Đế Bá

Chương 455: Tổ Thần miếu (2)



Lý Thất Dạ chọn Tổ Thần quận làm đất phong là có cái lý của hắn. Thật ra nói đến cũng do hắn, Lý Thất Dạ hứa che chở Trì gia ba đời, vì vậy có một đoạn thời gian hắn thường ở đây.

Lần này Lý Thất Dạ chọn nơi hoang vắng này có nguyên nhân riêng. Một là cho Trì Tiểu Điệp tạo hóa, cũng cho Trì gia một cơ hội. Thứ hai, Lý Thất Dạ đến học thuật trấn tộc của Vạn Tướng Chân Thần. Ba, Lý Thất Dạ muốn tìm hiểu thật giả Hư Không Môn, đây là bí ẩn chưa được giải từ vạn cổ đến nay.

Thời đại xa xưa Lý Thất Dạ từng cứu Vạn Tướng Chân Thần ra khỏi cao nguyên táng phật, sau này Vạn Tướng Chân Thần để lại thuật trấn tộc của mình đền đáp ơn cứu mạng.

Lý Thất Dạ mãi không lấy Vạn Tướng Chân Thần để lại thuật trấn tộc Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới. Chuyến này đến Đông Bách Thành vừa lúc ngang qua mảnh đất này, cho nên Lý Thất Dạ lấy đi thuật trấn tộc, hắn cần có nó.

Hôm sau, Trì Tiểu Điệp thức dậy rất sớm nhưng Lý Thất Dạ còn sớm hơn nàng. Lý Thất Dạ đứng trong đại sảnh, trước mặt pho tượng Vạn Tướng Chân Thần. Lý Thất Dạ làm tư thế kỳ lạ, giơ hai tay ngang vai, bàn tay chĩa ra ngài, đứng một chân, nửa ngồi xổm.

Đang lúc Trì Tiểu Điệp lấy làm lạ thì Lý Thất Dạ bỗng nhúc nhích, lấy mũi chân làm trục xoay tròn như con quay với tốc độ khó tin, càng quay càng nhanh. Trì Tiểu Điệp nhìn đến cuối cùng hoa cả mắt.

Đang lúc Trì Tiểu Điệp hoa mắt thì Lý Thất Dạ bỗng biến mất. Trì Tiểu Điệp giật nảy mình, nàng dụi mắt, đúng là không thấy Lý Thất Dạ đâu chứ không phải nàng hao mắt.

Trì Tiểu Điệp sợ hết hồn, quá kỳ lạ, mới rồi Lý Thất Dạ còn đứng đây sao đột nhiên mất tích? Trì Tiểu Điệp luôn nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, vậy mà hắn lặng lẽ biến mất được.

Lý Thất Dạ biến mất một lúc lâu, Trì Tiểu Điệp từ bình tĩnh chuyển sang sợ hãi.

Trì Tiểu Điệp sốt ruột hét lên:

- Này, đừng đùa, ta không muốn chơi với ngươi!

Ong ong ong ong ong!

Trong lúc Trì Tiểu Điệp sợ hết hồn thì Vạn Tướng Chân Thần chợt tỏa sán, một vòng ánh sáng thoáng hiện trên ngực pho tượng. Lý Thất Dạ nhảy ra từ vòng sáng đó.

Trì Tiểu Điệp sợ hết hồn, đầu óc trống rỗng. Trì Tiểu Điệp nhìn Lý Thất Dạ lại ngó pho tượng Vạn Tướng Chân Thần.

Trì Tiểu Điệp lấy lại tinh thần, nhảy cẫng lên, rung động:

- Cái này . . . Bên trong có bí mật!

Lúc này Trì Tiểu Điệp chợt nhận ra pho tượng Vạn Tướng Chân Thần không phải tượng bình thường.

- Nói cũng bằng không.

Lý Thất Dạ đã cất thuật trấn tộc Thiên Thủ Nghịch Cửu Giới của Vạn Tướng Chân Thần, đây là một trong những mục tiêu hắn đến đây.

Lý Thất Dạ liếc Trì Tiểu Điệp, nói:

- Chẳng lẽ ta rảnh rỗi chạy tới chỗ heo hút này để ngắm cảnh sao?

Trì Tiểu Điệp bị rung động, nàng không ngờ một ngôi miếu cũ kỹ lại có bí mật không ai biết.

Trì Tiểu Điệp lấy lại chủ nhân, hít sâu, nói:

- Đây là ngôi miếu như thế nào?

Lý Thất Dạ không trả lời câu hỏi, hắn đứng trước pho tượng Bách Chiến Thần Hoàng tổ tiên Trì gia, trầm giọng nói với Trì Tiểu Điệp:

- Ngồi xuống!

Trì Tiểu Điệp sững sờ, chợt nhận ra điều gì, nàng bước tới ngồi xuống vị trí Lý Thất Dạ chỉ.

- Ngũ tâm quan thiên, ngũ thể thông địa . . .

Lý Thất Dạ sửa tư thế của Trì Tiểu Điệp, chỉ điểm nàng nhập định.

Sau khi Trì Tiểu Điệp nhập định, Lý Thất Dạ dặn dò:

- Hãy nhìn mắt của tổ tiên nàng, luôn nhìn chằm chằm vào đôi mắt đó.

Trì Tiểu Điệp vội giương mắt xem tượng tổ tiên của mình, nhìn thẳng đôi mắt, nhưng nàng không thấy đôi mắt kia.

Lý Thất Dạ trầm giọng chỉ điểm Trì Tiểu Điệp:

- Không phải nhìn bằng mắt mà nhìn bằn tâm, thứ này mắt thịt không thấy được.

