Đế Bá

Chương 235: Lục Đạo Kiếm (2)



- Cửu thư của ta sánh vai thiên địa, vĩnh tồn từ cổ chí kim, chính là Bồ Ma Thụ làm sao so sánh với thể thuật được, tính toán không là cái gì.

Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói với Lý Sương Nhan:

- Ngươi nên có lòng tin với vô cấu thể của mình, tuyệt đối có thể trấn áp nó, ngược lại ma tính của Bồ Ma Thụ sẽ bị vô cấu thể luyện hóa, đạo hạnh của ngươi sẽ tăng thêm.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như vậy, Lý Sương Nhan hiện tại buông lỏng một hơi, hiện tại nàng tu luyện vô thượng tiên thể chi thuật, có thể nói là rất tốt, nàng phát huy uy lực vô cấu thể càng lúc càng lớn.

- Kiếm này không chỉ là một thanh kiếm mà thôi.

Lý Thất Dạ nhìn Lý Sương Nhan nói ra:

- Nó là thủy căn của Lục Đạo Liên cùng Bồ Ma Thụ biến thành, có từ thời đại cực kỳ xa xưa, chúng nó ẩn chứa đại đạo của Lục Đạo Liên cùng Bồ Ma Thụ, chứng nhận áo nghĩa thiên địa, thiên địa luyện hóa chúng thành kiếm, chúng đã siêu thoát phạm trù đại đạo của Lục Đạo Liên cùng Bồ Ma Thụ, thậm chí nó chất chứa huyền bí của ông trời, trên thanh kiếm này có được khe hở nhìn trộm thiên đạo! Hảo hảo lĩnh ngộ đi, nói không chừng có một ngày bản thân ngươi chế ra thiên đạo đấy.

Nghe được Lý Thất Dạ nói như thế, Lý Sương Nhan động dung, thiên đạo! Đây là tồn tại cao nhất nàng biết, một khi thiên đạo đại thành, ý nghĩa tương lai có khả năng thành tựu tiên đế, chịu tải thiên mệnh!

- Ngươi thì sao?

Lý Sương Nhan phục hồi tinh thần lại, nàng hiểu giá trị của Lục Đạo Kiếm là tuyệt thế vô song, thậm chí giá trị của nó không thua gì bảo khí tiên đế! Nó không chỉ là binh khí, còn chất chứa thiên địa đại đạo.

- Ta đã tìm hiểu một ít thời gian, mỗi người có cơ duyên khác nhau. Tìm hiểu cũng khác nhau, ngươi hảo hảo tìm hiểu đi, nếu như ta lúc cần thì sẽ tìm ngươi lấy.

Lý Thất Dạ nói ra. Lục Đạo Kiếm đến tay, hắn phỏng đoán ảo diệu trong đó, tìm cảm ngộ.

Tuy hắn là phàm mệnh. Nhưng mà hắn vốn có kinh nghiệm tu đạo, người thường không thể so sánh được! Cho nên tìm hiểu Lục Đạo Kiếm, hắn ngộ ra một môn kiếm pháp!

Sau khi Lý Sương Nhan rời khỏi, Lý Thất Dạ lấy Vạn Lô Thần ra quát:

- Khai mở --

Con cóc rời khỏi tay, hạ xuống đát hóa thành lô thần.

Vạn Lô Thần hạ xuống đất, cóc há to miệng ra. Lý Thất Dạ một tay cầm lô, dựa theo vô thượng đan đạo của Dược Thần Đại Điển thúc dục lò lửa.

Hô -- hô -- hô --

Khi thúc dục lò lửa. mồi lửa xông vào lò lửa thì hóa thành dược đỉnh, nhưng mà Lý Thất Dạ cũng không có đình chỉ qua, thúc dục công pháp.

Khi Lý Thất Dạ thúc dục lò lửa, mồi lửa và ngọn lửa kết thành dược đỉnh. Tình huống như vậy vẫn tiếp tục, trong quá trình luyện đan, một dược đỉnh hình thành...

Dược đỉnh vừa hình thành, điều này thật sự không thể tưởng tượng nổi. Tình hình chung một hỏa nguyên chỉ hóa thành một dược đỉnh, chỉ có một chút lô thần cực kỳ trân quý hoặc là lô thần trong tay của dược thần, mới có khả năng kết thành hai hoặc mấy dược đỉnh.

Nhưng mà lúc này trong Vạn Lô Thần lại kết thành một dược đỉnh, loại tình huống này không có chấm dứt, chỉ sợ bất luận dược sư nào nhìn thấy cũng rung động.

Đây là chuyện không có khả năng, thời điểm xuất hiện trong tay Lý Thất Dạ. Nếu như bất cứ dược sư nào nhìn thấy trên miệng lô thần của Lý Thất Dạ lại kết dược đỉnh. Chỉ sợ sẽ ngẩn người.

Tình cảnh này chỉ có thể là bảo vật vô thượng, tuyệt đối sẽ khiến người ta thèm thuồng, sinh ra tinh phong huyết vũ.

Thời gian trôi qua, Lý Thất Dạ đám chìm trong lô thần, hắn kết đỉnh càng ngày càng nhiều, ngưng kết ra năm trăm dược đỉnh, mà bắt đầu có chút lực bất tòng tâm, chuyện này làm cho Lý Thất Dạ hiểu đó là do đạo hạnh của hắn chưa đủ mạnh, dùng huyết khí cùng thiên địa tinh khí của hắn không đủ hóa thành dược đỉnh.

Nếu như có người có thể nhìn thấy Lý Thất Dạ một hơi kết hơn năm trăm hỏa đỉnh, nhất định sẽ bị dọa ngây người, đây là chuyện không có khả năng, chỉ sợ từ trước tới nay chưa từng ai có thể làm được như thế!

Đương nhiên, đây là chỗ nghịch thiên vô song của Vạn Lô Thần, nó từ xưa sống tới bây giờ, nuốt không biết bao nhiêu hỏa chủng, đáng sợ hơn là, năm đó Lý Thất Dạ cùng dược thần nuôi nó, có thể nói là thu nạp hỏa chủng trong thiên địa bát hoang, cửu giới, linh dược tiên thảo nuôi nấng nó.

Không khoa trương nói, lúc bọn họ nuôi nấng ở tơời đại đó, thế gian chỉ sợ đã không có loại thiên tài địa bảo nào mà Vạn Lô Thần chưa từng ăn qua, chưa có linh dược tiên thảo chưa ăn qua.

Trên thực tế năm đó dược thần xem như nửa kẻ điên, chính bởi vì như thế âm nha Lý Thất Dạ mới gọi hắn là dược phong tử!

Tạm thời mà nói, Lý Thất Dạ đã kết đỉnh cực hạn, cho nên hắn tạm chuyển dời mục tiêu, không hề kết đỉnh, mà là tu luyện khống hỏa chi thuật.

Trong lò, theo Lý Thất Dạ không ngừng tế luyện, chỉ thấy lò lửa trông rất sống động, khi thì hóa thành tuấn mã, khi thì hóa thành phi ưng, khi thì hóa thành cá bơi, khi thì hóa thành nước chảy...

Đối với một dược sư mà nói, nấu thể cao cũng tốt, tinh huyết dược cũng được, thậm chí là luyện mệnh đan, dược đạo, không chỉ nắm giữ với dược lý, không chỉ nắm giữu thủ pháp luyện đan, đối với nắm giữ ngọn lửa còn là chuyện trọng yếu! Đối với chưởng khống mồi lửa lô thần mà nói, trực tiếp ảnh hưởng tới mệnh cung tốt xấu.

Một dược sư dược đạo mạnh yếu, ngự hỏa chi đạo cũng càng mấu chốt.

Dược đạo thế gian đã khó có người vượt qua cảnh giới của dược thần và âm nha Lý Thất Dạ năm đó! Có thể nói năm đó dược thần viết Dược Thần Đại Điển chính là căn bản của luyện đan.

Dược đạo cũng tốt, ngự hỏa chi thuật cũng được, Dược Thần Đại Điển có ghi lại cũng có nửa công lao của hắn, hôm nay lại tu Dược Thần Đại Điển, đối với Lý Thất Dạ mà nói chỉ là ngựa quan đường cũ, hắn tu luyện ngự hỏa chi thuật, không qua bao lâu đã đạt tới cảnh giới lô hỏa thâần thanh, đạt tới mức không tưởng tượng nổi.

Nếu như người biết tình hình nhìn thấy tiến bộ ngự hỏa của Lý Thất Dạ, chỉ sợ sẽ thán phục thiên tài vô song tuyệt thế, như vậy người quả thực chính là dược sư trời sinh!

Thế nhân đương nhiên không biết, Lý Thất Dạ dễ dàng có thành tựu như thế, không chỉ cố gắng ở hiện tại, ở sau lưng càng có trả giá trăm ngàn năm của hắn.

Nắm giữ ngự hỏa chi đạo, Lý Thất Dạ bắt đầu luyện đan, hắn ngay từ đầu chỉ luyệ một đỉnh, nhưng lại lựa chọn thọ dược!

Trong dược sư có một câu như thế này: nấu thể cao, tinh thọ dược, luyện mệnh đan! Trong ba linh dượ, thể cao dễ dàng rèn luyện nhất, thọ dược thứ hai, mệnh đan khó khăn nhất, khảo nghiệm công lực của dược sư.

Lý Thất Dạ bắt đầu luyện thọ dược, lại luyện mệnh đan, đối với hắn mà nói, luyện chế thọ dược chỉ là tập thể dục, mệnh đan mới là mục tiêu của hắn...

Lúc Lý Thất Dạ đắm chìm trong luyện đan suốt mấy tháng, có một ngày, đột nhiê có khách tới thăm, hơn nữa còn đi tới Tẩy Nhan Cổ Phái và chỉ tên muốn gặp Lý Thất Dạ.

Thời điểm xe ngựa dừng lại, trừ xa phu đánh xe, trên xe có ba người đi xuống, một vưu vật tuyệt thế vô song, khuynh quốc khuynh thành, hai người khác mặc áo đen, dùng mũ đen che mặt, hai người này không rõ dung mạo, đang vịn nữ tử đi tới.