Đế Chế Đại Việt

Chương 320: Bidam tàn độc



Tiếng tù vang lên, quân Joson vội vã thoát khỏi hàng rào thép gai chạy như những vận động viên thực thụ. Phải công nhận rằng ánh mắt của Bidam nhìn rất độc ác. Hắn vừa nhìn tình thế năm ngàn quân mắc kẹt tại bờ rào tuyệt đối chỉ làm bia ngắm cho quân Đại Việt liền lập tức thu quân mà không tung thêm quân vào trận chiến. Quân Joson bỏ lại hai trăm cái xác liền thu quân trở về. Đại Việt không có người nào hi sinh, chỉ có vài binh sĩ bị mũi tên bắn trúng bị thương.

Lát sau một kỵ binh Joson cầm cờ trắng chạy đến trước chiến tuyến của quân Đại Việt nói lớn.

- Tướng quân Đại Việt, Nguyên Soái chúng ta truyền lời xin được phép đưa người đến chuyển các thi thể của binh lính trở về.

Bởi hắn nói là tiếng Hàn quốc, Bạch Liêu không hiểu được, Kim Yu Shin lập tức phiên dịch lại cho hắn. Bạch Liêu nhìn Kim Yu Shin nói.

- Xem ra lần này chúng ta đối đầu với một kẻ thật không đơn giản.

Yêu quý binh sĩ dù bọn hắn còn sống hay đã chết đều là một cách hữu hiệu để thu lấy sự trung tâm và kính trọng của các binh sĩ. Rất ít tướng lĩnh nghĩ được đến một chi tiết nhỏ như thế này. Kim Yu Shin gật đầu nói.

- Dù ngày trước ở trong Lang gia đồ Bidam cũng là kẻ cực kỳ suất sắc, quả thực nếu có xuất thân tốt hơn một chút hắn tuyệt đối có thể đi lên vị trí chỉ huy sứ.

Bạch Liêu kỳ quái nói.

- Nếu hắn đã tài giỏi như vậy ta không nghĩ hắn lại là một người bị lung lay bởi quyền thế? Nhìn hắn thực sự cũng không qua muốn truy sát các ngươi, nếu không chưa chắc ngươi đã thủ được thành Ansi mấy ngày.

Kim Yu Shin cười khổ, thực sự Bạch Liêu nói đúng, Bidam chỉ là đùa giỡn với hắn, hắn mới có thể trụ được thành Ansi trong mấy ngày.

- Hắn là một trong những thiên tài trong trăm năm trở lại đây của Hàn quốc. Thế nhưng hắn tuyệt đối không biết trung quân là cái gì. Đối với hắn chỉ có tình yêu là một thứ cực đoan nhất, bởi hắn si mê Thiện Đức nữ vương nên hắn quyết định sẽ lấy hết tất cả mọi thứ của nàng để nàng thuộc về hắn.

Bạch Liêu nghe vậy cũng trừng mắt, tên này quả thực quá cực đoan đi, như vậy lại là yêu sao? So với Thừa Mệnh hoàng đế giận dữ vì hồng nhan tên này quả thực chẳng là cái nghĩa địa gì. Kim Yu Shin lại nói tiếp.

- Biết sao được, nữ vương là của Hàn quốc, nàng không thể thuộc về của riêng ai, nữ vương không yêu và cũng chẳng thể lựa chọn Bidam, hắn cũng chỉ có thể cướp đoạt, nhưng thực sự hắn quá cực đoan. Hắn sẽ không biết thứ gì là hi sinh, hắn chỉ biết chiếm hữu mà thôi.

Được bên Đại Việt chấp thuận, một trăm binh sĩ Joson cẩn thận đi đến vác thi thể của đồng đội trở về, các binh sĩ Hải quân Đại Việt ra khỏi chiến hào giám sát một chút đảm bảo quân địch không dở trò gì đối với bờ thép gai.

Bidam từ phía xa nhìn đến không khỏi nhíu mày nói với các tướng.

- Bờ rào thép gai đó là một trở ngại cực lớn, nếu không phá hủy được những dây thép này chúng ta đừng mong đánh hạ được nơi đây.

- Nguyên Soái, chúng ta có đến mười lăm ngàn quân, cùng xông đến chúng tuyệt đối sẽ trụ không được.

Một tên tướng lĩnh mạnh dạn nói, Bidam đôi mắt ánh lên tia lạnh lẽo quát lớn.

- Ngu ngốc, ngươi đánh trận đều là nướng quân như vậy? Để ngươi cầm quân là một tội ác đối với các binh lính. Người đến, bắt hắn đem ra chém.

- Nguyên Soái tha mạng, xin tha mạng.

Tên tướng lĩnh ngu ngốc xin tha mạng thế nhưng vô dụng, mặc cho hắn cầu xin các Hoa Lang vẫn đem hắn ra chặt đem đầu về nộp cho Bidam. Bidam hừ lạnh đá cái đầu kia lăn long lóc trên mặt đất nói.

- Dặn dò các Hoa Lang chuẩn bị, đêm nay xuất quân.

- Tuân lệnh Nguyên Soái.

==================Ta là đường phân cách=====================

Trong khi đó tại đại bản doan của Kim Đức Mạn, tất cả mọi người từ sĩ quan đến binh lính đều sốt ruột chờ đợi kết quả từ quân y khám chữa cho Elina. Quân đội Đại Việt có hai loại quân y, loại một là quân y chiến trường, tức các quân y chuyên sơ cứu cho các binh sĩ ngay lập tức trên chiến địa, thường những người này chỉ được huấn luyện một số kiến thức sơ cứu đơn giản, một loại khác là bác sĩ quân y, tốt nghiệp từ học viện y dược chuyên trách chữa trị các loại tật, bệnh cho các binh sĩ ở hậu phương hoặc đại bản doanh.

- Bác sĩ, tình hình của Elina tiểu thư như thế nào rồi?

Quân y vừa đi ra Lê Chân lập tức đi đến hỏi. Vị quân y nói.

- May mắn Elina tiểu thư được chuyển về đến kịp thời, bệnh tình đã được khống chế, hiện tại phải dùng dược liệu để từ từ điều trị, cần một thời gian để hồi phục.

Thực ra người Việt sống tại vùng nhiệt đới đối với bệnh sốt rét cực kỳ quen thuộc, từ xưa đã có những bài thuốc để trị được loại bệnh kinh khủng của rừng nhiệt đới này. Chỉ cần điều kiện đầy đủ nguy hại của nó cũng không quá lớn.

Nghe quân y nói xong ai nấy cũng đều thở phào nhẹ nhóm nói.

- Cảm ơn bác sĩ, ngài vật vã rồi.

Mặc dù quân hàm quân y thấp hơn nhưng những người có kiến thức dù là đi đâu cũng được trọng vọng huống chi lại là Bác sĩ, Đại Việt tuyệt đối không xuất hiện lang băm đây. Vị quân y lắc đầu khiêm tốn nói.

- Tư lệnh quá lời, đây là việc của thuộc hạ.

Quân y rời đi, Lê Chân cũng phân phó người đến chăm sóc cho Elina, nàng đi đến trạm xá dã chiến của quân Đại Việt, toàn bộ thương binh đều được bố trí ở đây, kể cả Ngô Tuấn. Lúc nàng đến nơi thì PBuHv Ngô Tuấn và Trần Khánh Dư vẫn ngồi đánh cờ tướng đây. Cả hai người cùng khoa thi, cùng nhậm chức, cùng đi về viễn Đông, cùng bị đạn pháo của quân Joson bắn trúng, quả thực không biết là nên khóc hay cười đây.

- Chiếu tướng!

Ngô Tuấn khẽ cười nói, lúc này toàn bộ xe pháo mã của Ngô Tuấn đều bị giết sạch, mà chiếu tướng Trần Khánh Dư lại chỉ dùng mỗi hai quân tốt. Trần Khánh Dư lắc đầu nói.

- Ngươi dùng cờ quá tàn độc, lại có thể hi sinh như vậy.

Ngô Tuấn ngã ra tựa vào tường gỗ nói.

- Hành quân đánh trận, chỉ cần nhiệm vụ hoàn thành hi sinh cái gì đều được cả. Đó là lý do vì sao ngươi là thương nhân, ta là tướng quân.

Thực ra Trần Khánh Dư cầm quân không yếu hơn Ngô Tuấn, chỉ là hắn không đủ can đảm hi sinh nhiều hơn Ngô Tuân, không đủ liều mạng bằng Ngô Tuấn mà thôi, cuối cùng xét trên bình diện quân sự hắn vẫn thua siêu cấp Boss triều Lý một bậc.

- Nhìn hai ngươi thật thoải mái, hay cứ ở thêm tại bệnh xá thêm vài ngày nữa.

Lê Chân đi vào nói, hai người vội xua tay, Trần Khánh Dư nói.

- Không muốn, ở trong đây vài ngày xương cốt của ta muốn rỉ sét, quả thực không thể ở thêm nữa.

Ngô Tuấn lại nói.

- Mới từ Elina tiểu thư trở về? Nàng như thế nào rồi.

Lê Chân kéo từ dưới gầm giường ra một cái ghế (ghế hay để dưới gầm giường) nói.

- Bác sĩ nói may mắn đưa về kịp thời, bệnh tình đã được khống chế, chỉ cần dùng dược liệu điều hòa lại là được. Lần này xem như chúng ta may mắn, một thời gian nữa bệ hạ đến vẫn còn có thể ăn nói.

Ngô Tuấn lắc đầu nói.

- Chúng ta là có thể ăn nói nhưng Hàn quốc có đối mặt được với lửa giận của bệ hạ hay không thì chưa chắc. Bây giờ cứ cho Chân vương có bốn mươi ngàn quân và năm ngàn lính đánh thuê đi chăn nữa, bên hạ có trong tay hai sư đoàn cũng đã đủ đập bọn hắn ra bã. Nghe nói lần này đến đều là các Lữ đoàn tại kinh thành trang bị vũ khí mới, sức chiến đấu còn vượt cả Hải quân một bậc.

Lê Chân liếc mắt trừng hắn.

- Biết sao được, Chương Thánh, Thần Sách, Củng Thần đều là con trai cưng của bệ hạ, kể cả Cục cảnh vệ cũng như vậy, hầu như thứ gì mới đều ưu tiên cho bọn hắn. À, còn phải nói đến Thiên Long vệ của ngươi nửa, còn so với Hải quân.

Tự nhiên bị ăn mắng Ngô Tuấn cảm thấy oan ức vô cùng, nhưng làm sao nói được, ai bảo Thiên Long vệ của hắn luôn được bệ hạ ưu tiên đây, nhìn toàn bộ quân đội, thậm chí cho đến các tướng lĩnh, làm gì có ai được mặc giáp Leviathan, chỉ có Thiên Long vệ bọn hắn mà thôi. Trần Khánh Dư bên cạnh há hốc miệng, cuối cùng trong lòng âm thầm cười lớn, cuối cùng hắn cũng đã phát hiện được khắc tinh của Ngô Tuấn là ai.

===================Ta là đường phân cách===============

Màn đêm buông xuống, toàn bộ không gian đen như mực, trên chiến tuyết của Đại Việt cũng hoàn toàn tắt lửa, ai cũng không muốn lộ vị trí của mình cho đối phương biết rõ. Trời tháng tám đã mát mẻ hơn tháng trước một chút nhưng vẫn còn một chút oi nóng của cuối hạ, không gian yên tĩnh chỉ có tiếng rả rích của dế trong đêm.

Che dấu dưới màn đêm đen đặc, hàng trăm bóng đen lặng lẽ bò sát dưới mắt đất tiếng gần đến phòng tuyến Đại Việt. Bọn hắn ép sát người xuống mặt đất, cố gắng làm mọi thứ thật nhẹ nhàng, miệng ngậm lấy một miếng gỗ để không phát ra tiếng động. Đây chính là các Hoa Lang của Bidam, một lực lượng Hoa Lang do hắn đích thân huấn luyện ra.

Các Hoa Lang bò đến bờ dây thép gai, tay phải lập tức móc ra chủy thủ cắt từng sợi dây thép, bọn hắn cố gắng làm thật nhẹ, không để cho quân Đại Việt phát hiện. Chỉ cần bờ dây thép gai được dọn dẹp, quân Đại Việt tuyệt đối không thể chống lại sự tấn công của mười lăm ngàn quân.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.