Ầm, phía Bắc Thái cung, hàng loạt tiếng nổ lớn vang lên, tường thành vỡ tung tóe, các binh sĩ Hàn quốc và Hoa Lang bị trúng đạn pháo nằm la liệt, tình cảnh vô cùng thảm thiết. Tiếng kêu giết từ bốn phương tám hướng xông thẳng vào đánh vỗ mặt lực lượng phòng thủ bên trong Thái cung.
- Làm sao có thể? Vì sao Biên quân lại xuất hiện ở đây?
Nhìn từ phía xa những binh lính mặc áo đỏ, bên tay phải cột băng vải màu vàng xông đến Kim Alcheon dường như không thể tin vào mắt mình. Biên quân là lực lượng của Quốc Tiên Muno, có nhiệm vụ chống đỡ Triều quốc xâm lược từ phía Bắc, có đến một vạn quân, được ưu tiên trang bị các khẩu pháo cỡ nòng hai trăm ly của lính đánh thuê Giáp Vàng bỏ lại và rất nhiều súng hỏa mai. Thế nhưng lúc này bọn hắn lại xuất hiện ở kinh thành, tấn công vào Thái cung, như vậy câu trả lời chỉ có một. Quốc Tiên Muno đã tạo phản rồi.
Cũng như các Hoa Lang khác, Kim Alcheon và các Lang đồ của Phong Lưu đồ và Phong Nguyệt đồ tinh thần hoàn toàn khủng hoảng. Tượng đài của sự trung thành lúc này lại tạo phản rồi, như vậy Hoa Lang đạo của bọn hắn là thứ gì đây?
- Các Hoa Lang, chúng ta trung thành với quốc vương của Hàn quốc, nên nhớ phải giữ vững bản tâm, kiên định với Hoa Lang đạo, Hoa Lang đạo sẽ chỉ con đường sáng cho chúng ta đi. Toàn bộ chuẩn bị cùng ta chống địch.
Kim Alcheon quát lớ, dẫn đầu lấy Phong Lưu đồ chạy lên trước chiếm lấy các vị trí điểm cao của thành Bắc Thái cung. Cửa cung phía trước đã bị đạn pháo bắn bể nát, tiếp tục thủ vững nơi đó là không lý trí, thay vì vậy bọn hắn rút lui về phía sau chuẩn bị chiến đấu. Khác với Biên quân, Hoa Lang đồ được đích thân các sĩ quan Đại Việt huấn luyện, trang bị lại càng là những khẩu súng kíp đá lửa của Đại Việt, chiếm được địa lợi bên trong bọn hắn có thể cầm cự, chờ cứu viện.
Hai ngàn Lang đồ được phân chia vào các vị trí, nhìn chằm chằm về phía cửa cung chờ đợi quân phản loạn kéo đến. Tiếng pháo im bặc, một phút, hai phút, từng giây trôi qua là mỗi hồi trống đánh mạnh vào lồng ngực của mỗi Lang đồ. Ba phút, tiếng bước chân rầm rầm cuối cùng cũng từng giây vọng đến, cửa cung đổ nát dần dần xuất hiện những thân ảnh mặc giáp, áo lót màu đỏ của Biên quân. Không thể nhầm lẫn đi đâu được.
- Khai hỏa.
Ầm, ầm, ầm, ầm.
Tiếng súng liên tiếp vang lên, các Lang đồ chiếm vị trí trên cao nã đạn xuống phía dưới cổng, Biên quân trúng đạn lập tức đi tìm chỗ ẩn nấp. Bọn hắn nạp đạn vào súng hỏa mai lập tức làm ra phản kích, thế nhưng súng đạn của bọn hắn không thể so được với các Hoa Lang, huống chi địa lợi thuộc về các Hoa Lang, Biên quân lập tức tổn thất thảm trọng, chỉ trong vòng mười phút, hơn một trăm Biên quân đã phải nằm lại tại cửa cung, bọn hắn không thể tiến lên một bước nào trong khi đại quân phía sau đang chen chúc.
Quốc Tiên Muno trong bộ giáp phục của Hoa Lang nhìn chằm chằm vào chiến trường thảm liệt phía trước, nét mặt vẫn bình thản tựa như hàng trăm binh sĩ đang bỏ mạng phía trước không hề đả động được đến hắn. Hắn như đang cảm nhận không khí của chiến trường cuồn cuộn trong huyết mạch của hắn. Nhìn vào bên trong Thái cung, các Hoa Lang trong những bộ chiếc phục rực rỡ của các đội Hoa Lang chiến đấu vì tinh thần Hoa Lang đạo ắn cảm thấy như thanh xuân, tuổi trẻ của mình chính là nằm trong đó. Vậy mà bây giờ hắn đã làm trái đi với những lời răng dạy của Hoa Lang đạo, tấn công vào Thái cung.
- Bẩm Quốc Tiên, hỏa lực của Hoa Lang quá mạnh mẽ, binh sĩ của chúng ta bị kiềm chân lại không thể xông vào bên trong.
Một tên phó tước trên mặt đen nhẻm vì khói thuốc súng chạy đến thở hổn hển nói. Quốc Tiên Muno chỉ lạnh nhạt nói.
- Không cần lo lắng, thuốc nổ đen điểm yếu rất rõ ràng, bắn thêm vài loạt nữa tầm nhìn sẽ hoàn toàn bị che lấp, khi đó toàn quân lập tức tấn công vào bên trong.
Sử dụng hỏa khí để đánh Triều quốc Quốc Tiên Muno rõ ràng điểm mạnh và điểm yếu của thứ vũ khí này. Điểm yếu cố hữu của nó chính là nằm ở thuốc súng, chỉ cần bắn nhau quá lại không quá lâu tầm nhìn của xạ thủ sẽ hoàn toàn bị khói đặc che lấp buộc phải xung phong vào nhau. (Đó cũng là một phần lý do vì sao mà tụi phương Tây dàn hàng bắn vài loạt là gắn lưỡi lê vào xiên nhau).
Quả nhiên đúng như Muno nói, chỉ thêm một chút nữa, phía Bắc Thái cung hoàn toàn bị khói thuốc súng bao trùm lên, cộng với màn đêm làm cho cả xạ thủ hai bên cũng không thể nhìn thấy nhau mà bắn, bây giờ hoàn toàn là bắn mù, hiệu quả không còn mạnh mẽ được như trước.
- Chính là lúc này, toàn quân tấn công.
- Giết!
Biên quân với quân số đông đảo, gầm thét tràn vào bên trong Thái cung. Kim Alcheon sắc mặt trắng bệch. Hắn biết ý nghĩa của việc để Biên quân tràn vào được Thái cung sẽ mang đến hậu quả như thế nào. Không còn cách nào khác, Kim Alcheon quát lớn.
- Phong Lưu đồ xung phong.
Kim Alcheon dùng chính một ngàn phong lưu đồ là binh lính bản bộ của mình xung phong lập thành một phòng tuyến chắn phía trước, phía trên cao Phong Nguyệt đồ tầm nhìn thoáng đạt hơn, có thể bắn yểm trợ, đó là sự lựa chọn duy nhất bởi vì bọn hắn không còn có thể nào lui lại nữa.
- Giết!
Phong Lưu đồ gầm thét rút đao xông thẳng về Biên quân. Xét về số lượng, Biên quân gấp bốn lần bọn hắn, xét về độ tinh nhuệ, Biên quân cũng là đội quân tinh nhuệ trải qua chiến trận của Hàn quốc chỉ thua kém Hoa Lang đồ một chút về trang bị. Thế nhưng Hoa Lang đồ chiến đấu chính là vì tinh thần Hoa Lang, vì Hoa Lang đạo, thề chết để bảo vệ hoàng quyền. Bọn hắn chiến đấu không cần giữ lấy tính mạng của mình vì danh dự của Hoa Lang.
Keng.
Kim Alchoen cảm thấy được sát khí lập tức vung đao đón đỡ, một tiếng kim loại thanh thúy vang lên, sức mạnh cực lớn đánh bật cả hắn về phía sau. Kim Alchoen kinh hãi nhìn người trước mặt, tiếp theo đó là phẫn nộ quát lớn.
- Muno, ngươi đã phản bội Hoa Lang đạo, ngươi không xứng là một Hoa Lang, chết đi.
Kim Alchoen phẫn nộ xông lên, lưỡi đao trong tay như ánh trăng bạc bổ xuống người Muno. Thế nhưng Muno là ai? Là cận vệ trung thành ba đời quốc vương Hàn quốc, đã từng được phong là đệ nhất kiếm sĩ, thế công mãnh liệt của Kim Alchoen đối với Muno chỉ đón đỡ dễ dàng như ăn cháo, chưa quá hai chiêu, ngực của Kim Alchoen lần nữa bị trúng một cước bay ra phía bên ngoài.
Lúc này chiến trường càng thêm thảm khốc, một ngàn Lang đồ của Phong Nguyệt đồ cũng đã lao xuống tham gia vào trận chiến, quảng trường phía Bắc Thái cung trở nên vô cùng hỗ loạn, người người tự chiến với nhau, xác chết, người bị thương nằm trên đất la liệt. Kim Alchoen phun ra một ngụm máu. Đôi mắt hắn phẫn hận đỏ rực nhìn về phía Quốc Tiên Muno quát lớn.
