Đế Bá

Chương 917: Thiếu nữ kiêu ngạo



Tuy Lý Thất Dạ giơ đồ đao nhằm vào các tộc trong chiến dịch, hắn không quên tiêu diệt tồn tại nào dám che chở dư nghiệt Cổ Minh.

Bởi vậy trận chiến này làm Lý Thất Dạ thấy rất mệt, rã rời. Lý Thất Dạ một mình rời đi, lang thang trong cửu giới.

Khi đó tính cách của Lý Thất Dạ rất tệ, như hắn nói, nếu hắn vui thì cửu giới sáng sủa, nếu hắn giận là vạn tộc sợ hãi.

Lý Thất Dạ đi tới vùng trời này, gặp một nữ hài tử, một thiếu nữ dịu dàng như nước, tràn ngập sức sống, bao dung, dịu dàng chu đáo.

Thiếu nữ gặp Lý Thất Dạ, ban đầu tò mò rồi chăm sóc, bao dung chu đáo. Trong thời gian đó thiếu nữ luôn quan tâm Lý Thất Dạ, dù tính cách của hắn kém cỡ nào nàng vẫn tha thứ.

Thời gian đó khi Lý Thất Dạ tức giận không có mấy người dám ở bên hắn, nữ hài tử lại luôn bên hắn chịu đựng cơn giận.

Thiếu nữ được Lý Thất Dạ trong thân Âm Nha giữ lại bên cạnh mình, hắn tự mình bồi dưỡng nàng. Một thời gian dài sau đó Lý Thất Dạ ra khỏi cơn bực tức, thiếu nữ luôn đi theo hắn.

Mãi đến sau này Lý Thất Dạ trong thân Âm Nha yếu dần, bắt đầu ngủ say. Phút cuối rời đi Lý Thất Dạ đặc biệt kêu thiếu nữ đến, hắn nói với nàng nếu muốn phong ấn, ngủ say thì hắn sẽ giúp một tay.

Thiếu nữ dịu dàng nói:

- Thiếu gia, thế gian khó khăn, đại đạo khổ nhiều. Vui vẻ ở bên thiếu gia là ta đã vô cùng thỏa mãn, thấy nhiều đặc sắc trên đời ta không còn gì mong muốn nữa, cần chi vì sống sót vùi mình dưới lòng đất không thấy mặt trời?

Sau đó Lý Thất Dạ không cưỡng ép thiếu nữ, hắn ngủ say, sau này không còn thấy nàng nữa.

Sau khi Lý Thất Dạ ngủ, thiếu nữ trở về chốn cũ, tạo quốc gia. Thiếu nữ sáng tạo một cường quốc cho tiểu tướng sĩ tốt từng theo bọn họ chinh chiến, cường quốc đó được đặt tên là Cự Trúc quốc.

Lý Thất Dạ đạp núi sông, đi dạo dưới trăng, hắn cảm thán thật lâu sau mới bình tĩnh lại. Bao nhiêu cảm xúc cuối cùng bình lặng, biến mất.

Trăm ngàn vạn năm đã qua, bao nhiêu lần lên núi, gió mưa vần vũ, đau xót kết sẹo tầng tầng trong tim Lý Thất Dạ, bao bọc dòng máu nóng.

Trăm ngàn vạn năm đã qua, bao nhiêu gió tanh mưa máu, sinh tử biệt ly, tàn sát giết chóc, Lý Thất Dạ đã thói quen như ăn cơm bữa.

Lý Thất Dạ cảm thán chỉ vì nhiều năm trở về chốn cũ, trái tim nóng bỏng dưới lớp chia dày rung lên.

Lý Thất Dạ đứng trên bầu trời nhìn mảnh đất này, mỉm cười. Mọi ưu thương cùng với nụ cười bay theo gió.

Trong khi Lý Thất Dạ nhìn thiên địa thì sau lưng vang lên ầm ầm.

Ầm ầm ầm ầm ầm!

Lý Thất Dạ xoay người lại, thấy một chiếc xe ngựa cổ xưa đạp không lao nhanh.

Chiếc xe ngựa cụ kỹ có tiêu huy hình cung tên, rất cổ xưa, dường như đã qua nhiều năm tháng.

Vang một chuỗi tiếng nổ, xưa ngựa cũ kỹ chạy nhanh tới, mau như tia chớp.

Xe ngựa cũ kỹ sắp đụng vào Lý Thất Dạ, xa phu ngồi trước càng xe trầm giọng quát:

- Tránh ra!

Bốp!

Roi như rắn quất hướng Lý Thất Dạ, mặc kệ xa phu muốn quất bay Lý Thất Dạ hay quấn hắn rồi ném đi cũng không thành công.

Ngay khi roi ba tới gần Lý Thất Dạ, con ngươi hắn co rút, kéo mạnh. Lý Thất Dạ giật bay xa phu nắm đầu dây roi.

Ầm!

Xa phu chưa lấy lại tinh thần thì người và roi đã bị Lý Thất Dạ kéo bay rớt từ trên trời xuống.

Xe ngựa lao nhanh đụng vào Lý Thất Dạ, hắn không thèm nhìn nó, phất tay áo.

Ầm!

Chiếc xe và con ngựa bị Lý Thất Dạ phất bay lên trời.

Chiếc xe ngựa sắp rớt xuống bể tan nát bỗng bên trong phát ra tiếng hừ lạnh. Huyết khí tăng vọt trong thùng xe ổn định lại chiếc xe bay, huyết khí tựa sóng thần thổi quét thiên địa, huyết khí cường đại hung mãnh ập hướng Lý Thất Dạ.

Lý Thất Dạ không nhúc nhích, hắn như cột chống trời, bình tĩnh đứng yên.

Ầm!

Dù huyết khí như sóng thần vẫn không lay động Lý Thất Dạ được.

Bên trong xe ngựa phát ra thanh âm lạnh lùng kiêu ngạo:

- Hèn gì dám đụng vạo tọa giá của ta, thì ra có chút bản lĩnh.

Thanh âm trong trẻo kiêu ngạo tựa băng châu lăn trên bàn ngọc, làm người thấy lạnh sống lưng.

Cửa thùng xe mở ra, một thiếu nữ bước ra ngoài. Thiếu nữ kiêu ngạo uy phong, khí thế khiếp người, khi nàng từ trên cao nhìn xuống thì rất ngạo nghễ.

Thiếu nữ này dùng từ hoa nhường nguyệt thẹn không dủ hình dung sắc đẹp của nàng. Thiếu nữ như phượng hoàng kiêu ngạo, cao quý, kiêu hãnh. Thiếu nữ mặc tiễn y, trong kiêu ngạo có chút anh khí. Đôi mắt thiếu nữ như ánh sao sáng ngời trong đêm.

Thiếu nữ kiêu ngạo khiếp người, trong mắt không có ai, trên đời không người nào lọt vào mắt xanh của nàng. Khí thế hùng hổ làm người ta cảm thấy thiếu nữ là đại tiểu thư phát ra, quen chỉ tay năm ngón.

Thiếu nữ như phượng hoàng vừa bay khỏi thần sào hoàng kim củam ình, nàng có huyết thống cao quý, mọi thứ trước mắt đều thấp hơn nàng một bậc, nước mặt nhìn đời.

Nhưng nữ nhân kiêu ngạo như thế không chỉ là là con phượng hoàng có mỗi lông chim xinh đẹp, thiếu nữ không chỉ biết kiêu ngạo, khí thế khiếp người, nàng có tư cách kiêu ngạo. Thiếu nữ xinh đẹp động lòng người, đường cong thiếu nữ hoàn mỹ.

Thiếu nữ phát ra khí thế như huyết khí cuồn cuộn sóng thần chứng minh nàng rất mạnh.

Thiếu nữ không chỉ có xuất thân cao quý, bản thân nàng rất mạnh nên khó tránh khỏi kiêu ngạo, khí thế khiếp người, nàng có bản lĩnh đó.

Nhìn thiếu nữ là biết ngay nàng xuất thân cao quý, thậm chí nói ra lai lịch hù chết người.

Lý Thất Dạ liếc sơ biết ngay thiếu nữ xuất thân từ Thạch Nhân tộc. Một Thạch Nhân tộc có được thể xác hoàn chỉnh, còn là loại bẩm sinh, có thể tưởng tượng nàng xuất thân cao quý biết bao.

Vừa sinh ra đã có thể xác máu thịt, vô cùng cao quý, nói lên tổ tiên của thiếu nữ là một tồn tại cực kỳ nghịch thiên, có lẽ là tiên đế?

Thấy Lý Thất Dạ đứng yên không trả lời, thiếu nữ kiêu ngạo con ngươi co rút, lạnh lùng hỏi:

- Ta đang nói chuyện với ngươi, có nghe thấy không?

Ánh mắt thiếu nữ như mũi tên nhọn cực kỳ sắc bén, chút thay đổi nhỏ nào cũng không thoát khỏi mắt nàng.

Nghe thiếu nữ kiêu ngạo lấn lướt hỏi, Lý Thất Dạ hờ hững nhìn nàng, lười biếng nói:

- Nghe rồi sao?

Thiếu nữ kiêu ngạo mắt lạnh băng như mũi tên nhọn, lạnh lùng nói:

- Dám chặn đường của ta, lật tọa giá của ta, ngươi cảm thấy nên nhận trừng phạt như thế nào? Ngươi tự động quỳ uống xin lỗi hay đợi ta bẻ gãy một tay?

Thiếu nữ ngang ngược kiêu căng, khóe môi Lý Thất Dạ nhếch lên.

Lý Thất Dạ lười biếng nhìn nàng:

- Vậy sao? Con mắt nào của nàng thấy ta chặn đường? Nơi này trời đất bao la, nàng nói nơi này là đường của nàng? Hay là nhà nàng sở hữu nó? Ta đang đứng đây, là nàng không có mắt đụng vào, tự mình chán sống đừng kéo theo mạng sống của người khác!

- Hơn nữa ta đứng yên tại đây, là nàng đụng vào người ta, giờ nàng giành phần lý về mình? Nàng cảm thấy mình vô địch thiên hạ hay gia tộc cường đại có thể ngang ngược bá đạo?

- Dĩ nhiên nếu nàng cảm thấy mình giỏi thì ta không ngại, nàng đã không biết sống chết dám thì . . . Nàng tự đánh gãy hai tay mình hay chờ ta lấy đầu xuống?

Lý Thất Dạ duỗi tay ra.
— QUẢNG CÁO —