Trần Quốc Tuấn đi rồi trong phòng cũng chỉ còn lại ba người mà thôi. Trần Thủ Độ nhìn hai thanh niên tài tuấn, một người là Tổng giám đốc Tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt, một người là Tổng binh “hoàng quân” Chương Thánh. Nói thực so với Trần Quốc Tuấn Trần Thủ Độ lại càng trông đợi hai người hơn. Bởi hơn ai hết Trần Thủ Độ nhìn được cục diện hiện tại.
Trần Quốc Tuấn tuy nói là danh nhân bậc nhất của nhà Trần được nhiều người ngưỡng vọng, dù chưa có được chiến công những vẫn giữ được chức Ngự Lâm quân thiêm sự đủ thấy sự trọng vọng của bệ hạ và cả triều đình. Thế nhưng trong hàng võ tướng Trần Quốc Tuấn lại chưa hẳng sẽ có sự ảnh hưởng lớn, trước Trần Quốc Tuấn còn có lão tướng Phạm Tu chưa về hưu, còn có Lê Phụng Hiểu quân công đầy mình, còn có Ngô Tuấn cũng không kém bao nhiêu, có thể nói Đại Việt hiện tại dũng tướng như mây, tướng soái tùy tiện bắt một người cũng có thể chống đỡ một quân.
Ngược lại Trần Khánh Dư và Trần Quốc Toản lại khác. Lý Anh Tú xem trọng không phải tài cầm quân mà là tài kinh doanh của Trần Khánh Dư, Tập đoàn thương mại bây giờ và sau này sẽ luôn là trụ cột xương sống cho cả nền kinh tế Đại Việt, theo sự phát triển của tập đoàn sức ảnh hưởng của Trần Khánh Dư sẽ ngày càng lớn. Còn Trần Quốc Toản theo Trần Thủ Độ cảm giác được chính là bệ hạ thực tâm yêu thích, nên con đường phát triển của Trần Quốc Toản sẽ vô cùng rộng mở.
- Ý của hai ngươi như thế nào đây?
Im lặng hồi lâu Trần Thủ Độ mới mở miệng ra hỏi. Trần Khánh Dư lập tức nói.
- Chuyện có lợi cho gia tộc, không làm hại cho bệ hạ ta liền đồng ý.
Trần Khánh Dư là người theo chủ nghĩa thực dụng, xuất phát từ bản tính tư bản, thêm trước đó bị Trần Thủ Độ thuyết phục nên đồng ý không hề có nghi vấn gì. Ngược lại Trần Quốc Toản lại lâm vào giãy dụa. Bệ hạ đối với hắn là hoàng ân cuồn cuộn, lần này tuy nói không làm hại bệ hạ nhưng cũng là tính kế đối với bệ hạ thực lòng Trần Quốc Toản không muốn. Thế nhưng mặt khác quan hệ giữa Trần Quốc Toản và An Tư một mực rất tốt, hắn cũng biết được An Tư yêu thích bệ hạ từ lâu, luôn âm thầm ủng hộ bệ hạ, nếu An Tư có thể thành vương hậu đối với bệ hạ mà nói cũng không phải là chuyện xấu. Suy nghĩ hồi lâu cuối cùng Trần Quốc Toản nói.
- Ta đồng ý.
Mặt khác sau khi ra khỏi quán rượu Bạch Vân Trần Quốc Tuấn liền trở về phủ, nét mặt của chuyển từ lạnh lùng sang trầm tư. Dã Tượng đuổi theo phía sau hỏi nhỏ.
- Chủ tướng, sao ngài không ngăn cản bọn họ lại?
Dã Tượng hỏi không phải không có lý, dù sao với uy vọng của Trần Quốc Tuấn hoàn toàn có thể khiến kế hoạch của Trần Thủ Độ bị phá sản. Trần Quốc Tuấn nói.
- Ta làm vậy là để cho bệ hạ xem, là để bảo đảm họ Trần còn có thể phát triển.
- Để cho bệ hạ xem?
Dã Tượng có chút không hiểu, quả thực chính trị mấy vị đại nhân làm việc một mãnh tướng như hắn không hiểu được nhiều lắm. Trần Quốc Tuấn chậm rãi nói.
- Ngươi chẳng lẽ không hiểu vì sao bệ hạ cho Trần Thủ Độ nắm trong tay Ám bộ lại để Ngô Tuấn nắm Thiên Long vệ đây? Ám bộ quyền lực quá lớn, Ngô Tuấn chính là bệ hạ dùng để giám sát Trần Thủ Độ. Ngươi nghĩ bệ hạ sao lại có thể không biết buổi gặp mặt ngày hôm nay đây? Ta biết điều này, Trần Thủ Độ cũng biết, ta phản ứng như vậy chính là phù hợp ý tứ của Trần Thủ Độ, cũng là phù hợp với tâm ý của bệ hạ rằng Trần gia chúng ta không kết thành một đoàn để chống đối lại bệ hạ.
Một người là Thái sư tiền triều, một người là Quốc công tiền triều, hai siêu cấp đại Boss lại há có thể đơn giản. Lý Anh Tú tuy vẫn rất tin tưởng quần thần nhưng đối với các đại thần Lý - Trần hắn vẫn sử dụng cơ chế giám sát lẫn nhau, ngược lại các chức vụ lớn trong bộ máy chính trị vẫn là do nhóm của Lữ Gia đứng đầu nắm lấy.
Trần Quốc Tuấn tuy không thích mưu mẹo của Trần Thủ Độ nhưng không thể phủ nhận rằng An Tư nếu được lập là vương hậu sẽ có ích lợi rất lớn. So với Elina, An Tư lại càng thêm phù hợp với thân phận chủ mẫu Đại Việt.
Đúng như Trần Thủ Độ và Trần Quốc Tuấn dự đoán, buổi gặp mặt của họ Trần đã được Ngô Tuấn trình lên Lý Anh Tú. Lý Anh Tú cũng chỉ đọc qua một lần liền bỏ qua, dù sao vấn đề này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Lý Anh Tú gọi.
- Trần Thư, truyền lệnh ta, gọi Trần Nhật Duật trở về, Trần Khánh Dư chuẩn bị hai tháng sau mở đường thông thương đến Đông Tấn hoàng triều.
- Tuân lệnh bệ hạ.
Người ta nói không tự tìm đường chết sẽ không chết. Tuy nói động tác của Trần Quốc Tuấn và Trần Thủ Độ không làm cho Lý Anh Tú sinh ra nổi một tia nghi kỵ nhưng làm bậc quân vương hắn cũng phải tỏ thái độ một chút. Trần Nhật Duật trước tiên thu lại binh quyền, dù sao cục diện quân đảo Sắt ổn định, duy trì như vậy sẽ hao tổn chi phí rất cao, còn Trần Khánh Dư cho hắn đi xuất ngoại một chuyến cũng tốt.
Ra lệnh xong Lý Anh Tú còn phải giải quyết một chuyện đau đầu gấp bội lần. Elina truyền lời Pavong đòi gặp mặt hắn đây. Đi gặp mặt thân phận của hắn chắc chắn bị lộ, nhưng nếu không đi Elina lại nói hắn đối với nàng không chân tâm đây. Lý Anh Tú chợt nhớ đến lời của Ỷ Lan nói. Mãi giấu nàng như vậy cũng không phải là cách. Suy nghĩ một hồi cuối cùng Lý Anh Tú nói.
- Trần Thư, thay đổi thường phục, chúng ta đi Hoa Hồng Đen thương hội.
Hoa Hồng Đen thương hội Elina đã nhận được phản hồi của Lý Anh Tú liền cùng Pavong chờ đợi hắn ở phòng khách. Chốc lát một tên hộ vệ đi vào nói.
- Bẩm hội trưởng, phó hội trưởng, Lý thiếu úy cầu kiến.
- Để hắn vào.
Pavong lạnh nhạt nói. Đối với tên khốn kiếp cướp đi trái tim con gái hắn hắn mới không muốn cho sắc mặt tốt đây, dù hắn có là thiếu úy của triều đình Đại Việt đi chăng nữa. Pavong vừa cầm lên ly trà uống vào miệng thì Lý Anh Tú đã từ ngoài cửa đi vào nói.
- Xin chào hội trưởng đại nhân.
Phụt.
Vừa nhìn thấy Lý Anh Tú toàn bộ nước trà trong miệng của Pavong toàn bộ phun ra. Tại sao lại là hắn? Tại sao lại là hắn nha? Elina thấy phản ứng của cha liền vuốt vuốt ngực hắn hỏi.
- Hai người quen biết nhau sao?
Pavong chưa kịp đáp lời thì Lý Anh Tú đã nói trước.
- Đúng vậy, ta may mắn được gặp hội trưởng đại nhân mấy lần.
Vừa nói Lý Anh Tú vừa nháy mắt với Pavong. Pavong lúc này cũng định thần lại phối hợp Lý Anh Tú nói.
- Ta mới là người may mắn được diện kiến thiếu úy đại nhân mấy lần đây.
Pavong lúc này nhấn mạnh hai chữ may mắn đây. Nghĩ lại thảo nào lần đầu tiên gặp Thừa Mệnh hoàng đế hắn liền cảm thấy quen đến như vậy, đó chẳng phải là người thanh niên mà con gái hắn tặng y phục đó sao? Elina nghe vậy cũng không nghi ngờ gì liền kéo Lý Anh Tú ngồi xuống oán trách.
- Chàng thật là, biết trước cha của ta lại không nói cho ta biết.
Lý Anh Tú cũng cười ha ha không giải thích. Chẳng lẽ nói ta không những biết cha nàng, còn lừa cha nàng không ít tiền sao? Pavong lúc này lên tiếng nói.
- Elina, con xuống dưới nói nhà bếp làm mấy món ăn, cha có chuyện muốn nói với vị Lý Thiếu úy này một chút.
- Vâng, cha.
Elina vâng một tiếng liền đi xuống, bên trong phòng chỉ còn lại hai người đàn ông với nhau, không khí có chút lúng túng. Pavong mở lời đầu tiên giọng điệu có chút mỉa mai nói.
- Ta nên gọi ngài là Lý thiếu úy hay là Thừa Mệnh hoàng đế bệ hạ đây?
- Ha ha, ngài gọi như thế nào tùy tiện.
Lý Anh Tú ha ha cười nói. Người xưa có câu đứng dưới mái hiên không thể không cúi đầu nha.
- Ngài cũng thật cao tay, một mặt giao thương với ta, mặt khác lại cướp con gái ta vào tay.
- Thân vương nói sai rồi. Giao thương với ngài là chuyện giữa hai nước, còn ta đối với Elina ta tình cảm chân thật, hai thứ này không thể lẫn lộn vào nhau.
Đối với vấn đề tình cảm Lý Anh Tú hoàn toàn không muốn lôi chính trị vào đây. Đối với hắn nếu một cuộc hôn nhân vì chính trị thì nó chỉ là một đống c** không hơn không kém. Pavong cũng hiểu ý tứ trong lời nói của Lý Anh Tú, hắn nhìn người thanh niên trước mặt này một lúc, Lý Anh Tú cũng không hề yếu thế trừng lại Pavong, hai người như đang trong một cuộc thi ai nháy mắt trước sẽ thua vậy. Cuối cùng Pavong thở ra một hơi hạ giọng nói.