Đế Chế Đại Việt

Chương 324: Hạm đội đến



Bên trong bộ tư lệnh Hải quân Đại Việt không khí trở nên cực kỳ căng thẳng. Các vị tướng lĩnh Hải quân chia ra hai bên ngồi, phía cuối cùng là các cố vấn người Anh. Lý Anh Tú ngồi ở vị trí chủ vị nghe các tướng lĩnh tổng kết lại một thoáng chiến dịch.

Lần này Đại Việt xem như thiệt hại nặng nề, nhất là tập đoàn thương mại. Những chiến hạm mới đóng cho bọn hắn bị mất sạch, kèm theo đó là tính mạng của hàng trăm hộ vệ, cuối cùng trở về cũng chỉ có hai trăm người. Đột chiến đội Hải quân cũng hi sinh mất mười người.

Tuy nhiên thu hoạch cũng không phải là không có, dù sao huấn luyện hoài thì cũng chỉ là tân binh, chỉ có ra chiến trường máu lửa mới trở thành lão binh, Đại Việt qua trận chiến cũng tự rút ra được những điểm yến của mình. Yết Kiêu nói.

- Hiện tại trang bị của Hải quân đột chiến đội tuy có hơn các đơn vị thông thường, nhưng đội bắn tỉa vẫn còn hạn chế, nhất là tầm bắn và độ chính xác của súng. Nếu không phải ẩn nấp kỹ, các tiểu đội bắn tỉa rất dễ bị quân địch dùng biển người ép phải rút lui. Cũng bởi bắn không chí mạng nên vẫn còn chưa tạo được uy hiếp tuyệt đối theo như phương thức tác chiến của lính bắn tỉa, do đó Hải quân đột chiến đội yêu cầu được tăng thêm trang bị, ít nhất phải có được kính ngắm.

Rõ ràng lính bắn tỉa mục tiêu không phải những binh lính bình thường mà phải là những sĩ quan chỉ huy, như vậy mới có thể uy hiếp đến quân địch, thế nhưng không có kính ngắm, các lính bắn tỉa không thể phân biệt được đâu là sĩ quan, đâu là binh lính bình thường dẫn đến tác dụng uy hiếp giảm đi. Ngô Tuấn lại nói.

- Quân đội cũng thiếu mất một loại vũ khí cá nhân có khả năng tác chiến trong tầm gần, dường như nếu chúng ta bị bao vây bởi biển người thì cũng chỉ có thể dùng đến lưỡi lê chiến đấu, vô cùng bất lợi. Do đó không chỉ các đội đặc nhiệm mà cả binh lính thông thường cũng như vậy

Tổng kết yếu điểm là như vậy nhưng ưu điểm không phải là không có, nhất là hệ thống sĩ quan cấp cơ sở được huấn luyện bài bản, đã bớt phụ thuộc vào sự chỉ huy của bộ tổng chỉ huy rất nhiều, hiện tại thậm chí cấp tiểu đội cũng đã có thể tự hành chiến đấu được. Tuy nhiên yêu cầu của các đơn vị đều có một điểm giống nhau, đó là yêu cầu có thêm pháo, bất kể pháo lớn pháo nhỏ đều được. Bởi chống lại chiến thuật biển người của đối phương súng nạp đầu nòng tốc độ bắn chậm khả năng rất hạn chế.

- Tốt lắm, những vấn đề đó Công bộ và viện Hàn Lâm bên kia sẽ tiếp nhận và sớm giải quyết. Hiện tại đối với tình hình trước mắt ta muốn xây dựng thêm cầu tàu. Ba ngày sau hạm đội sẽ đến, lúc đó ta muốn tổ chức một cuộc tổng phản công. Lệnh xuống binh sĩ bên dưới sẵn sàng.

- Tuân lệnh bệ hạ.

Các tướng lĩnh lập tức nói. Lý Anh Tú lắc đầu.

- Hiện tại là thời chiến...

- Tuân lệnh Tổng tư lệnh.

Các tướng lập tức cười nói. Lý Anh Tú hài lòng, như vậy mới đúng đây. Bỗng nhiên một binh lính đi vào báo cáo.

- Bẩm bệ hạ, Thiện Đức nữ vương cho người mời bệ hạ sang bên kia một chuyến, nói là có chuyện cần bàn luận.

Lý Anh Tú sắc mặt lập tức phủ lên một làn băng lạnh, nghĩ một chút hắn nói.

- Đi, Lê Chân, Ngô Tuấn, gọi thêm Bạch Liêu đi cùng ta. Trần Khánh Dư lập tức chỉ huy công binh xây dựng cầu tàu.

Lý Anh Tú dẫn theo ba người đi đến khu nhà của Kim Đức Mạn, bên trong không chỉ có mình nàng, còn có một người đàn ông chừng gần sáu mươi, ăn mặc gấm vóc, hẳn là người giàu có. Vừa nhìn thấy Lý Anh Tú Kim Đức Mạn lập tức nói.

- Thừa Mệnh bệ hạ đã đến, xin mời ngồi. Giới thiệu một chút, đây là Triệu Kiến Thành, tộc trưởng tộc Hanja, cũng là cha của Triệu Tây Nô.

Triệu Tây Nô là vợ của Chân vương, bị Ngô Tuấn bắt làm tù binh trong đợt tấn công Khai thành. Triệu Kiến Thành cũng một mực cung kính nói.

- Bái kiến Thừa Mệnh bệ hạ. Ta là Triệu Kiến Thành.

Lý Anh Tú chỉ hừ lạnh một tiếng, đối với dạng rơm rạ hắn mới lười chào hỏi. Địa vị Đại Việt càng lên cao Lý Anh Tú cũng càng kiêu ngạo, không phải ai cũng có tư cách nói chuyện với hắn. Lý Anh Tú lên phía trên ngồi song song với Kim Đức Mạn ở vị trí chủ vị, lúc này mới mở miệng nói.

- Có việc gì mau nói, Trẫm không có quá nhiều thời gian.

Triệu Kiến Thành tuy tức giận nhưng không thể làm được gì nói.

- Bẩm bệ hạ, con gái thần là Triệu Tây Nô không may bị bị quân của ngài bắt. Thần đến đây chỉ mong bệ hạ có thể rộng lòng tha thứ thả con gái thần ra, dù sao nàng cũng là vô tội, thần cảm kích vô cùng.

Ngô Tuấn bên cạnh cười lạnh nói.

- Thực ra không phải là không may, là ta cố ý bắt ả ta.

Triệu Kiến Thành muốn hộc máu, ngoại giao còn có loại này sao. Dù biết là ngươi cố ý bắt nhưng có cần phải nói thẳng ra là như vậy. Thực ra Ngô Tuấn rất rõ ràng, dưới thực lực tuyệt đối mọi ngôn từ đều là sáo rỗng, khi một chủ thể lớn đủ mạnh sẽ hoàn toàn có thể áp đặt ý muốn của mình lên một chủ thể nhỏ. Hiện tại Đại Việt chính là chủ thể lớn đó. Bạch Liêu nói.

- Thật ngại quá, Ngô Thứ trưởng là võ tướng nên thẳng thắng một chút.

Triệu Kiến Thành cảm thấy cổ mình ngọt ngọt, ngươi nói có khác gì hắn ta sao? Bạch Liêu mỉm cười nói.

- Ý của tộc trưởng bệ hạ ta đã rõ ràng. Muốn thả cũng rất dễ dàng, đương nhiên ngài phải trả một số tiền tương xứng với giá trị của con gái ngài.

Rõ ràng là bắt cóc đòi tiền chuộc được không. Triệu Kiến Thành nói.

- Thần rõ ràng, chỉ là không biết bệ hạ muốn cái giá là bao nhiêu đây?

Bạch Liêu nhìn Lý Anh Tú, Lý Anh Tú gật đầu ý bảo tùy ý hắn xử trí. Bạch Liêu yên tâm nói.

- Hay là ngài suy nghĩ một chút đi, ba ngày sau có thể trả lời bọn ta. Ta có thể để ngài gặp con gái ngài một chút. Người đến, đưa Triệu tộc trưởng đi gặp con gái.

Triệu Kiến Thành biết không ăn được lợi ích gì cũng chỉ đành cáo lui. Lý Anh Tú lúc này mới hỏi Kim Đức Mạn.

- Tộc Hanja này ở Hàn quốc rất có địa vị?

Kim Đức Mạn gật đầu nói.

- Ở Hàn quốc có rất nhiều bộ tộc nắm giữ nhiều vị trí quan trọng ví như tộc Hanja nắm về các mỏ sắt, tộc Ojon nắm các vùng muối, tộc Jara có thể lực lớn trong việc sản xuất lương thực. Những tộc này bình thường trong triều đình cũng nắm những địa vị quan trọng. Không biết bệ hạ định xử trí như thế nào?

Lý Anh Tú cười lạnh nói.

- Đây cũng không phải là việc của nữ vương.

Kim Đức Mạn càng cảm thấy lo lắng, nàng không thể mất Hàn quốc được, chỉ là thái độ của Đại Việt cũng không rõ ràng làm nàng quả thực chưa có phương án phù hợp. Trên đường trở về Lý Anh Tú hỏi Bạch Liêu.

- Vì sao lại phải đợi ba ngày sau mới ra giá?

Bạch Liêu cười nói.

- Bẩm bệ hạ, các tộc này tuy giàu có nhưng thực tế cũng chỉ là cỏ đầu tường, gió thổi chiều nào theo chiều ấy. Ba ngày sau để hắn chứng kiến được hạm đội hùng mạnh của Đại Việt, lúc đó hắn sẽ phải lựa chọn phe, tất nhiên an toàn nhất vẫn là một mặt theo Chân vương nhưng cũng phải lấy lòng Đại Việt, lúc đó cái giá chúng ta thu được lại càng lớn.

Lý Anh Tú cũng hiểu được vấn đề cười nói.

- Khanh thật là âm hiểm.

- Cũng nhờ bệ hạ dạy bảo.

Cả hai cười lớn, còn Triệu Kiến Thành thì ắc xì liên tục, dường như có ai nhắc đến hắn đây.

Ba ngày sau một hạm đội khổng lồ cuối cùng cũng xuất hiện phía cuối chân trời biển Hàn quốc. Mặc dù không có nhiều chiến hạm như Hải quân nhưng những chiến hạm lần này lại cực kỳ to lớn, đặc biệt là năm chiếc chiến liệt hạm (tàu chiến tuyến) dẫn đầu. Long Tinh kỳ trên các tàu tung bay phất phới.

Binh sĩ Hàn quốc kinh hãi nhìn năm chiếc chiến hạm như năm quả núi đang dần dần tiếp cận đến sợ muốn tè ra quần. Thậm chí Lê Chân cũng bị kinh hãi nói.

- Bệ hạ, những chiến hạm này là...?

Lý Anh Tú cười nói.

- Đây là những chiến liệt hạm của người Hà Lan, Trẫm chỉ thuê đến mà thôi. Có thời gian thuê, nên trận chiến này phải đánh nhanh, nếu không thiếu khuyết bọn chúng chúng ta rất khó địch lại hạm đội của lính đánh thuê.

Triệu Kiến Thành đứng trong bờ nhìn thấy hạm đội của Đại Việt đang dần dần tiếng đến, năm chiếc tàu chiến tuyến làm lập trường hắn lập tức thay đổi. Hắn đã từng thấy năm chiếc tàu chiến cấp một của lính đánh thuê, thế nhưng so với những chiến liệt hạm này bọn chúng chỉ xứng đáng là trò chơi con nít, tuyệt đối không cùng một đẳng cấp.

Chiến hạm quá lớn, quá đông, mấy cái cầu tàu không thể thếp hết được, chỉ đành ưu tiên những chiếc chiến liệt hạm, Chấn Long hạm và tàu vận tải lớp Huyền Vũ cập bến trước, những chiếc hộ vệ hạm lớp Chu Tước thì cảnh giới vòng ngoài.

Từ trên tàu Robinson đi xuống cười lớn với Lý Anh Tú nói.

- Kính chào bệ hạ, chúng ta lại gặp lại, bọn ta đã mang đầy đủ quân đội của ngài đến đây.

Nói rồi hắn lại quay sang Lê Chân mắt sáng lên nói.

- Ồ, vị tiểu thư mỹ lệ này hẳn chính là vị đô đốc nổi tiếng của Đại Việt, Lê Chân đô đốc.

Lê Chân mỉm cười lễ phép bắt tay WZMBm hắn nói.

- Ngài nhầm, ta đúng là Lê Chân nhưng chỉ là phó đô đốc mà thôi.

- Ồ, thật xin lỗi, có lẽ trí nhớ ta không được tốt. Nhưng dù sao thì ngài cũng rất xinh đẹp.

Robinson tự nhiên nói, chợt cảm thấy sống lưng lạnh toát. Hắn không biết rằng từ phía xa Ngô Tuấn đang lạnh lùng nhìn hắn đây. Ngô Tuấn cũng không hiểu sao hắn có cảm giác muốn giết người nữa.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.