- Vì sao? Vì sao một tượng đài của Hoa Lang, một biểu tượng của sự trung thành bây giờ lại biến thành kẻ phản loạn?
Không biết là vì bị thương hay vì phẫn nộ, Kim Alchoen vậy mà chảy ra hai hàng huyết lệ, sự phản bội của Quốc Tiên Muno chẳng khác nào như một cái tát như trời giáng đánh nát bấy tinh thần Hoa Lang đạo, đánh nát sự trung thành với hoàng thất mà Hoa Lang luôn tự hào. Đối với sự chấp vấn của Kim Alchoen, Quốc Tiên Muno chỉ dửng dưng nói.
- Hoa Lang được sinh ra để bảo vệ hoàng thất, nhưng hơn hết là phải bảo vệ Hàn quốc này.
- Bảo vệ Hàn quốc? Bảo vệ Hàn quốc là tạo phản, tấn công chính nữ vương mà mình đã thề trung thành bảo vệ hay sao?
Kim Alchoen tức giận quát, thế nhưng sự phẫn nộ đó dường như không ảnh hưởng mấy đến Quốc Tiên Muno, hắn chậm rãi nói.
- Chỉ cần giữ vững bản tâm với Hoa Lang đạo, không cảm thấy thẹn với chính bản thân, ta vẫn là một Hoa Lang.
Ầm, ầm, ầm.
Hắn vừa dứt lời, từ phía Tây truyền đến những tiếng súng nổ, tiếng kêu giết vang trời. Kim Alchoen nhìn về phía hướng nổ, từ phía đó quân phản loạn bị Lang Gia đồ và Quốc Tiên đồ đánh lui dần về phía chiến trường bên này. Quảng trường phía Bắc của Thái cung vốn đã không lớn, hiện tại cộng vào thêm ba ngàn người lại càng trở nên chật chội hơn bao giờ hết.
- Quốc Tiên, sao ngài lại chậm như vậy, giờ còn chưa thể đánh bật được bọn chúng ra khỏi nơi đây.
Chu Thành Tổ chạy được đến chỗ Quốc Tiên Muno tựa như tìm được cọng cỏ cứu mạng, vừa vui mừng lại vừa trách móc. Quốc Tiên Muno chỉ lạnh lùng nói.
- Ta tự nhiên có ý định của ta. Ngươi không có quyền ra lệnh cho ta.
Bị sát khí của Quốc Tiên khóa chặt Chu Thành Tổ sợ hãi rút đầu lại. Hắn bị Kim uQpCe Yu Shin đuổi đánh quá thảm, hắn sợ Quốc Tiên Muno sẽ bỏ rơi hắn hoặc một kiếm chém chết hắn. Quốc Tiên Muno nhìn Kim Yu Shin dẫn theo Lang Gia đồ và Quốc Tiên đồ xông đến, đôi mắt nhìn chằm chằm, hắn thầm nói một câu mà chỉ có một mình hắn nghe được.
- Cuối cùng, ngươi cũng đến.
===============Ta là đường phân cách=============
Lúc này sâu trong bên Thái cung, tiếng chém giết vọng từ Thành Bắc vẫn thỉnh thoảng theo gió vọng lại, Thế nhưng so với ngoài chiến trường, nơi đây đặc biệt yên tĩnh. Bạch Liêu đứng ngoài hành cung vô cùng lo lắng. Đã qua ba giờ, thế nhưng tình hình bên trong vẫn vô cùng khẩn trương, giọng hét của Kim Đức Mạn đã lạc đi dễ dàng nhận ra, nếu thực sự nàng có vấn đề gì Bạch Liêu không biết phải ăn nói với bệ hạ như thế nào.
- Bạch đại nhân. Tất cả đã sắp xếp xong.
Một Thiên Long vệ bỗng nhiên xuất hiện nói. Lý Anh Tú đi để lại cho Bạch Liêu một tiểu đội Thiên Long vệ vừa để Bạch Liêu sử dụng, vừa để bảo vệ cho Kim Đức Mạn ra ngoài. Có một tiểu đội này dù Thái cung có bị công phá bọn hắn cũng có thể đưa Kim Đức Mạn ra ngoài.
Bạch Liêu gật đầu nói.
- Tốt lắm, tiếp tục chờ đợi hiệu lệnh.
- Oe!
Bỗng nhiên một tiếng khóc cao vút từ bên trong cung vang lên, Bạch Liêu như nhìn thấy như từ trên bầu trời đêm có một ngôi sao bỗng rực sáng sau đó phóng thẳng xuống Thái cung, ánh sáng của nó làm bầu trời bỗng nhiên sáng rực rỡ hẳn lên. Từ bên trong phòng các nữ y sư vui mừng hô lớn.
- Nữ vương hạ sinh rồi.
Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế