Đế Chế Đại Việt

Chương 316: Thoát đi



Các binh sĩ Đại Việt chậm rãi thu thập lại di thể của đồng đội, đưa những người bị thương đi trước chậm rãi lui về sau, Thiên Long vệ đi đằng sau cùng, nhìn chằm chằm binh sĩ Hàn quốc, sẵn sàng nổ súng bất cứ lúc nào. Quân Đại Việt đi đến đâu quân Hàn quốc lùi ra đến đó. Chân vương dẫn theo Hoa lang theo sát đội hình Đại Việt như sợ hãi Ngô Tuấn sẽ ra tay với con trai của hắn.

Các thủy thủ Hải quân lập tức hỗ trợ đưa thương binh lên tàu, Elina được đưa lên đầu tiên, Lê Chân nắm lấy tay nàng cảm phục nói.

- Tiểu thư đã vất vả. Việc còn lại cứ để bọn ta lo.

Quả thực là một nữ nhân Elina lại có thể đồng cam cộng khổ với các binh lính suốt bốn tháng trời quả thực không phải là điều dễ dàng. Chính nhờ nàng còn ở đó mà các hộ vệ mới càng vững lòng tin để có thể tiếp tục chiến đấu. Elina khẽ mở ra mắt nhìn Lê Chân khẽ gật đầu, sau đó được các thủy thủ đưa lên tàu, ở đó có các quân y sẽ chăm sóc nàng.

Các binh sĩ Đại Việt dần dần lui lại, cuối cùng chỉ còn lại mỗi Thiên Long vệ. Chân vương nói.

- Ta đã để các ngươi rút đi, nhanh thả Thế tử ra.

Ngô Tuấn khẽ nhếch miệng cười, gương mặt đẹp trai lại làm cho người ta tâm lạnh. Ngô Tuấn nói.

- Yên tâm, Ngô Tuấn ta đây đã nói tuyệt đối sẽ giữ lời. Chờ chúng ta rời đi đến nơi an toàn chắc chắn sẽ thả hắn ra. Lên tàu!

- Ngươi...

Chân vương tức giận nhưng không thể làm được gì, dù sao con tin vẫn còn đó, hắn không dám động. Thiên Long vệ từ từ rút lên tàu. Ngô Tuấn liếc Lê Chân khẽ gật đầu một cái. Lê Chân liền quay ngoắc đi ra lệnh.

- Xuất phát.

Đoàn tàu chậm rãi rời khỏi bến tàu. Chân vương gấp gáp cũng quát lớn.

- Người đâu, mang tàu đến, nhanh chân lên cho ta.

Ở bến tàu Chân vương vẫn còn vài chục chiến hạm nhỏ, chỉ là vừa rồi bị chiến hạm Đại Việt uy hiếp đến nên không thể động mà thôi. Hạm đội Đại Việt vừa đi Chân vương cũng lập tức đuổi theo sát nút, đích thân Chân vương đi đầu giám sát hạm đội của Đại Việt.

- Báo động, cửa biển có tàu địch chặn lại.

Hoa tiêu quát lớn. Lê Chân và Ngô Tuấn lập tức vọt ra phía mũi thuyền nhìn xem, quả nhiên cửa biển hàng chục chiến thuyền dẫn đầu bởi năm chiếc chiến hạm to lớn đã chặn mất cả lối đi. Đám lính đánh thuê đã trở về.

Dan Kamboj cảm thấy mình rất may mắn. Hắn đuổi theo Đại Việt nửa đường liền nhận ra chiến hạm cấp một quá to, chứa nhiều pháo nên rất nặng nề, ngược lại chiến hạm Đại Việt ít pháo, nhẹ nên đi nhanh, nếu đi hết tốc lực Đại Việt tuyệt đối đã thoát ra khỏi tầm bắn của hắn, thế nhưng dường như cố ý, các chiến thuyền Đại Việt luôn nằm trong tầm bắn làm hắn không nỡ bỏ. Điều này dẫn đến câu trả lơi chỉ có một: Đại Việt cố ý dẫn hắn rời đi.

Do đó Dan Kamboj lập tức để hạm đội quay đầu trở về lập tức gặp phải Lê Chân và Ngô Tuấn đang cố gắng chạy ra khỏi cửa biển. Lúc này Đại Việt phía trước có lính đánh thuê mà phía sau có quân Hàn quốc, tiến thoái lưỡng nan. Dan Kamboj quát lớn.

