Đế Chế Đại Việt

Chương 318: Ám bộ vs Thiên Long vệ



Kim Đức Mạn nhìn từng đội pháo hạm của Đại Việt trong lòng tràn đầy ước ao. Thực sự so với Chân vương nàng không có dã tâm để thống nhất bán đảo. Nàng chỉ mong Hàn quốc hòa bình, dân chúng có được một cuộc sống sung túc, quân đội đủ hùng mạnh để bảo vệ quốc thổ. Nên lúc lên ngôi nàng mới lấy hiệu là Thiện Đức nữ vương. Thực sự so với chị mình nàng hoàn toàn không phải là nhân tuyển phù hợp cho một vị nữ vương, nhưng hiện tại hoàng tộc cũng chỉ còn có vậy, nàng cũng chỉ có thể cố gắng đưa Hàn quốc thoát ra khỏi tay của Chân vương mà thôi.

Hải Long hạm dần dần cập vào cầu tàu, các thương binh lập tức được dùng cán đưa xuống chuyển lên bờ, đặc biệt là Elina, hiện tại nàng lại lên cơn sốt, cả thân thể run lên cầm cập. Lê Chân lập tức đi nhanh xuống tàu gặp Kim Đức Mạn nói.

- Chào nữ vương, không biết nơi ở cho thương binh đã sắp xếp xong chưa?

Trước khi rời đi Lê Chân đã gặp mặt Kim Đức Mạn để nói về chuyện sắp xếp thương binh. Thương binh cần điều kiện tốt nhất để có thể dưỡng thương, đặc biệt là Elina, điều này rõ ràng thủy trại không phù hợp, do đó Lê Chân đề nghị Kim Đức Mạn có thể sắp xếp một chút. Kim Đức Mạn gật đầu nói.

- Tất cả đã chuẩn bị sẵn sàng, mời Lê Tư lệnh đi theo ta.

Chuyện chỗ ở cũng rất dễ dàng, dù sao tại đây một ngàn binh sĩ và Hoa lang vừa mới được rút đi tiếp viện thành Ansi, chỗ trống còn rất nhiều, dọn dẹp lại một chút là được. Lê Chân lập tức chỉ huy người đưa thương binh chuyển đi, Elina được ưu tiên chuyển về phía bên trong khu nhà tốt nhất. Lê Chân nói.

- Lập tức gọi quân y đến chăm sóc cho Elina tiểu thư. Nhanh chân lên.

- Tuân lệnh tư lệnh.

Binh sĩ lập tức chạy đi gọi quân y, hiện tại Elina sốt đã quá cao, nếu không được chữa trị chỉ sợ sẽ có chuyển biến xấu. Kim Đức Mạn nhìn Elina được khiên vào phía trong, Kim Đức Mạn đã từng gặp nàng mấy lần, từng chứng kiến được dung nhan kiều diễm của Elina, giờ nàng lại như một bông hoa bị héo tàn không khỏi thương tiếc. Nhìn binh nqk0l sĩ Đại Việt gấp rút như vậy Kim Đức Mạn cũng nói.

- Nếu thiếu thảo dược có thể báo đến nơi ta, nếu có ta tuyệt đối sẽ giúp đỡ.

Kim Đức Mạn cũng biết tầm quan trọng của Elina đối với Hoa Hồng Đen thương hội như thế nào, nếu có thể cứu được Elina, Bravia cũng sẽ thiếu nàng một nhân tình. Chỉ là Lê Chân thở dài nói.

- Chỉ hi vọng nàng có thể an toàn. Nếu không bệ hạ đến chỉ sợ Hàn quốc gặp một hồi tai bay vạ gió.

Kim Đức Mạn nghe đến đây sắc mặt khẽ biến.

- Nghiêm trọng như vậy?

Lê Chân nhìn Kim Đức Mạn cũng đầy thương tiếc, trải qua mấy ngày tiếp xúc nàng đối với Kim Đức Mạn cũng rất có hảo cảm. Lê Chân nhỏ giọng nói.

- Nàng chính là hoàng hậu tương lai của Đại Việt ta. Thừa Mệnh hoàng đế vô cùng yêu thương nàng, thậm chí lần này đích thân xuất chinh của là vì nàng ấy. Đừng nghi ngờ sự phẫn nộ vì hồng nhan của bệ hạ. Xem ra lần này cả Hàn quốc phải cầu phúc cho Elina tiểu thư.

