đúng.
Lý Thất Dạ tươi cười thật sâu, nói ra:
- Ngươi là từ chỗ đó leo ra, ngươi nên biết chỗ kia có đồ vật gì đó mới đúng.
- Cái này, cái này, tiểu nhân thật sự không nhớ là cái gì.
Bạch Cốt Đảo chủ cảm thấy do dự một chút, tinh tế nhớ tới, nhưng mà hắn xuất thân từ chỗ kia. Cất giấu quá nhiều huyền cơ, cất giấu quá nhiều bí mật, cho dù là hắn cũng không cáhc nào hiểu quá nhiều, không cách nào nắm giữ từng cái.
- Nếu như ta không có đoán sai. Chỗ đó có một vòng xoáy.
Lý Thất Dạ mỉm cười nói ra, nhắc nhở Bạch Cốt Đảo chủ một chút.
- Không phải chứ?
Sau khi được Lý Thất Dạ nhắc nhở, Bạch Cốt Đảo chủ rùng mình vài lần, hít khí lạnh, nói:
- Đại nhân đang đùa có đúng không? Chỗ đó ta không có giao thiệp qua, chỉ là biết rõ mà thôi, tại đó thật lâu thật lâu trước kia, ta đã từng nhìn qua.
- Tuyên cổ đến nay. Lại có ai vượt qua nơi đó chứ? Người chính thức vượt qua nơi đó chỉ rải rác không có mấy. Yến Thế Tiên Đế năm đó có lẽ cũng đã đi qua.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra.
- Chỗ kia ta biết rõ.
Bạch Cốt Đảo chủ cũng trở nên do dự một lát, cho dù nhân vật như hắn cũng sinh ra hiếu kỳ, hỏi:
- Đại nhân muốn làm gì trong vòng xoáy, nó có cái gì?
Lý Thất Dạ cười thần bí, nói ra:
- Cái này nha, là một bí mật, lại nói cho dù ngươi biết cũng không thể dùng được gì, ngươi xuất thân, nhất định sẽ vô duyên với ngươi, trừ phi ngươi có thể như Bất Tử Tiên Đế.
- Mẹ kiếp, nhắc tới vương bát đản Bất Tử là ta muốn lột da hắn ra.
Nói đến chuyện này, Bạch Cốt Đảo chủ hận đến nghiến răng ngứa lợi, nói ra:
- Cơ hội năm đó vốn hẳn thuộc về ta, là vương bát đản Bất Tử lừa ta.
- Ân oán của hai người ta không muốn đi hỏi tới, ngươi muốn lọt da tiểu tử Bất Tư, nói không chừng tương lai sẽ có cơ hội.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra.
Bạch Cốt Đảo chủ do dự một chút, cuối cùng vẫn lấy con thuyền ra, đưa cho Lý Thất Dạ. Sau khi Lý Thất Dạ thu con thuyền này, hắn vẫn nhịn không được bổ sung một câu, vẻ mặt đau khổ nói ra:
- Đại nhân, ngươi nên dùng tiết kiệm một chút a, đây là mệnh căn của ta đấy.
- Dùng còn phải tiết kiệm sao?
Lý Thất Dạ nhìn hắn một chút, nói ra.
Bạch Cốt Đảo chủ lập tức khóc than nói:
- Đại nhân ngươi chính là chúa tể chín tần trời, lão nhân gia người muốn gió được gió, muốn mưa được mưa. Ta chỉ là tiểu nhân vật, của cải nông cạn, không cách nào so sánh với đại nhân nha.
- Ít khóc than với ta.
Lý Thất Dạ nói ra:
- Nếu như ta thành công, ngươi sẽ cười rớt hàm răng đấy. Nếu ta thành công, nói không chừng ngươi sẽ phát đại tài, về sau rốt cuộc không cần phải thường cách một đoạn thời gian lén lút quay về Cốt Hải.
- Cái này, cái này thật có thể được không?
Nghe được Lý Thất Dạ vừa nói như vậy, đôi mắt như bảo thạch của Bạch Cốt Đảo chủ thoáng cái sáng lên rất nhiều, thậm chí là có chút hưng phấn nói ra.
- Cho nên nói, muốn phát tài, hảo hảo chuẩn bị đi, chuẩn bị cho tốt, chờ thu hoạch là được.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt cười cười, nói ra.
Bạch Cốt Đảo chủ nghe được nói như vậy, cũng cảm thấy hưng phấn, chà xát tay một chút, nói ra:
- Nếu thật là như vậy, cái mạng này của ta cũng lấy được trở về rồi.
- Cho nên nói, ngươi khóc dùng được gì? Thuyền hỏng này ta mượn, ngươi ăn thiệt thòi sao?
Lý Thất Dạ nhìn hắn một cái nói ra.
- Hắc, hắc, hắc, đại nhân chê cười, chê cười.
Bạch Cốt Đảo chủ cười hắc hắc, hắn nghĩ tới vấn đề khác, nhịn không được hỏi:
- Đại nhân, ngươi thực làm như vậy sao, Cốt Hải chỉ sợ sẽ lật tung trời đấy.
- Lật tung?
Lý Thất Dạ tươi cười, nói ra:
- Chỗ đó sắp có chuyện như vậy, nếu như có thể lật tung Thiên Linh Giới, đã sớm nhấc lên rồi. Đương nhiên, ngày đó cuối cùng sẽ tới thôi.
Nghe được câu này, Bạch Cốt Đảo chủ cũng bắt đầu trầm mặc, qua một hồi lâu, hắn cũng nhịn không được hỏi:
- Thiên Linh Giới thật sự là khó tránh khỏi kiếp này sao?
Lý Thất Dạ nghe được Bạch Cốt Đảo chủ nói như vậy, cũng nhìn qua hắn, hắn tươi cười, nói ra:
- Ta sẽ không nghe lầm chứ, ngươi sẽ quan tâm Thiên Linh Giới? Không nên quên, ngươi là người chết, người chết sẽ quan tâm sinh linh thiên hạ sao?
- Đại nhân nói đúng, ta cũng biết rõ. Hoặc là cái mạng này của ta tồn tại không bao lâu, cho nên bắt đầu thương cảm thiên địa. Hoặc là nói, bởi vì chính mình như vậy, có chút Tiên Đế không muốn rời khỏi, con cháu hậu bối đều cắm rễ ở đây.
Đối với chuyện này, Lý Thất Dạ trầm mặc một chút, qua trong chốc lát, hắn cũng gật gật đầu, nói ra:
- Làm Nhân tộc, cũng không thích nhất là Thiên Linh Giới. Nhưng mà Thiên Linh Giới là nơi thật tốt, trừ một ít Hải Yêu làm người ta mắt thấy tâm phiền ra, Thiên Linh Giới cũng thật sự là địa linh nhân kiệt, nếu như ta sinh ra ở đây, ta sẽ yêu thương nơi này thật nhiều.
- Đúng nha, đây là nơi khiến cho người ta yêu thương, quản chi là đối với người chết.
Bạch Cốt Đảo chủ cũng cảm khái một tiếng.
Lý Thất Dạ cười lên, nói ra:
- Thiên Linh Giới, đều có vận mệnh của Thiên Linh Giới, ngươi cũng không cần đi quan tâm, thực ngày đó đã đến, ngươi nên tranh thủ chạy trốn khỏi chết đi, hắc, bằng không ngươi có thể nghĩ ra hậu quả.
- Thực ngày nào đó sẽ tới, ta cũng chỉ có cách chạy trốn khỏi chết.
Bạch Cốt Đảo chủ cười khổ một tiếng, nói ra:
- Sinh linh Thiên Linh Giới cũng chỉ có thể tự cầu nhiều phúc.
- Có nhiều thứ, đều có vận mệnh của bọn họ.
Lý Thất Dạ nhàn nhạt nói:
- Trong Thiên Linh Giới, cũng không chỉ Nhân tộc là lục bình không rễ, Mị Linh, Hải Yêu, Thụ tộc, đều có vận mệnh của mình, hoặc là nói, có nhiều thứ thật lâu trước kia đã chú định rồi.
- Cốt Hải, cuối cùng có một ngày sẽ lật tung trời.
Bạch Cốt Đảo chủ bất đắc dĩ nói.
- Cốt Hải lật tung trời thì thế nào?
Lý Thất Dạ chỉ cười lên, nói ra:
- Tại Thiên Linh Giới, cũng không chỉ có Cốt Hải, nếu Cốt Hải đánh vỡ cân đối của Thiên Linh Giới, đại vòng xoáy, thần thụ lĩnh cũng sẽ lật tung trời.
- Cốt Hải, đại vòng xoáy, thần thụ lĩnh đều lật tung trời, Thiên Linh Giới chẳng phải sẽ gặp tai họa ngập đầu? Cả Thiên Linh Giới sụp đổ?
Bạch Cốt Đảo chủ biến sắc nói ra.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:
- Những thứ này nói không chính xác, vận mệnh của Thiên Linh Giới cũng không phải chỉ nằm trong tay của một ít người. Có nhiều thứ trừ cần cơ duyên ra, bản thân cố gắng cũng là rất trọng yếu. Trăm ngàn năm qua, có bao nhiêu thụ tổ cố gắng qua, có bao nhiêu hải thần cố gắng qua, lại có bao nhiêu Tiên Đế cố gắng qua.