Đế Chế Đại Việt

Chương 219: Trận sông Cầu (3)



Trần Thư cũng rất bất đắc dĩ, trong mắt mọi người hắn là cận thần thân cận nhất của bệ hạ, là hồng nhân, trong Diễn Võ trường hắn là bậc học trưởng thành tích vinh quan bậc nhất, là thủ khoa của lứa học viên tốt nghiệp đầu tiên. Thế nhưng trong mắt Trinh Nương hắn liền không là gì cả, hay như nàng nói hắn đến con chó nhà nàng nuôi cũng không bằng. Bất đặc dĩ nhất chính là vũ lực của Trinh Nương cao đến khủng khiếp, Trần Thư nếu không dùng toàn lực chắc chắn sẽ bị nàng đánh rất thê thảm, mà dù có dùng toàn lực vẫn là bị thê thảm, chỉ ít hơn một chút mà thôi. 

Cũng không thể trách Trần Thư bởi Trần Thư thuộc tính của hắn là hộ vệ, vũ lực của hắn chỉ được phát huy cao nhất khi bảo vệ chủ tử của mình hoặc bảo hộ tín niệm hay một thứ gì đó, còn bình thường Trần Thư chỉ có thể xem là một võ tướng xếp hạng A.

- Ta cũng chỉ muốn tốt cho nàng thôi.

Bị Trinh Nương nạt, Trần Thư cũng chỉ biết tiu nghỉu mà lầm bầm, thật khó khăn mới xin được bệ hạ đi theo quân, tưởng ở gần có thể bồi dưỡng tình cảm một chút, nhưng hắn sai, hắn chỉ là bị đánh đỡ thảm hơn một chút mà thôi, thế nhưng chỉ cần như vậy hắn cũng có chút vui mừng rồi.

- Tướng quân có lệnh, toàn quân sẵn sàng.

Giao liên men theo đường hào công sự thông báo cho từng đơn vị, chỉ huy nơi này là Trần Quốc Toản, dù là thiếu sinh quân cũng phải tuân lệnh của đội trưởng Chương Thánh quân. Các học viên hít một hơi sâu điều chỉnh tâm tình, tay nắm chặt lấy súng chậm rãi đưa lên phía trước, bọn hắn là những binh sĩ tốt nhất trong các quân gửi đến, thế nhưng đây là trận đánh đầu tiên của bọn hắn với vũ khí mới, luyện tập bấy lâu chính là để chờ đợi ngày hôm nay.

- Toàn thể đội viên bình tĩnh chờ lệnh.

Trần Thư lúc này lấy lại phong độ khẽ quát, dù sao đúng như Lý Anh Tú nói, lời của hắn vẫn rất có trọng lượng. Sử dụng hỏa khí lúc này sợ nhất chính là binh sĩ vì tâm lý mà không tuân theo mệnh lệnh, dẫn đến kế hoạch phá sản, Trần Thư một tiếng quát làm cho binh sĩ vững tâm hơn không ít.

Bì bõm, bì bõm.

Màn đêm tối đen như mực, chỉ có tiếng nước khua càng ngày càng gần, những binh sĩ Đại Việt gần như nín thở lại, không khí chiến trường tràn đầy sự căng thẳng. Chỉ chốc sau những chiếc bè đầu tiên của quân Tây Gốt cũng đã cấp được bờ, thế nhưng chiến lũy Đại Việt xây sát bờ sông, bên ngoài cắm đầy chông, lại có tre làm lũy, muốn tiến lên bọn lính Tây Gốt phải chặt bỏ rào chắn ở ngoài đi.

Đùng, đùng. Chíu, chíu.

Tiếng nổ từ phía sau phòng tuyến của Đại Việt vang lên, từng quả cầu sáng phóng lên trời tỏa ra ánh sáng chói mắt tựa như ban ngày, mặt sông sáng rực lên soi rõ ràng từng bóng người nhao nhao trên mặt nước. Quân Tây Gốt bị pháo sáng của Đại Việt làm cho bất ngờ, bọn hắn không biết đây là thứ gì, thậm chí còn không biết hiện tại phải làm gì.

- Ngay lúc này. Khai hỏa.

Ầm, ầm, ầm.

