Trương Lương không cần nhìn cũng biết người đang châm chọc mình chính là Trần Bình. Từ khi chiến tranh Hán-Sở kết thúc Trương Lương được Lưu Bang xếp vào hàng người có công, mưu sĩ số một, ngược lại Trần Bình chỉ đứng thứ hai nên có lòng ganh tỵ. Trần Bình lại giỏi phỏng đoán ý của Lưu Bang nên cũng ngày càng được Lưu Bang trọng dụng. Lưu Bang nghe lời Trần Bình nói trong lòng sản khoái, so với Trương Lương suốt ngày sợ trước sợ sau, Trần Bình càng nói đúng tâm ý của hắn. Lưu Bang năm nay đã năm lăm tuổi, bây giờ không bành trướng Đại Hán thì có để đến lúc nào nữa.
- Trần Bình nói nghe lại hợp ý Trẫm. Theo khanh thì Trẫm nên xử lý thế nào.
Trần Bình được Lưu Bang khen ngợi trong lòng lập tức vui vẻ, khẽ liếc bên Trương Lương bên cạnh liền nói.
- Bẩm bệ hạ, theo thần thấy trước mắt chúng ta liền chấp nhận thư thần phục của Chu Thành Tổ, lại phái quân đội hộ tống sứ giả trở về. Nếu như Chu Thành Tổ ở Hàn quốc thành công trở thành quốc vương thì tốt, còn nếu hắn thất bại hoặc có ý khác thì chúng ta cũng không ngại để Triều quốc thống nhất cả bán đảo.
Triều quốc mấy chục năm một mực đều là đàn em ngoan ngoãn của Đại Hán, không bao giờ làm trái ý thiên triều, ngoan ngoãn bốn năm một lần triều cống vô cùng phong phú, trong suy nghĩ của Lưu Bang người làm anh cả cũng nên cho đàn em một chút thịt ăn. Lưu Bang nghe Trần Bình nói hợp ý liền nói.
- Được lắm, truyền ý chỉ của Trẫm, lệnh cho Kinh vương Lưu Giả, Sở vương Lưu Giao dẫn theo hai vạn quân đem theo thánh chỉ sắc phong của Trẫm đi đến Hàn quốc. Nếu bọn hắn chịu thần phục liền tốt, nếu không thần phục thì trợ giúp Nghĩa Từ vương (quốc vương Triều quốc) thống nhất cả bán đảo đi.
Trương Lương muốn phản bác, thế nhưng nhìn vẻ mặt của Lưu Bang hắn biết rằng mình lúc này muốn nói gì cũng vô dụng mà thôi. Lưu Giả lúc này đi ra nói.
- Bẩm bệ hạ, năm trước Nghĩa Từ vương tâu lên Hàn quốc có vũ khí như thần thương và thần uy đại pháo của chúng ta. Nghĩa Từ vương xin phép bệ hạ ban cho bọn hắn thần thương và thần uy đại pháo, bọn hắn nguyện dâng lên một trăm ngàn lượng vàng.
Nghe đến một trăm ngàn lượng vàng Lưu Bang lập tức sáng mắt. Đừng nhìn Đại Hán lớn như vậy, nhưng trải qua chiến tranh lại vô cùng nghèo, làm đại đế một đế quốc như Lưu Bang lại càng nghèo, lần này một trăm ngàn lượng vàng có thể cho kim khố của hắn rộng rãi hơn không ít. Dù sao Lưu Bang một đời trên lưng ngựa, tuổi già cũng muốn hưởng thụ xa xỉ một chút. Lưu Bang ho khẽ một tiếng nói.
- Triều quốc và Đại Hán ta tựa như con cái và cha mẹ, con cái bị ức hiếp cha mẹ sao có thể cứ ngồi yên đó. Như vậy ta ban cho Nghĩa Từ vương một vạn thần thương cùng một trăm ổ thần uy đại pháo. Bảo hắn cố gắng luyện tập binh sĩ, đừng nkDD2 để lại bị Hàn quốc ức hiếp, dù sao sắp đến Hàn quốc cũng thần phục Đại Hán, làm người đi trước đừng để Đại Hán mất mặt.
