Băng Ngữ Hạ đi một mình không phải vì xem náo nhiệt, nàng có chuyện cần bàn với Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Hợp tác? Hợp tác cái gì?
Lý Thất Dạ cứ tưởng Băng Ngữ Hạ nói về Tiệt Thiên Bi.
Băng Ngữ Hạ nhìn Lý Thất Dạ chằm chằm, nói:
- Ngươi không phải tình cờ vào Đại Thế viện đúng không? Chẳng lẽ ngươi không đến vì Hư Không Môn Thiên Đạo Viện?
Lý Thất Dạ nhìn thiếu nữ trước mắt mình. Khí chất, phong độ đó hơi giống Băng Vũ tiên đế năm xưa.
Lý Thất Dạ lắc đầu cười nói:
- Hư Không Môn luôn là truyền thuyết, trên đời này không ai biết nó là thật hay giả. Bây giờ nói về Hư Không Môn, nàng không thấy hơi sớm sao?
- Nếu Hư Không Môn chỉ là truyền thuyết thì ngươi sẽ có mặt tại đây sao?
Băng Ngữ Hạ không phải loại người làm bộ làm tịch, nàng có thể trở thành truyền nhân của Băng Vũ cung đúng là có điểm ghê gớm.
- Ta hơi có hứng thú rồi.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Thiên Đạo Viện có nhiều người như vậy tại sao cố tình tìm ta? Chắc không phải vì ta quá đẹp trai đi?
Băng Ngữ Hạ bật cười, nàng giả nam trang ba phần sáng sủa, bảy phần nhu mì.
Băng Ngữ Hạ nói:
- Ngươi không dính gì đến đẹp trai, hơn nữa những cái gọi là truyền nhân cổ quốc, cự tử đại giáo không lọt vào mắt ta được. Đa số là mặt ngoài trang nghiêm đạo mạo nhưng toàn làm chuyện ngươi lừa ta gạt, bụng dạ khó lường.
- Thú vị.
Lý Thất Dạ cười hỏi:
- Tại sao ta phải hợp tác với nàng? Nói thẳng ra Băng Vũ cung ghê gớm thật, nàng cũng là một nữ hài tử lợi hại, thực lực không tầm thường, nhưng muốn hợp tác với ta không dễ như vậy. Nói một câu, ta không thiếu ngươi. Nếu ta muốn kêu người thì có thể gọi đến lão quái vật mạnh hơn nàng.
Băng Ngữ Hạ cười nói:
- Ta biết ngươi kiêu ngạo, ngươi làm nhiều chuyện kiêu ngạo trong Trung Đại Vực.
Băng Ngữ Hạ đã phái người đi hỏi thăm chuyện Lý Thất Dạ trong Trung Đại Vực, vì tìm hiểu điều này làm nàng bỏ nhiều công sức.
Băng Ngữ Hạ mỉm cười nói:
- Nhưng có một thứ người khác không cho ngươi được, báu vật trấn cung của Băng Vũ cung ta! Nếu ngươi muốn vào Hư Không Môn không chừng cần có cái này.
- Xem ra lão già, cô nương già Băng Vũ cung rất xem trọng nàng, cho nàng mang theo thứ đó.
Lý Thất Dạ nheo mắt nói:
- Hơi thú vị, được, ta cho nàng một phần, theo ta.
Băng Ngữ Hạ nhìn Lý Thất Dạ, hỏi:
- Được Hư Không Môn, ngươi chia cho ta cái gì?
Lý Thất Dạ phẩy tay ngắt lời Băng Ngữ Hạ:
- Tiểu nha đầu, đừng bàn điều kiện với ta. Nói thẳng ra Hư Không Môn có thật hay không ta nắm chắ nhiều hơn nàng. Tuy báu vật trấn Băng Vũ cung lợi hại nhưng thứ ta có thể dùng không kém hơn Băng Vũ cung. Ta cho nàng một phần vì cảm thấy nha đầu nàng không tệ, nếu không bằng vào thứ của Băng Vũ cung mà muốn chia Hư Không Môn với ta? Đã hiểu chưa?
Lý Thất Dạ nói rất bá khí, người ngoài nghe sẽ cảm thấy hắn cuồng. Băng Vũ cung chính là đế thống tiên môn, có thể tưởng tuợng báu vật trấn cung lợi hại cỡ nào.
Băng Ngữ Hạ không hề tức giận, nàng nhìn Lý Thất Dạ thật lâu sau gật đầu, nói:
- Được, một lời đã định!
Bốp!
Băng Ngữ Hạ cứng người, lại bị Lý Thất Dạ vỗ mông.