Đế Chế Đại Việt

Chương 106: Xuất binh



Viên Bách hộ đi vào báo cáo.

- Bẩm bệ hạ, có sứ thần của Lazson công tước cầu kiến.

Lý Anh Tú kỳ quái, không phải là đoàn tàu của Lazson mới về từ ba tháng trước sao. Giờ lại chạy đến đây làm gì? Chẳng lẽ lại vì đồ viện trợ quá ít nên đến xin thêm?

- Truyền hắn vào.

Lát sau vẫn là Alonso mập mạp, nhưng lần này bộ dáng của hắn rất chật vật xem chừng là chạy từ An Bang thẳng đến Thăng Long liền xin được vào cầu kiến. Lý Anh Tú nhíu mày, mập mạp này một thân thịt, mùi mồ hôi cũng quá kinh khủng đi.

Alonso nhìn thấy Lý Anh Tú liền mếu máo hô.

- Bệ hạ…

- Người đâu, đem hắn ném xuống hồ nước tẩy rửa cho sạch sẽ rồi lôi vào gặp Trẫm.

Mập mạp nghe vậy liền sửng sốt, chưa kịp phản ứng thì hai Cấm vệ quân lập tức kẹp nách lôi Alonso ra ngoài. Lúc này hắn mới tỉnh hồn hô to.

- Bệ hạ, thần có chuyện gấp muốn bẩm báo.

Thế nhưng Lý Anh Tú không thu hồi mệnh lệnh, hai Cấm vệ quân cũng trung thực lôi hắn ra ngoài hồ nước ném thẳng xuống hồ. Alonso khóc không ra nước mắt. Biết vậy hắn cũng không vội vã chạy vào cung tỏ vẻ đáng thương mà nên tắm rửa trước nha, ai ngờ bệ hạ lại thích sạch sẽ đến vậy. Đúng là trộm gà không được còn mất nắm gạo.

Một lúc lâu sau mập mạp Alonso đã được tắm rửa sạch sẽ mặc quần áo mới đi vào ngự thư phòng. Lý Anh Tú không còn ngửi được mùi hôi mới hài lòng nói.

- Ngươi đến đây có việc gì? Nói đi.

Alonso chợt quỳ xuống hô.

- Xin bệ hạ cứu lấy gia tộc thần.

Hóa ra từ ba tháng trước Lazson theo lời Lý Anh Tú thực hiện chiêu rút củi dưới đáy nồi làm các lãnh địa của các gia tộc trên quần đảo Sắt bị hao hụt vô cùng lớn. Mấy tên này làm được một lần đầu tiên nhận được lượng lớn hàng viện trợ liền vô cùng vui mừng, lại tổ chức thêm mấy lần dụ dỗ, lôi kéo các nông nô khác lên đến hàng vạn người chở đến Đại Việt. Thế nhưng cũng vì vậy mà việc này lộ ra, làm các gia tộc kia vô cùng phẫn nộ, cuối cùng cầu viện Crow công tước tổ chức phát binh đánh Lazson. Tuy bị thiệt hại nặng vô cùng ở Đại Việt nhưng nền tảng của Crow vẫn còn, hắn lập tức tổ chức lên chư hầu của mình đến sáu ngàn người đi đánh Lazson. Vốn Lazson nhận được viện trợ của Đại Việt thực lực có tăng lên, nhưng đánh được mấy trận liền thảm bại chạy về co đầu rút cổ phòng ngự, phái Alonso đi cầu viện Đại Việt.

Lý Anh Tú nghe xong không khỏi tức giận, đám này thành sự thì thiếu mà bại sự có thừa. Ai đời thực lực yếu kém hơn người lại cứ thích dàn quân ra mà đánh quy ước. Hiện tại toàn bộ quân đội của Lazson và chư hầu cũng chỉ còn có một ngàn, cố thủ tại đất tổ cực Bắc mà thôi. Lý Anh Tú nói.

- Được rồi, Trẫm sẽ bàn với triều đình tìm cách cứu viện. Ngươi trước tiên lui đi.

- Tạ ơn bệ hạ.

Alonso đi rồi Lý Anh Tú cũng không vội triệu tập Cơ Mật Viện, dù sao Cơ Mật Viện cũng toàn là những nhân vật đã già cả như Lữ Gia, giờ đã là giờ trưa cũng nên để lão nhân gia người ta nghỉ ngơi chứ.

Lý Anh Tú đi vào thủ phủ. Hắn vẫn còn nhớ rằng triều đình đang còn khát nhân tài đây. Lần trước đã triệu hoán ba lần, còn thừa chín trăm điểm. Lần này Lý Anh Tú quyết định trước tiên sử dụng bảy lượt đi.

- Triệu hoán.

“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công danh thần Đoàn Nhữ Hài”.

“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật”.

“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Thái Phó Trương Hán Siêu”.

“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công danh thần Hoàng Hối Khanh”.

“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công danh tướng Nguyễn Cảnh Chân”.

“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Chương Túc Quốc thượng hầu Trần Nguyên Đán”.

“Đinh, chúc mừng ký chủ triệu hoán thành công Quan nội hầu Phạm Ngũ Lão”.

Đây là lần thứ hai Lý Anh Tú triệu hoán lượng lớn danh nhân quả nhiên hệ thống không làm Lý Anh Tú thất vọng liền đưa ra thêm vài vị cấp Boss và cấp tiểu Boss, chỉ là Lý Anh Tú hơi thất vọng, Hưng Đạo vương biết bao giờ mới đi ra nha.

Từ trong bệ đá cổ đi ra bảy người, phần lớn đều đang trạc tuổi trung niên, chỉ có Chiêu Văn vương Trần Nhật Duật là trẻ nhất vẫn là thanh niên hai mươi mấy tuổi.

- Chúng thần bái kiến bệ hạ.

Lý Anh Tú kinh hỉ liền làm một cái hư đỡ nói.

- Các vị không cần quá khách khí, các vị có thể đến Trẫm rất vui mừng.

Lý Anh Tú lại nhìn tư chất của bảy người, Đoàn Nhữ Hài, Hoàng Hối Khanh đều là tư chất (S), những người còn lại đều là tư chất (SS) trừ Trần Nhật Duật tư chất là (SSS) nhưng kỹ năng lại là Lý Anh Tú rất đau răng: Tinh thông ngoại ngữ, văn hóa dị tộc. 

Làm Lý Anh Tú thất vọng chính là không có ai có kỹ năng phù hợp để đi khai phá vùng đất mới. Đa số chỉ là nội chính, và thống binh. Làm Lý Anh Tú vui mừng chỉ có một kỹ năng đến từ Phạm Ngũ Lão, ngoài kỹ năng thống binh ra thì còn có một kỹ năng nữa là huấn luyện Cấm quân.

Huấn luyện Cấm quân: Huấn luyện ra Cấm quân, là binh chủng tinh nhuệ nhất Đại Việt, trung thành tuyệt đối với hoàng đế. Binh lính do danh tướng huấn luyện ra bắt buộc phải là người Việt, có tỷ lệ huấn luyện thành công tương đương với tư chất của danh tướng. 

Cấm quân hiện tại là lực lượng cơ động quanh Thăng Long, nhưng thực tế số binh sĩ đạt đến cấp bậc tinh nhuệ của Cấm quân lại chỉ có một ngàn năm trăm người trên tổng số ba ngàn người của Cấm quân. Bởi vì Cấm quân xây dựng lên chính là từ Thiên Tử quân ban thưởng từ hệ thống đấy. Lý Anh Tú muốn đại trà huấn luyện cũng không có cách.

Buổi chiều Lý Anh Tú triệu tập Cơ Mật viện đồng thời giới thiệu những đồng liêu mới. Lại bộ bắt đầu suy tính sắp đặt chức quan cho mỗi người. Lý Anh Tú lại đem việc Lazson cầu viện ra nói. Quần thần không khỏi suy nghĩ. Phạm Tu nói.

- Bệ hạ, thực sự nếu dùng tổng lực của Đại Việt hoàn toàn có thể tiêu diệt cả Crow công tước rồi.

Lữ Gia lắc đầu nói.

- Thái úy quên mất rằng đằng sau Crow chính là Gemanic vương quốc, chúng ta có thể tiêu diệt Crow nhưng Gemanic thì chưa hẳn, phải suy tính làm sao khi giành được quần đảo Sắt cũng không phải sợ Gemanic phản công.

Trên lĩnh vực quân sự Phạm Tu hơn Lữ Gia rất nhiều, nhưng về chính trị, tầm nhìn tổng hợp thì Lữ Gia lại hơn, nên hai vị này mới là rường cột của quốc gia, không thể thiếu mất một ai.

Bỗng nhiên Lê Văn Hưu lại đứng ra nói. 

- Thần kiến nghị bệ hạ cứu viện cho Lazson, chỉ có quần đảo Sắt còn loạn thì Đại Việt mới có thể có lợi ích.

Lý Anh Tú nhíu mày nói.

- Nhưng Đại Việt sắp đi khai khẩn đất mới, Trẫm không muốn phái binh đi cứu viện dị tộc.

Phạm Tu lúc này cười nói.

- Bệ hạ quên chúng ta còn binh sĩ tại Đại Sứ quán sao?

Một lời của Phạm Tu như bừng tĩnh Lý Anh Tú, đúng vậy, hắn không nỡ hi sinh con dân Đại Việt nhưng chắc chắn hắn nỡ dùng đến NPC nha. Nhưng dùng NPC lại phát sinh ra vấn đề khác.

- Nhưng tiền thuê một tháng không phải ít, Trẫm cần có một bản trù bị chiến lược.

Phạm Tu nói.

- Bẩm bệ hạ, với thực lực ta bấy giờ thần kiến nghị dùng một đòn sét đánh không kịp bưng tai đánh tan quân Crow, sau đó rút về, tin tưởng sẽ mất không quá một tháng.

Lý Anh Tú nghe vậy cũng có vẻ đồng ý lại hỏi.

- Vậy lần này sẽ cử ai đi đây? Lại cử bao nhiêu quân.

Phạm Tu nói.

- Bẩm bệ hạ, nếu là thần thì chỉ cần hơn một vạn quân tuyệt đối trong vòng nửa tháng kết thúc chiến tranh trở về.

Lý Anh Tú nghe lão tướng quân chính là tự mình đề cử liền cười nói.

- Trẫm nói lão tướng quân, ngài cũng phải để các tướng trẻ kiến công lập nghiệp nha, làm sao có thể giành hết công lao đây.

Phạm Tu gãi gãi đầu trọc xấu hổ, gần đây quá nhàn thực sự hắn muốn đi đánh trận nha. Lý Anh Tú nói.

- Vậy Trẫm quyết định như thế này. Lấy binh bộ thị lang Lê Phụng Hiểu làm chủ tướng, phong Phạm Ngũ Lão làm phó tướng, Phong Yết Kiêu làm Dực kỵ xạ tướng quân, phong Trần Quốc Toản làm Chỉ huy sứ đồng tri, phong Trần Nhật Duật làm Chỉ huy Thiêm sự, Nguyễn Cảnh Chân làm tham mưu giám quân. Ngoài ra Thánh Chân công chúa Lê Chân thống lĩnh Bắc Hải thủy sư phụ trách tải lương, hậu cần.

Lần này xuất binh Lý Anh Tú phái đi lượng lớn võ tướng hòng kết thúc sớm chiến tranh, cùng với đó hắn cũng quyết định lực lượng viễn chinh lần này bao gồm hai trăm trọng kỵ Đại Lý, năm trăm cung tinh kỵ Mông Cổ, một ngàn binh sĩ Chăm quốc, một vạn phủ binh Tống quốc. Lần này xuất binh chỉ đều là NPC nên Đại Việt cũng không cần phải quá lo lắng hậu cần. Tập trung đi khai thác vùng đất mới.