Nếu có Lý Anh Tú ở đây nhất định hắn sẽ vì giá cả Nghĩa Từ vương ném ra mà phun máu. Mười vạn lạng vàng lại chỉ thu về một vạn khẩu súng hỏa mai cùi bắp và một trăm ổ pháo cổ lỗ xỉ. Tại sao ngươi không mua của Đại Việt nha.
Tan triều Trương Lương rời đi không khỏi thở dài, hắn cảm thấy bệ hạ đã bắt đầu có dấu hiệu xa lánh hắn, trong lòng hắn bây giờ luôn tồn tại cảm giác chẳng lành. Vừa mới đi qua hai con hành lang Trương Lương lập tức nghe được một giọng nói gọi mình trở về.
- Tử Phòng xin dừng bước.
Trương Lương quay lại, hóa ra là Tiêu Hà - thừa tướng của Đại Hán. Tiêu Hà và Trương Lương đều là công thần số một của Lưu Bang, so sánh quan hệ Tiêu Hà lại thân mật với Lưu Bang hơn một chút. Trương Lương cúi chào mỉm cười nói.
- Không biết Tiêu thừa tướng gọi hạ quan có chuyện gì?
Tiêu Hà từ từ đuổi kịp Trương Lương hiền lành cười nói.
- Tử Phòng quá khách khí. Ta chỉ muốn hỏi Tử Phòng một chút ý kiến gì về sắc phong lần này của bệ hạ.
Trương Lương nghe vậy chỉ thở dài nói.
- Không giấu thừa tướng, ta cho rằng quyết định lần này của bệ hạ là lợi bất cập hại.
Tiêu Hà không khỏi hứng thú, hắn biết Trương Lương vô cùng thông minh, tài giỏi, có cái nhìn độc đáo về chính trị.
- Vì sao Tử Phòng lại nói như vậy?
Trương Lương nói.
- Vừa nghe qua Trần Bình nói tưởng chừng như có lý, nhưng nếu mở rộng tầm nhìn ra thì lúc này Đại Hán thực sự không thích hợp để dụng binh. Hiện tại Đại Hán còn phải đang tranh chấp với Ngô quốc ở vùng phía Nam, phía Bắc Triệu quốc Tào Tháo lúc nào cũng lăm le muốn đòi lại Hà Đông, còn có ở Thục quốc tên tiểu nhân Lưu Bị lòng lang dạ sói bề ngoài tuy thần phục nhưng lúc nào cũng chỉ chực cắn Đại Hán một miếng. Thực sự hiện tại Đại Hán có đến trăm vạn hùng binh thế nhưng phải giàn trải ra cả ba mặt chiến trường. Mùa xuân sang không khỏi tránh với Ngụy quốc một trận chiến, hiện tại lại đối với Hàn quốc dụng binh ta chỉ sợ Đại Hán sẽ sa lầy. Huống chi sau lưng Hàn quốc còn có một Đại Việt thần bí đây. Nếu là mười năm trước quả thực là không vấn đề với Đại Hán, thế nhưng lúc này bệ hạ...haiz.
Nghe Trương Lương thở dài Tiêu Hà cũng đồng cảm. Lưu Bang qua mười năm đã già, ngày càng trở nên nghi kỵ, chỉ muốn khư khư giữ lấy quyền lực. Hiện tại việc Lưu Bang muốn ưu tiên không phải là chống lại Triệu quốc hay Ngô quốc mà chính là hạn chế quyền lực của những công thần số một như bọn hắn đây. Chẳng phải hai năm trước Tề vương Hàn Tín bị trúng kế của Trần Bình bị Lưu Bang bắt về giáng chức thành Hoài Âm hầu rồi ấy sao. Đó chỉ là súng bắn chim đầu đàn thôi. Không biết bao giờ đến bọn hắn đây. Buồn cười chính là đám võ tướng Bành Việt, Anh Bố đến giờ này vẫn còn một mực tin tưởng Lưu Bang vẫn còn là huynh trưởng ngày xưa của bọn hắn đây.