- Ha ha, đúng là đi mòn gót sắt tìm không thấy, gặp được chẳng tốn chút công phu. Pháo thủ chuẩn bị, chúng ta sẽ hủy diệt chúng tại nơi này.

Các chiến thuyền cấp một lập tức xoay ngang, mấy chục họng pháo đẩy ra nòng hướng về phía Đại Việt. Lê Chân sắc mặt lập tức biến quát lớn vào ống đồng.

- Toàn bộ hạm đội chuẩn bị chiến đấu.

- Khoan đã!

Ngô Tuấn bên cạnh lập tức ngăn cản lại, hắn quát lớn vào ống đồng.

- Toàn bộ hạm đội thả neo chờ lệnh.

Lê Chân trừng Ngô Tuấn tức giận nói.

- Thứ trưởng đại nhân, ngài đang vượt quyền của ta. Ở Hải quân ta là Tư lệnh, lời nói của ta làm chủ.

Ngô Tuấn biết mình vội quá làm sai, dù sao vai trò của hắn cũng chỉ là Tham mưu trưởng, nằm dưới KaTE6 quyền nàng. Ngô Tuấn yếu ớt nói.

- Xin lỗi, là ta quá vội vã. Nhưng yên tâm, ta có cách để chúng ta không phải giao chiến mà thoát được khỏi đây. Xin tin tưởng ta.

Lê Chân trừng mắt nhìn hắn, cuối cùng cũng nói vào ống đồng.

- Toàn bộ hạm đội thả neo, chờ lệnh.

Toàn bộ chiến hạm của Đại Việt lập tức dừng lại, kịp thời không lao vào tầm bắn của lính đánh thuê. Ngô Tuấn lại lần nữa ôm lấy Thế tử Hàn quốc, tay cầm loa quát lớn.

- Chân vương, nếu ngươi muốn gặp lại con trai ngươi thì khôn hồn để đám lính đánh thuê trước mặt tránh đường, nếu không thì đừng có trách.

Chân vương sắc mặt trắng bệch, nếu như đám lính đánh thuê trở về sớm hơn chút nữa, hắn tuyệt đối sẽ không phải thương lượng với Đại Việt, thậm chí có thể hủy diệt hạm đội của Đại Việt đây. Thế nhưng lúc này đã chậm, mọi thứ đã chậm. Chân vương đành nói.

- Lệnh cho khoái thuyền lập tức để đám người Dan Kamboj tránh đường cho Đại Việt.

Một chiếc thuyền nhỏ lập tức vượt mặt hạm đội Đại Việt đi thẳng đến chiến hạm của lính đánh thuê truyền lời. Nghe xong Dan Kamboj sắc mặt từ trắng sang đỏ, từ đỏ lại sang xanh. Từ ngữ gì có thể diễn tả tâm trạng của hắn? Những tưởng may mắn vì bắt được con cá lớn, ai ngờ lại phải thả con cá đi vì cá này bị liệt vào danh sách động vật quý hiếm?

Tên truyền tin nhìn thấy sắc mặt của Dan Kamboj cũng sợ hãi nói.

- Trong tay bọn hắn có Thế tử, hi vọng tướng quân có thể vì Thái tử, đừng vọng động.

- Cút!

Dan Kamoj quát lớn tát một cái vào mặt tên truyền tin. Tên đó ngã lăn ra sàn tàu, một câu oán than cũng không có liền vội vã chạy về khoái thuyền.

- Thuyền trưởng.

Thuyền phó tiếng lên định nói gì thì Dam Kamboj đã đưa tay ra hiệu cho hắn im miệng. Dan Kamboj nói.

- Làm lính đánh thuê đương nhiên phải tuân theo mệnh lệnh của cố chủ. Lính Giáp vàng chúng ta uy tín trăm năm không thể bị phá hủy. Truyền lệnh ta. Nhường đường cho bọn chúng đi.

Nhìn thấy hạm đội lính đánh thuê nhường ra một con đường Ngô Tuấn mỉm cười nói.

- Ngươi đã có lựa chọn khôn ngoan đấy Chân vương.

Lê Chân nhìn sâu Ngô Tuấn, người thanh niên đẹp trai này nham hiểm, tàn bạo đồng thời lúc nào cũng tự tin như vậy, dù kẻ thù trước mặt hắn có hùng mạnh đến cỡ nào, dù bản thân mình rơi vào hoàn cảnh bi đát đến thế nào hắn cũng tự tin rằng hắn có thể giải quyết được tất cả. Lê Chân truyền lệnh.

- Toàn bộ hạm đội chậm rãi tiến lên.

Dan Kamboj bất lực nhìn từng chiến hạm của Đại Việt lướt ngang qua, bọn hắn chỉ cách nhau có hơn mười mét, chỉ một phát pháo là có thể tiêu diệt, thế nhưng hắn không thể xuống lệnh. Các lính đánh thuê thì ủ dột, quân Đại Việt lại đắc ý, thậm chí có người còn hướng về phía lính đánh thuê ra dấu hiệu cắt cổ khiêu khích. Bọn hắn đang có con tin trong tay, có giỏi đến cắn.

Hải Long hạm là chiếc cuối cùng vượt ra khỏi cửa sông, các chiến hạm Đại Việt lập tức căng phồng cánh buồm bỏ chạy. Thuyền của Chân vương cũng chạy ngang qua, Chân vương nhìn Dan Kamboj khẽ lắc đầu thể hiện sự bất lực của hắn. Dan Kamboj lại mặt không biểu tình gì chỉ nhìn đội tàu lướt ngang qua, các thuyền chiến cũng chậm rãi quay đầu đuổi theo.

Chờ đến ra biển lớn tốc độc của các chiến hạm Đại Việt nhanh chóng tăng lên, hạm đội Hàn quốc bị bỏ tít lại phía sau. Ngô Tuấn lập tức ôm lấy Thế tử đi ra phía sau đuôi tàu quát lớn.

- Chân vương, xem như ngươi rất tức thời, Ngô Tuấn ta cũng rất giữ chữ tín đương nhiên sẽ thả con của người. Đến mà nhận con của ngươi đi.

Dứt lời mặc kệ Chân vương có nghe được hay không, Ngô Tuấn lập tức ném Thế tử mới bốn tuổi xuống biển. Chân vương ở phía xa nhìn thấy Ngô Tuấn ném Thế tử lập tức hoảng loạn nói.

- Nhanh, mau đến đón Thế tử. Mau cứu Thế tử.

Mà lúc này Dan Kamboj cũng mở lớn đội mắt quát lớn.

- Bắn.

Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm.

Năm ổ pháo ở mũi tàu lập tức khai hỏa, mặc dù hiện tại thuyền Đại Việt đã ngoài sáu trăm mét, nhưng uy lực của pháo vẫn còn đó. Năm viên đạn pháo đen ngòm vẻ một đường cong đẹp đẽ hướng đến hạm đội của Đại Việt. Ngô Tuấn nhìn quỹ đạo của viên đạn pháo không nhịn được chửi tục một tiếng.

- Mẹ nó.

Rầm.

Đạn pháo dưới tác động của trọng lực chuẩn xác rơi trúng vào đuôi tàu của Hải Long hạm, sàn tàu nổ tung thành hàng chục mảnh, Ngô Tuấn vừa tránh né một cổ dư lực đẩy bay hắn lên trời, lồng ngực cảm thấy ngọt ngọt liền phun ra một ngụm máu, thân thể rơi thẳng xuống biển.

- Cả đời chơi chim cuối cùng bị chim mổ mắt.

Đấy là ý nghĩ của hắn khi bị đẩy bay xuống biển, cách đó không xa là Thế tử mới vừa bị hắn ném tức thì. Binh sĩ Đại Việt cũng hoảng lên la lớn.

- Thứ trưởng bị rơi xuống biển rồi.

Lê Chân lập tức chạy đến, Ngô Tuấn đã mất hút dưới làn sóng biển. Lê Chân ra lệnh.

- Lập tức kiếm tra thiệt hại tàu, tiếp tục tiến lên phía trước.

Nói rồi lập tức cởi ra áo khoác tung mình nhảy xuống biển sâu.

=======================++

Định giữ chương để mai bạo nhưng mà thôi, đăng luôn cho các bác đỡ hóng, mai khỏi bạo. Đi ăn cơm đây.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.