Trần Thư quát lớn, ngóc đầu dậy khỏi công sự, súng kíp trong tay nã đạn về phía quân Tây Gốt, như một hiệu lệnh, mấy ngàn thiếu sinh quân và Chương Thánh quân đồng loạt nổ súng, từ trên các điểm cao đạn pháo cũng trút xuống dưới sông một cách điên cuồng.

Chưa bao giờ quân Tây Gốt đối diện với một hỏa lực dày đặc như vậy, dù là lần trước bị phục kích tại bờ Nam số lượng súng, pháo cũng không thể so sánh với hiện tại, mặt nước bắn lên tung tóe, bè lớn bị đạn pháo 101 ly bắn trúng vỡ ra thành mấy mãnh, cộng với những người trên bè bị hất tung lên trời chia năm, xẻ bảy. Đạn Đại Việt không phân biết kỵ binh hay bộ binh, người trúng đạn đồng loạt ngã xuống.

- Phản kích, phóng tiễn. Toàn quân xông lên, phá hàng rào của địch.

Quách Nhân Quý cưỡi ngựa giữa dòng quát lớn. Lập tức kỵ binh Tây Gốt liền phô diễn sự lợi hại của bọn hắn, mặc dù ở giữa dòng nước bất ổn như vậy nhưng bọn hắn vẫn có thể giương cung bắn về phía quân Đại Việt.

- A!

Tiếng hét thảm trên phòng tuyến Đại Việt vang lên, một binh sĩ trúng tên vào vai ngã xuống, tuy có công sự che chắn, thế nhưng mũi tên của Tây Gốt quá dày đặc, độ chuẩn xác cao, lại bắn theo vòng cung, thật khó đề phòng, liên tiếp vài tên binh sĩ ngã xuống liền bị kéo về phía sau.

- Nhanh chóng xông lên, phá bờ rào.

Nhân lúc pháo sáng của Đại Việt đã yếu đi, pháo binh mất đi tầm nhìn, quân Tây Gốt ồ ạt đổ lên bờ, Lang Cư dẫn đầu trong tay cầm theo một thanh cự phủ ra sức vung mạnh, hàng loạt bờ dậu bị hắn chém ra thành hai khúc, quân Tây Gốt điên cuồng phá hủy bờ dậu phía ngoài như trò chơi của một con mèo đánh nhau với ảnh của chính nó trong gương, càng đánh lại càng thích đây.

Chíu, chíu.

Pháo sáng lần nữa được phóng lên, pháo binh thấy được mục tiêu lập tức khai hỏa, bọn hắn không nhắm vào những kỵ binh tản mạn trên bờ sông mà nhắm vào những chiếc bè lớn chở chật ních lính, chỉ cần một phát đạn pháo trúng đích chiếc bè tuyệt đối tan vỡ, binh sĩ trên bè kết cục cũng sẽ vô cùng thảm thiết. Tập trung đông, chậm chạp giữa dòng nước, bọn hắn chẳng khác nào một cô trinh nữ đã cởi sạch toàn thân ngoắc tay đối với pháo binh Đại Việt nói: “Hiếp em đi”.

- Nhảy xuống bè, tất cả thoát khỏi bè.

Quách Nhân Quý cũng đã nhìn ra nguy cơ này liền ra lệnh, thế nhưng tình trạng lại không tốt hơn là bao, quân Tây Gốt không biết bơi, mấy ai lại có can đảm nhảy xuống dòng nước, ở trên bè cũng chết, nhảy xuống nước cũng chết, đa số bọn hắn lựa chọn ở trên bè nam mô chiến thần trên cao quân Đại Việt không thấy ta.

Bỗng nhiên từ phía bên kia bờ sông, những cổ máy bắn đá của Tây Gốt cũng bắt đầu khởi động, thế nhưng bọn hắn bắn không phải là đá, mà là hỏa cầu, nhẹ hơn, lại cháy rất dễ dàng bắn sang bờ bên kia.

- Hỏa cầu đến! Ẩn nấp!

Trần Thư quát to lên một tiếng, sau đó liền ôm lấy Trinh Nương bên cạnh nằm sấp xuống chiến hào. Từ trên trời, những quả cầu lửa rơi xuống chiến tuyến vỡ tan ra thành từng đóm lửa nhỏ văng ra khắp chiến lũy đốt cháy mọi thứ. 

- Cháy, cháy, cứu ta. 

Một binh sĩ Đại Việt bị bị lửa bắn trúng, lập tức liền nằm lăn ra đất dập lửa, binh sĩ Đại Việt được huấn luyện rất kỹ những trường hợp như thế này, thế nhưng xui xẻo cho hắn thể lửa lại bắt trúng hộp chưa đạn, thuốc nổ đen dẫn lửa lập bốc cháy, cả người hắn biến thành một cây đuốc sống mà không ai có thể cứu được.

- Tránh ra.

Trinh Nương đối với Trần Thư trừng mắt, hắn còn đang đè lên người nàng đây. Tuy là hảo tâm nhưng tiện nghi của nàng làm gì dễ chiếm như vậy. Trần Thư chỉ thấy bên hông đau đớn lập tức lăn sang một bên, Trinh Nương ngồi dậy hừ lạnh nói.

- Lần này tạm tha cho ngươi.

Hỏa cầu nổ tung tuy khí thế rất kinh người nhưng thực sự độ chính xác không vào đâu, trừ khi xui xẻo lắm bị hỏa cầu đập trúng thì mới có thể bị thương, nếu không chiến hào thiết kế theo hình ziczac, hỏa cầu dù có đập trúng chiến hào thì cũng không thể sát thương được theo diện rộng. Binh sĩ Đại Việt cũng mặc kệ ba bảy hai mốt, nhất tề nổ súng giết chết bất kỳ người nào bọn hắn thấy bên dưới sông.

Phía trước có bờ chông kỵ binh chưa thể tiến lên được, đành ở giữa dòng bắn tên yểm trợ cho bộ binh phía trước phá đi hàng rào. Quân Đại Việt từ trên chiến lũy dùng súng, pháo bắn xuống ngăn trở bộ binh Tây Gốt xông lên. Chiến trường đẫm máu, quyết liệt, con số thương vong của hai bên không ngừng gia tăng, pháo sáng, lửa đỏ...và máu tô vẽ lên một bức tranh oanh liệt nhưng lại vô cùng thảm khốc.

Ầm, ầm, ầm.

Trên núi Diệu Linh vẫn có thể nghe tiếng pháo như tiếng sấm dậy tại phòng tuyến sông Cầu. Thiết Hùng bình tĩnh lắng nghe những thanh âm từ chiến trường vọng lại đó, hắn có thể tưởng tượng ra được chiến trường thảm thiết như thế nào, thế nhưng hắn tin tưởng rằng Tây Gốt sẽ chiến thắng.

Những ngày qua đối với Thiết Hùng mà nói lại thực sự rất thoải mái, chủ tướng Đại Việt chỉ tra khảo hắn qua loa, hằng ngày Hoa Mai đến thay thuốc cho hắn, xem thử vết thương có sinh mủ hay không, thỉnh thoảng lại đem cho hắn vài cái bánh bột. Nàng cũng thật kì khôi, trong doanh trại này biết bao nhiêu người cố gắng tránh xa hắn, thế mà nàng vẫn một mực chăm sóc hắn đây. Như nàng nói: “Mạng của ngươi là của ta lấy về, ta không thể để công sức của ta đổ sông, đổ biển”.

Phựt.

Một tiếng nhỏ vang lên, dây thừng cột phía sau lưng hắn đã đứt, Thiết Hùng vứt viên sỏi trong tay ra. Mấy ngày qua hắn một mực dùng viên sỏi để cứa dây thừng, đến mức lòng bản tay hắn đã rướm máu. Quả thực người Đại Việt quá chủ quan, làm sao có thể trói một dũng sĩ như hắn chỉ bằng một sợi dây thừng đây.

Thiết Hùng đắc ý nhưng vẫn không quên ý định của mình, hắn phải trốn đi. Lúc này Đại Việt đang đánh nhau với Tây Gốt ngoài bờ sông, đây chính là cơ hội tốt nhất để hắn thoát đi.

===================++

Trân trọng thông báo, tác bị bong cmn gân ngón tay rồi.