Kim Đức Mạn sắc mặt trở nên trắng bệch, nhưng đồng thời cũng tràn đầy hiếu kỳ về vị Thừa Mệnh hoàng đế này. Theo như lời của các binh sĩ Đại Việt thì Thừa Mệnh hoàng đế là khai quốc hoàng đế, là một vị vua anh minh thần võ, trong vòng bốn năm lập quốc đưa Đại Việt trở thành một thế lực của Bắc Hải, không thua kém bất kỳ nước nào. Lần này nàng lại biết thêm Thừa Mệnh hoàng đế lại có thể giận dữ vì hồng nhan lại càng thêm hiếu kỳ. Đồng thời nàng đối với Elina cũng tràn đầy hâm mộ, có một người có thể hi sinh vì nàng như vậy. Kim Đức Mạn từ khi sinh ra cho đến lúc lên vị trí này nàng đã biết việc hôn nhân không thể theo ý của mình, lúc này nàng là Hàn quốc, Hàn quốc chính là nàng, nàng không thể thuộc về của riêng ai.

Kim Đức Mạn nói.

- Nếu các vị cần gì giúp đỡ xin nói thẳng. Ta sẽ cố gắng phối hợp.

====================Ta là đường phân cách==============

Thần quốc, căn cứ Ám bộ.

Rầm.

Hai nhân viên Ám bộ bị đánh bay vào bên trong, hơn mười người áo đen phá tung cửa xông thẳng vào bên trong, trên tay bọn hắn cầm lấy các loại cường nỏ, gươm đao sẵn sàn chiến đấu bất cứ lúc nào. Bên trong căn phòng lại là mười mấy người mặc áo đen khác đang vây quanh một người bị trói ở giữa căn phòng. Ám bộ đồng tri quát lớn.

- Trần đội trưởng, Thiên Long vệ các ngươi bị điên rồi, lại dám tấn công vào căn cứ của Ám bộ, ngươi muốn tạo phản sao?

Trần đội trưởng tháo ra mặt nạ hừ lạnh nói.

- Ta thấy Ám bộ các ngươi mới muốn tạo phản. Lại dám bắt người của Thiên Long vệ. Ai cho phép các ngươi quyền đó.

Ám bộ và Thiên Long vệ từ khi được hình thành đến bây giờ vẫn không hề ưa nhau, mặc dù hay thực hiện các hành động với nhau, thế nhưng mâu thuẫn của hai bên cực kỳ lớn xuất phát từ việc hai tổ chức có quyền giám sát lẫn nhau, kể cả hai vị bộ trưởng cũng như vậy. Lần này đi Thần quốc đòi hỏi hai bên phải phối hợp chặt chẽ, nên hai đội thường xuyên có mâu thuẫn nhưng vẫn hiệp đồng tác chiến, đạt được nhiều chiến công. Tuy nhiên ngày hôm qua Ám bộ bỗng nhiên bắt lấy một thành viên của Thiên Long vệ. Thiên Long vệ cái gì cũng tốt chỉ có điều cực kỳ bao che khuyết điểm, điều này đối với Thiên Long vệ rõ ràng là một sự khiêu khích, bọn hắn lập tức kéo đến Ám bộ để cứu người.

- Ngươi có biết rõ lý do vì sao mà ta lại bắt hắn không?

Ám bộ đồng tri hừ lạnh nói. Trần đội trưởng ũng đồng thời hừ lạnh.

- Dù có chuyện gì thì cũng là chuyện của Thiên Long vệ, không đến lượt Ám bộ các ngươi bắt người.

- Chỉ sợ chuyện này các ngươi không làm chủ được. Ngươi có còn nhớ trước khi giao nhiệm vụ tìm kiếm hạt giống của thuốc phiện bệ hạ đã nói gì.

Nghe Ám bộ đồng tri nói Trần đội trưởng lập tức trả lời.

- Đương nhiên nhớ. Bệ hạ căn dặn thứ này rất dễ gây nghiện làm con người mất đi ý chí, dễ phụ thuộc vào nó mà trợ nên suy bại. Các quân nhân đặc biệt là lực lượng đặc nhiệm tuyệt đối không được đụng vào thứ này nếu không khai trừ quân tịch, giết...khoan đã... ý ngươi?

Lúc này Ám bộ đồng tri mới cười lạnh lấy một gói bột màu trắng nhỏ trên bàn ném ra trước mặt Trần đội trưởng nói.

- Thứ này tìm được trên người hắn, bọn ta đã theo dõi và bắt quả tang hắn đang sử dụng thứ này. Ngươi có thể tự xem xét.

Trần đội trưởng cánh tay hơi run cầm lấy gói bột màu trắng, đối với thứ này hắn vô cùng quen thuộc, không cần thử hắn cũng biết chính là thuốc phiện. Đồng thời hắn cũng tin tưởng Ám bộ đồng tri nói là thật. Mặc dù có mâu thuẫn lớn nhưng Ám bộ tuyệt đối không dám ngụy tạo chứng cứ để đổ tội cho Thiên Long vệ.

Bốp.

- Tại sao lại như vậy? Chẳng lẽ ngươi quên mất lời căn dặn của bệ hạ? Quên mất danh dự của Thiên Long vệ?

Trần đội trưởng tức giận đấm thẳng vào mặt của Thiên Long vệ bị trói. Tên đội viên cũng không khóc chỉ xấu hổ nói.

- Xin lỗi A trưởng. Thực sự nhiệm vụ quá áp lực, ta chỉ sử dụng nó một lần cảm thấy rất thoải mái, nhưng sau đó dần dần không thoát ra được. Ta đáng chết, làm mất mặt Thiên Long vệ. Ta tình nguyện chấp nhận hình phạt.

Thiên Long vệ tuy được huấn luyện tàn khốc, tôi luyện ý chí kiên định thế nhưng bọn hắn cũng chỉ là con người, đối mặt với áp lực bọn hắn cũng cần được phát tiết. Thế nhưng cái sai của hắn chính là động vào thuốc phiện, một thứ đã động vào rồi sẽ rất khó khăn để thoát ra được.

- Trần đội trưởng, việc này theo quân pháp...

- Ta đã rõ rồi, không cần ngươi phải dạy ta.

Ám bộ đồng tri vừa nói lập tức bị Trần đội trưởng cắt ngang. Ám bộ đồng tri khẽ nhếch môi cười nói.

- Được, vậy ta giao hắn cho ngươi. Chúng ta đi.

Nói rồi Ám bộ lập tức lui ra bên ngoài chỉ để lại Thiên Long vệ. Trần đội trưởng quỳ xuống bên cạnh đội viên của mình khẽ đỡ hắn dậy. Đội viên lúc này cuối cùng cũng chịu không được, đôi mắt khẽ ứa lệ nói.

- A trưởng, xin lỗi, làm ngươi mất mặt.

Trần đội trưởng lắc đầu nói.

- Ngươi không có lỗi với ta, người ngươi phải xin lỗi là bệ hạ, là bộ trưởng. Ngươi đã phụ lòng tin của bệ hạ trao cho ngươi, ngươi phản bội lại danh dự của Thiên Long vệ. Người anh em, ngươi nói ta phải làm sao?

Một giọt nước mặt muộn màng khẽ chảy xuống gương mặt rắn rõi của một Thiên Long vệ từng làm cho kẻ thù sợ hãi, làm Tây Gốt khiếp sợ nhưng lại bị gục ngã trước thứ thuốc độc hại này, hắn cúi đầu nói.

- A trưởng, ngài làm đi. Chỉ là xin đừng nói với gia đình ta sự thật, ta không có mặt mũi nhìn bọn hắn.

Trần đội trưởng gật đầu nói.

- Ngươi sẽ bị khai trừ quân tịch, nhưng yên tâm, sẽ không ai biết nguyên nhân, gia đình ngươi các anh em trong đội ngày nào còn sống ngày đó sẽ chăm sóc bọn hắn.

Đội viên gật đầu mỉm cười lần nữa ngẩng đầu nói.

- Cảm ơn đội trưởng, cảm ơn các anh em. Nếu có kiếp sau ta nguyện lần nữa làm đồng đội của các ngươi.

Trần đội trưởng khẽ rút ra lưỡi lê, cúi sát đầu vào đầu của đội viên khẽ nói.

- Thật xin lỗi, người anh em, hãy yên nghỉ.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế