Đế Bá

Chương 382: Luyện hóa Thiên Địa Thủy Kim (4)



Càng quan trọng hơn là, thiên mệnh nguyên thần tốt xấu trong tương lai trực tiếp quan hệ đến tiền đồ tu luyện, thậm chí có thể nói, thiên mệnh nguyên thần tốt xấu, trực tiếp quan hệ đến tương lai vấn đỉnh Tiên Đế, có thể gánh chịu Thiên mệnh hay không, ở một mức độ rất lớn nào đó cùng thiên mệnh nguyên thần có quan hệ.

Sau khi tu sĩ vượt qua Thiên Nguyên cảnh giới, chính là Dục Thần cảnh giới, sau đó chính là Huyền Mệnh cảnh giới, tu sĩ hai cái cảnh giới này được người xưng là Hào Hùng, Vương Hầu. Ở thiên hạ hôm nay, Hào Hùng, Vương Hầu chính là chủ lưu, đặc biệt là Vương Hầu cấp tu sĩ, tại thiên hạ hôm nay là có được địa vị vô cùng quan trọng.

Thiên Nguyên cảnh giới có ba cấp độ, từ thấp đến cao theo thứ tự là: Một Khai Trí, hai Thối Mệnh, ba Trúc Kiều!

Thời điểm tu sĩ đạt tới cấp độ thứ ba Trúc Kiều, dạng tu sĩ này không cần bằng vào bất luận bảo vật gì, cũng có thể vượt ngang ngàn dặm, có thể nói, đây là cơ sở để tu sĩ tương lai có thể độn thiên nhập địa, trên chống Cửu Thiên, dưới dò Cửu U!

Tại thời điểm tu luyện, Lý Thất Dạ lấy "Nguyệt Qua Dương Luân công" thôi động thọ luân, do "Côn Bằng Lục Biến" luyện hóa đạo cơ nâng chân mệnh. Lúc này, đạo cơ tựa như là một đạo chương vô thượng, thời điểm đạo chương mở ra, phù văn di động, ở thời điểm này, tựa như là bản thân chân mệnh miệng phun chân ngôn, lại tựa như là đạo cơ lật ra đạo chương, đang nói Tiên Kinh cho chân mệnh.

Theo thiên địa tinh khí đổ vào, theo mệnh công gõ đánh, chân mệnh tựa như là vang lên thanh âm đại đạo. Tựa như là bắt đầu giảng kinh, miệng ra chính là "Côn Bằng Lục Biến" !

Nhưng mà, để Lý Thất Dạ không tưởng tượng được là, Sinh Mệnh chi thụ, Sinh Mệnh chi trụ…. bên trong chân mệnh, thậm chí là mệnh cung của hắn đều chịu Thiên Địa Thủy Kim ảnh hưởng. Thời điểm Mệnh cung uẩn dưỡng lấy Thiên Địa Thủy Kim, Thiên Địa Thủy Kim tràn ngập hỗn độn cũng cảm nhiễm mệnh cung, bất tri bất giác, chân mệnh, mệnh cung của Lý Thất Dạ cũng bắt đầu tràn ngập hỗn độn!

Một màn này để Lý Thất Dạ động dung, đây là một quá trình trả lại, mệnh cung của hắn uẩn dưỡng lấy Thiên Địa Thủy Kim, mà Thiên Địa Thủy Kim cũng lấy khí tức Hỗn Độn bản nguyên cổ xưa nhất của nó trả lại mệnh cung. Bằng không thì lấy Thiên Địa Thủy Kim nặng nề, Sinh Mệnh chi lực của Lý Thất Dạ khó có thể lâu dài uẩn dưỡng lấy nó.

Dù sao, với tư cách Bảo khí, với tư cách binh khí mệnh cung bao hàm nuôi, nếu như nó quá mức cường đại. Mệnh cung liền nuôi không nổi nó, nếu như binh khí quá độ hấp thu Sinh Mệnh tinh khí mà nói, này sẽ là tát ao bắt cá, đây là cục diện song thua.

Hiện tại mệnh cung của Lý Thất Dạ uẩn dưỡng lấy khối Thiên Địa Thủy Kim này, mà Thiên Địa Thủy Kim lấy Hỗn độn chi khí trả lại mệnh cung. Đây là cục diện cả hai cùng có lợi, song song đều có ích!

Về tới Tẩy Nhan Cổ Phái, Lý Thất Dạ khổ luyện không ngừng, thậm chí có thể nói là hai tai không hỏi ngoại sự, dù sao, hiện tại đạo hạnh của hắn còn chưa đủ mạnh mẽ, mặc dù nói hắn có được rất nhiều thủ đoạn phạt địch, nhưng mà, chỉ có chính mình cường đại, đó mới là vương đạo.

Đương nhiên, tại Tẩy Nhan Cổ Phái khổ luyện không chỉ mình Lý Thất Dạ, trên thực tế, hiện tại bầu không khí của Tẩy Nhan Cổ Phái rất tốt, môn hạ đệ tử của Tẩy Nhan Cổ Phái, đặc biệt là đệ tử thế hệ trẻ tuổi, đều là cực kì chăm chỉ. Ở trong đó đám người Lạc Phong Hoa, Trương Ngu, Khuất Đao Ly, Hứa Bội những sư huynh đệ, sư tỷ muội này có tác dụng làm gương mẫu không nhỏ.

Tranh, tranh, tranh. . .

Từng tiếng đàn du dương ở trong Quỷ Lâu ngày xưa vang lên, Lý Thất Dạ nhẹ vỗ về cổ cầm, một khúc du dương, tiếng đàn trận trận.

Ở thời điểm tu luyện rảnh rỗi, Lý Thất Dạ không khỏi tới nơi này đánh một khúc. Hôm nay, cổ cầm trong tay Lý Thất Dạ đã không còn là Đế vật, ngày đó tại Thiên Cổ thành chiến một trận, đã tiêu hao hết đế uẩn tiên uy của đàn này.

Cây cổ cầm này đã từng là hắn đưa cho Minh Nhân Tiên Đế, ở chỗ này gánh chịu lấy quá nhiều nhớ lại, Lý Thất Dạ đánh xong một khúc, không khỏi nhẹ nhàng thở dài một tiếng.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng thở dài, trong lầu một tiếng thở dài khác vang lên, ở trong lầu, một hình bóng một mực ở nơi đó, một mực an tĩnh nghe tiếng đàn, nghe đến mê mẩn.

- Lưu Thủy Nhân Gia…

Với tư cách chỉ là một đám luyến niệm, Tô Ngọc Hà nhẹ nhàng thở dài, nàng không phải quỷ, cũng không phải người, nàng là một đám luyến niệm không có mạng sống!

- Cuối cùng là không bằng Minh Nhân tiểu tử đánh.

Lý Thất Dạ đánh xong, vừa cười vừa nói.

Tô Ngọc Hà có chút buồn vô cớ, nói ra:

- Tiên Đế chỉ là đáng thương ta mà thôi. Đại nhân cao xa, cả đời vô song, cùng Tiên Đế lại có đạo vận khác biệt.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nói ra:

- Ngươi như vậy xuống dưới không phải là biện pháp, thời đại quá xa vời, ngươi tội gì khổ như thế chứ.

Làm một sợi luyến niệm, Tô Ngọc Hà bắt đầu trầm mặc, một lời không nói, nàng không nói lời nào.

- Mà thôi…

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu nói ra:

- Như vậy đi, ta đi Đông Bách Thành một lần, lấy thi cốt ngươi ra! Nên tán tất cả giải tán đi, trăm ngàn vạn năm, người không người, quỷ không quỷ, dù Minh Nhân tiểu tử vẫn còn, cũng không nguyện ý nhìn thấy bộ dáng này của ngươi.

- Đa tạ đại nhân thành toàn.

Tô Ngọc Hà phục bái, nói ra:

- Chôn ở dưới cây hoa đào, ta cũng không còn luyến niệm!

- Năm đó ta đem ngươi dời thi ở dưới Vọng Quy Phong, một đoạn duyên của Minh Nhân tiểu tử cùng ngươi, cũng là ta một tay thúc đẩy .

Lý Thất Dạ bất đắc dĩ nói ra:

- Hôm nay ta đem ngươi táng đến dưới hoa đào, cũng coi là kết một đoạn duyên của ngươi cùng Minh Nhân tiểu tử đi, này là một đoạn nghiệt duyên, cũng nên đến nơi đến chốn.

- Đại nhân ân trọng, Ngọc Hà không thể báo đáp.

Tô Ngọc Hà cảm kích vô cùng.

Lý Thất Dạ nhẹ nhàng khoát tay, thở dài một tiếng, nói ra:

- Việc này bởi vì ta mà ra, cũng bởi vì ta mà kết. Chôn ở dưới cây hoa đào, ngươi cũng nên nghỉ ngơi, để tránh vạn cổ lo lắng, Minh Nhân tiểu tử a. . .

Nói đến đây, hắn liền không có nói nữa.

Đối với Minh Nhân Tiên Đế, hắn không có chuyện gì để nói, hắn cả đời bồi dưỡng ra được tồn tại vô địch nhiều lắm, có thể nói, Minh Nhân tiểu tử là từ đầu đến cuối đều là nâng đỡ hắn, bất luận là sự tình gì, Minh Nhân Tiên Đế đều chưa bao giờ nói câu thứ hai, tuyệt đối ủng hộ đến cùng.

Duy nhất để Lý Thất Dạ tiếc hận, cái kia chính là Minh Nhân tiểu tử yêu mến người không nên yêu, thiên hạ nữ tử nhiều không kể xiết, ở một thế kia, bất luận là nữ tử vô song kinh diễm hạng gì, hắn cũng có thể vì Minh Nhân tiểu tử thúc đẩy, dù thời điểm Minh Nhân tiểu tử còn chưa thành tựu Tiên Đế.

Đáng tiếc, tiểu tử này lại yêu mến nữ nhân kia! Càng đáng chết là, nữ tử hồn nhiên đến ngu ngốc kia là một tử tâm nhãn, yêu mến ngụy quân tử Giang Tả thế gia Giang Tả Hiền Vương!