Biểu tình Lý Thất Dạ nghiêm túc như lão sư nghiêm khắc.

Trì Tiểu Điệp làm theo Lý Thất Dạ chỉ điểm nhìn mắt pho tượng tổ tiên của mình, nhưng ngó sao cũng không thấy được, không cách nào nhìn ra đôi mắt của pho tượng.

Trì Tiểu Điệp thử tới thử lui, dù không cam lòng nhưng nàng phải chấp nhận sự thật:

- Vẫn không thấy gì.

Trì Tiểu Điệp làm theo Lý Thất Dạ chỉ dẫn, nàng cố gắng cỡ nào cũng không thể thấy đôi mắt pho tượng tổ tiên Tri gia.

Trì Tiểu Điệp thử rất nhiều lần vẫn thất bại.

Cuối cùng Lý Thất Dạ nói:

- Để ta nhìn mắt của nàng.

Trì Tiểu Điệp quay mặt qua, hai tay Lý Thất Dạ nâng mặt nàng, vạch mi mắt quan sát kỹ con ngươi.

Hai người cách nhau rất gần, hơi thở phun vào mặt đối phương. Lý Thất Dạ hờ hững, Trì Tiểu Điệp thì mặt nóng ran. Trì Tiểu Điệp lớn thế này đây là lần đầu tiên gần gũi người khác giới như vậy, nàng lúng túng không biết làm sao.

Mắt Trì Tiểu Điệp có màu bạc kim nhạt, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy. Lý Thất Dạ quan sát cẩn thận tròng mắt Trì Tiểu Điệp, cuối cùng thả tay ra, lắc đầu.

Lý Thất Dạ lắc đầu làm Trì Tiểu Điệp dự cảm không may, dường như đã vụt mất cái gì:

- Có chuyện gì?

Lý Thất Dạ không trả lời, hắn dặn Trì Tiểu Điệp:

- Nàng ở yên tại đây, ta ra ngoài một đoạn thời gian.

Lý Thất Dạ nói xong dứt khoát rời đi.

Trì Tiểu Điệp sững sờ, nàng chưa kịp hỏi Lý Thất Dạ đã rời đi.

Trì Tiểu Điệp không phải loại người dễ dàng buông xuôi, sau khi Lý Thất Dạ rời đi nàng làm theo cách hắn chỉ điểm lần lượt thử nhìn mắt pho tượng tổ tiên Tri gia. Nhưng mặc Trì Tiểu Điệp nhìn bao nhiêu lần vẫn không thành công, nàng không thể thấy mắt pho tượng tổ tiên Tri gia.

Trì Tiểu Điệp hành bỏ cuộc, nàng hiểu rằng nàng thiếu thứ gì đó, bản thân nàng không rõ ràng, có lẽ chỉ Lý Thất Dạ biết.

Lý Thất Dạ rời đi, từng ngày trôi qua vẫn không có tin tức gì. Ban đầu Trì Tiểu Điệp còn tưởng Lý Thất Dạ bận rộn chuyện gì nên chậm rãi, không quá quan tâm. Nhưng từng ngày trôi qua mà Lý Thất Dạ vẫn không trở về, điều này khiến Trì Tiểu Điệp lạnh lòng. Chẳng lẽ Lý Thất Dạ kột đi không trở lại? Hoặc nên nói Lý Thất Dạ đã bỏ Trì Tiểu Điệp?

Trì Tiểu Điệp ngẩn ngơ, trong lòng có nhiều suy đoán bồn chồn, tạp niệm tứ tán. Cuối cùng Trì Tiểu Điệp bình tĩnh lại, một người ở trong Tổ Thần miếu.

Lý Thất Dạ đi một chuyến ròng rã ba tháng, đến buổi sáng một ngày nào đó. Trì Tiểu Điệp dậy rất sớm, nàng định tu luyện, mới bước ra đại sảnh thì sợ hết hồn. Vì có một người ở trong đại đường.

Trì Tiểu Điệp giật mình thấy rõ Lý Thất Dạ ngồi trong đại sảnh, nàng vui vẻ kêu lên:

- Ngươi đã quay về!

Lý Thất Dạ mặc kệ Trì Tiểu Điệp, một tay hắn nâng vạn lô thần, một tay điều khiển lò lửa luyện hóa một loại thuốc cao. Trong dược đỉnh toát ra mùi thuốc thơm ngát.

Lý Thất Dạ trầm giọng quát:

- Lên!

Lý Thất Dạ cầm chén ngọc lật lại, hút thuốc cao trong đỉnh lô tới. Thuốc cao màu xanh biếc, chỉ mới ra lò nhưng nó không hề nóng mà có chút mát lạnh. Trì Tiểu Điệp đứng bên cạnh Lý Thất Dạ dều cảm nhận được mát mẻ.

Lý Thất Dạ kêu Trì Tiểu Điệp:

- Mau qua đây.

Trì Tiểu Điệp vừa tới gần Lý Thất Dạ liền kêu nàng ngồi xuống:

- Ta sắp bôi thuốc cao vào mắt nàng, sẽ rất đau, hãy cố chịu đựng.

Lý Thất Dạ nói lam Trì Tiểu Điệp do dự.

Lý Thất Dạ phất tay nói:

- Đừng lừng khừng nữa. Vì luyện thuốc cao này ta bán một nhân tình cho Chiến Thần điện, nàng còn đứng đó là thuốc sẽ nóng lên, lãng phí dược liệu tuyệt thế hiếm hoi của ta!