================Ta là đường phân cách================
Tháng mười, Hàn quốc đã bước vào mùa Đông, một vài vùng phía Bắc tuyết đã bắt đầu rơi, nông dân cố gắng thu hoạch những luống hoa màu cuối cùng để bước vào mùa nghỉ Đông. Thế nhưng trên thao trường vẫn vang lên tiếng gầm rống của binh sĩ Hàn quốc đang miệt mài luyện tập. Trải qua phiên họp nội các đã thống nhất Hàn quốc tăng quân lên đến hai mươi lăm ngàn.
- Chạy nhanh lên, hô lớn, các ngươi là lũ sâu bọ.
Huấn luyện viên của Đại Việt cưỡi trên ngựa cầm loa quát lớn, bên dưới chạy trên mặt đất là các Hoa Lang để mình trần, lưng đeo giỏ chất đầy gạch đá ít nhất cũng phải ba bốn mươi cân. Vừa chạy bọn hắn vừa hô lớn.
- Chúng ta là một lũ sâu bọ.
Đối với những Hoa Lang tôn sùng Hoa Lang đạo cao ngạo tôn quý, bị bắt phải nhận mình là một lũ sâu bọ chẳng khác nào sự sỉ nhục. Thế nhưng không còn cách, bọn hắn muốn phản kháng lập tức bị những huấn luyện viên kia hung ác đập cho ra bã, không thể chống cự chỉ có thể thần phục.
Nguyễn Hữu Dật, Nguyễn Hữu Kính và Bạch Liêu đã thảo luận thống nhất lấy một phần giáo án huấn luyện binh sĩ đặc nhiệm huấn luyện một số Hoa Lang đồ. Không còn cách, quân Hàn quốc tăng lên không thể quá nhiều, chỉ có thể tăng lên độ tinh nhuệ của bọn hắn một chút. Dù sao đại chiến đến gần, bọn hắn phải dự phòng phải đơn thương độc mã chống lại Đại Hán. Huống chi tác chiến ở phương Đông bệ hạ không muốn máu huyết của binh lính Đại Việt đổ quá nhiều, dân số Đại Việt chỉ mới hơn hai triệu, mỗi tính mạng đều quý giá vô cùng, do đó sau này quân đội Hàn quốc vẫn còn tác dụng lớn.
- Quốc Tiên Yu Shin, ngài đến đây có việc gì?
Nguyễn Hữu Kính nhìn thấy Kim Yu Shin đến trại huấn luyện không khỏi tò mò. Bên này là khu Hoa Lang huấn luyện, nếu người đến đáng lẽ là Kim Alchoen mới đúng. Kim Yu Shin ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Hữu Kính, tự rót cho mình một ly trà nóng nói.
- Ta chỉ muốn xem thử các Hoa Lang huấn luyện như thế nào, đồng thời cũng muốn tham khảo vài điều từ Nguyễn Thiếu tá.
Nguyễn Hữu Kính không biểu lộ thái độ gì nói.
- Mời Quốc Tiên nói.
Kim Yu Shin nghĩ một lúc liền nói. - Ta muốn Thiếu tá nhận xét xem với lực lượng hiện tại Hàn quốc có thể chống lại được Đại Hán xâm lược hay không?
- Không thể.
Nghe câu trả lời nhanh gọn của Nguyễn Hữu Kinh Kim Yu Shin không khỏi ngạc nhiên hỏi.
- Đến một phần cũng không có?
Nguyễn Hữu Kính gật đầu nói.
- Đúng vậy. hiện tại Hàn quốc quân đội chưa đến ba mươi ngàn, trang bị còn yếu kém, một phần ba lại là tân binh. Ngược lại Đại Hán dụng binh một lần ít nhất cũng phải mười vạn. Bọn hắn mới trải qua chiến tranh Hán-Sở, binh lính rất giỏi trận mạc. Hàn quốc lại không có những bình phong tự nhiên để phòng ngự, đứng trên lý thuyết mà nói Hàn quốc trực tiếp đối đầu với Đại Hán như trứng chọi đá. Dù hiện tại có sự trợ giúp của năm ngàn quân Thần Dực cũng chỉ tăng tỉ lệ thắng lợi lên hai thành.