Đế Chế Đại Việt

Chương 380: Quốc Tiên Muno (2)



- Quốc Tiên.

Một tiếng nói thảnh thót từ phía trong cung vang lên. Kim Đức Mạn được sự giúp đỡ của các Y sư và Thiên Long vệ cuối cùng cũng đi đến được cửa Bắc, thế nhưng khung cảnh nàng thấy lại là hai người lao vào nhau. Lưỡi kiếm của Kim Yu Shin đâm xuyên qua bụng của Quốc Tiên Muno, lưỡi kiếm của Quốc Tiên lại xẹt qua cổ của Kim Yu Shin. Bạch Liêu sắc mặt cũng vô cùng khó coi nhìn cảnh tượng phía trước. Hắn quay sang ra lệnh cho Thiên Long vệ.

- Bắn tín hiệu.

Một tiếng nổ lớn, một quả pháo sáng màu đỏ được Thiên Long vệ bắn lên cao, lập tức tiếng kêu giết từ bốn phương tám hướng vọng lại. Từ các hướng khác nhau những bóng dáng áo xanh của Đại Việt không biết ẩn nấp từ đâu ập đến. Chu Thành Tổ và các quý tộc sắc mặt trắng bệch hô lớn.

- Là Đại Việt, là quân Đại Việt, vì sao chúng lại có mặt ở đây?

Chu Thành Tổ giật mình hướng về phía Quốc Tiên Muno quát lớn.

- Quốc Tiên, không phải ngài nói năm ngàn Biên quân đã ngăn chặn quân Đại Việt sao?

Rõ ràng Quốc Tiên Muno nắm trong tay một vạn Biên quân, theo kế hoạch năm ngàn Biên quân sẽ cùng hắn đánh vào Thái cung, năm ngàn khác sẽ ngăn chặn quân Đại Việt từ nơi đóng quân ở Bạch thành. Thế nhưng bây giờ quân Đại Việt lại xuất hiện tại đây như vậy chỉ có hai trường hợp, một là quân Đại Việt đã đánh bại Biên quân, hai là Quốc Tiên đã lừa hắn.

Ầm, ầm, ầm, ầm.

Bỗng nhiên tiếng súng vang lên, những hộ vệ bên cạnh Chu Thành Tổ đầu nổ tung như đập dưa hấu ngã xuống, trên trán vẫn in hình lỗ đạn. Các tay súng bắn tỉa ẩn nấp trên các điểm cao của Đại Việt nằm phủ phục từ mấy giờ trước lúc này đại phát thần uy, mỗi phát súng của bọn hắn liền kéo theo một mạng sống của binh lính phản loạn.

- Tất cả đã bị bao vây, lập tức bỏ vũ khí đầu hàng.

Cha con Nguyễn Hữu Dật và Nguyễn Hữu Cảnh dẫn theo ba ngàn quân Thần Dực bao vây lấy quân phản loạn, không những ở bên dưới mà phía trên một ngàn quân khác cũng đã đứng đầy tường thành, súng đã lên nòng hướng thẳng xuống quân phản loạn bên dưới quát lớn.

- Đầu hàng không giết!

Lúc này toàn bộ ván cờ đều nghiêng về phía của Kim Đức Mạn, không những có gần bốn ngàn Hoa Lang, mà còn có cả ba ngàn Thần Dực quân của Đại Việt, hơn nữa đại thế của quân phản loạn hoàn toàn mất đi. Các Biên quân bối rối không biết làm thế nào đều nhìn về phía Quốc Tiên Muno.

- Quốc Tiên... vì sao ngài lại đánh lệnh ra?

Kim Yu Shin run run giọng, là người trong cuộc, hắn rất rõ QdJ1y ràng ban đầu nhát đâm của Quốc Tiên Muno là một nhát kiếm chí mạng, thậm chí Quốc Tiên Muno có thể trước tiên chém chết hắn trước khi hắn kịp đâm đến, thế nhưng phút cuối cùng lưỡi kiếm của Quốc Tiên Muno lại lệch đi, chỉ khẽ xẹt qua cổ hắn mà thôi, rõ ràng Quốc Tiên Muno không hề có ý định giết hắn.

- Tốt, tốt lắm, chiến đấu vì hoàng thất, vì quốc vương bất chấp cả tính mạng mình, đó mới là tinh thần của Hoa Lang nên có.

Lúc này Quốc Tiên Muno lại cười, trên gương mặt già nua lại tràn đầy nét giải thoát nhẹ nhóm. Hắn khẽ phun ra một ngụm máu, thân hình khẽ khụy xuống được Kim Yu Shin đỡ lấy. Kim Yu Shin nắm chặt lấy tay hắn, để đầu hắn gối lên chân mình, tay kia bịt lại miệng vết thương đắng chát nói.

- Tại sao ngài lại phải làm như vậy đây?

Thế nhưng Quốc Tiên Muno không trả lời, mắt hắn rất sáng nói.

- Hoa Lang là lực lượng trung thành duy nhất với để hạ, dùng chính máu và mạng sống của mình để bảo vệ để hạ, bảo vệ Hàn quốc. Đó mới chính là Hoa Lang đạo. Ta đã phụng sự qua ba đời tiên đế, một lòng trung tâm cảnh cảnh. Thời thế đổi thay, nhìn Hoa Lang lần lượt bị chia năm sẻ bảy, đạo đức suy đồi những tưởng ngọn lửa đó đã suy bại, những tưởng Hoa Lang đã không còn cần thiết tại lúc này nữa. Thế nhưng lúc này ta có thể yên tâm, bởi ngọn lửa Hoa Lang vẫn chưa hề tắt, có ngươi, có Kim Alchoen tin tưởng ngọn lửa Hoa Lang vẫn còn có thể truyền cho nhiều thế hệ khác nữa. Chỉ là các ngươi còn phải luyện tập nhiều nữa. Ha ha.

Quốc Tiên Muno cười lớn, làm hắn lại ho ra thêm một ngụm máu. Kim Đức Mạn lúc này cũng được người đỡ đi đến bên cạnh Quốc Tiên Muno, bởi là sản phụ mới sinh nên thân thể nàng còn vô cùng yếu ớt.

- Để hạ, thật may mắn trước khi đi có thể gặp được ngài. Ngài có thể đến được đây tức là đã vượt cạn thành công. Không biết là một tiểu công chúa hay là một tiểu vương tử?

Quốc Tiên Muno đôi mắt híp lại, đôi môi yếu ớt mỉm cười nói. Kim Đức Mạn được đỡ ngồi xuống bên cạnh gấp gáp nói.

- Là một tiểu công chúa. Y sư, mau chữa trị cho hắn.

Y sư vội đi đến, thế nhưng bị Quốc Tiên Muno cản lại.

- Không cần chữa trị, thần tự biết tình trạng của thần là như thế nào, khi thần quyết định khởi binh cũng đã không có ý định sống sót. Sinh ra tiểu công chúa thật tốt, tương lai có thể kế thừa vương vị, huyết mạch họ Kim lại có thể kéo dài.

- Báo tin cho ta chính là ngài sao?

Bạch Liêu lúc này bỗng nhiên lên tiếng. Trước đó vài ngày Bạch Liêu nhận được một bức thư ẩn danh kể lại gần như hoàn chỉnh toàn bộ kế hoạch của Chu Thành Tổ, để Bạch Liêu có thể bố trí, rút Thần Dựt quân trở về. Bạch Liêu còn cẩn thận để cha con Nguyễn Hữu Dật để lại hai ngàn quân làm nghi binh. Nhưng nhìn tình huống này có lẽ hắn đã quá lo xa, năm ngàn Biên quân còn lại cũng không hề xuất hiện, hắn là vẫn còn đóng ở biên giới Hàn – Triều đi.

- Đúng vậy, chính là ta, Bạch đại nhân quả nhiên thông tuệ.

Quốc Tiên Muno mỉm cười rất bình thản, nhẹ nhàng, Kim Đức Mạn những giọt lệ khẽ lăn trên gò má, nàng nức nở nói.

- Quốc Tiên, vì sao ngài phải làm như vậy đây? Nếu ngài biết trước kế hoạch của chúng, chúng ta hoàn toàn có thể tiêu diệt chúng trước. Vì sao phải tự đi tìm chết?

Đúng vậy, Quốc Tiên Muno chính là đi tìm chết, nếu không vừa lúc khởi binh hắn có thể quay giáo, hắn tấn công vào Thái cung đơn thuần chỉ là để tìm chết. Thế nhưng Muno mỉm cười khẽ lắc đầu nói.

- Thần chính là nhân tố quyết định của cuộc tạo phản này. Nếu không có thần những ngọn cỏ đầu tường, những tên phản nghịch này sẽ không toàn bộ ngóc đầu lên. Có thần đảm bảo được nhân tố thành công, bọn hắn đều rất vui lòng lộ ra tạo phản. Để hạ hãy nhìn kỹ, những con sâu mọt này của quốc gia, nhất định phải tiêu diệt toàn bộ.

Chu Thành Tổ và các quý tộc cảm thấy từng lời nói của Quốc Tiên Muno như những cái tát tát thẳng vào mặt mình. Hóa ra từ đầu đến cuối bọn hắn đều bị lừa, bọn hắn cứ nghĩ rằng sẽ lừa gạt được Quốc Tiên Muno, thế nhưng ngược lại, bọn hắn đều bị Quốc Tiên Muno dắt mũi ngoi lên sạch sẽ. Kim Đức Mạn định nói gì nhưng Quốc Tiên Muno đã nói tiếp.

- Để hạ đang làm một cuộc cách mạng. Cuộc cách mạng này sẽ thay đổi hoàn toàn Hàn quốc mà trong cuộc cách mạng này quý tộc sẽ là trở lực vô cùng lớn cho để hạ, vì nó đụng chạm đến toàn bộ lợi ích của quý tộc, trong đó có cả thần và gia tộc thần. Muốn thực hiện thành công để hạ trước tiên phải tiêu diệt quý tộc. Thần chính là cây đại thụ còn lại của quý tộc. Thần tuy trung thành với hoàng thất nhưng gia tộc của thần sẽ không như vậy, nếu thần về sau qua đời bọn hắn nhất định sẽ gây bất lợi cho để hạ. Để hạ có sự trợ giúp lớn lao của Thừa Mệnh hoàng đế, để hạ chắc chắn sẽ đánh bại, tiêu diệt được bọn hắn. Vì vậy để giúp để hạ, để giúp gia tộc thần, chỉ có cách này. Để hạ bây giờ có thể tước đoạt quyền lợi của bọn hắn, cũng là để cho bọn hắn một con đường sống. Chỉ xin để hạ đừng quên, thần Muno trung thành ba đời tiên vương, đến chết vẫn trung thành với hoàng thất, không làm ô nhục danh tiếng Hoa Lang.

Kim Đức Mạn khóc, Quốc Tiên Muno từ một Hoa Lang, cho đến lúc nắm giữ quyền lực cao nhất trong triều đình Hàn quốc hắn vẫn một lòng suy nghĩ cho hoàng thất, một tấm lòng son sắc giữ gìn Hoa Lang đạo. Quốc Tiên Muno khẽ nắm lấy tay Kim Đức Mạn nói.

- Thần có một điều cầu xin để hạ, là thỉnh cầu duy nhất trong cuộc đời của thần. Thần biết tình cảm để hạ và Thừa Mệnh bệ hạ vô cùng sâu sắc. Nhưng xin để hạ hãy suy nghĩ đến dân chúng Hàn quốc, suy nghĩ đến cơ đồ hai trăm năm mà tiên đế để lại. Hàn quốc...nhất định phải tồn tại.

Bạch Liêu bên cạnh nhíu mày, hắn dường như cảm nhận được suy nghĩ của Quốc Tiên Muno, hắn muốn Hàn quốc được độc lập, không bị Đại Việt chiếm đoạt, dường như đó cũng là lý do chính mà hắn dùng tính mạng cua mình để đổi lấy. Quả nhiên Kim Đức Mạn gật đầu nói.

- Quốc Tiên yên tâm, ta nhất định sẽ để Hàn quốc có thể tồn tại và vững mạnh, không chỉ ta mà con gái của ta sẽ như vậy.

Quốc Tiên Muno hài lòng gật đầu, dường như có chút đắc ý đánh mắt đến Bạch Liêu. Hắn nói.

- Như vậy thần có thể yên tâm. Những binh sĩ Biên quân chỉ nghe theo lệnh của thần, xin để hạ hãy tha mạng cho bọn họ.

Kim Đức Mạn lần nữa gật đầu nói.

- Được, ta sẽ tha tội cho bọn hắn.

Quốc Tiên Muno dần dần yếu đi, nghe Kim Đức Mạn nói hắn mỉm cười mãn nguyện nói.

- Như vậy thần có thể yên tâm đi gặp các tiên vương. Vĩnh biệt...để hạ.

Xong những lời trăn trối cuối cùng, cánh tay Quốc Tiên Muno khẽ rơi xuống, hắn đã hoàn thành sứ mạng của một Hoa Lang, bảo vệ hoàng thất cho đến hơi thở cuối cùng. Nét mặt hắn thanh thản như một người đã có thể hoàn thành toàn bộ tâm nguyện của mình trước khi ra đi.

- Quốc Tiên.

Các binh sĩ Biên quân bật khóc lớn buôn bỏ vũ khí bị quân Đại Việt khống chế lấy. Mặc dù bị Quốc Tiên lừa gạt nhưng đến chết Quốc Tiên vẫn quan tâm đến bọn hắn.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế