Quả thực tình hình của Thiên Vương khả hãn không hề tốt một chút nào nếu không muốn nói là vô cùng bi đát. Bọn hắn là những nô lệ nổi dậy, mặc dù trước kia là những chiến sĩ du mục tinh nhuệ nhưng bọn hắn thiếu lương thực, thiếu vũ khí, đối mặt với mười vạn binh sĩ được trang bị tinh lương đến từ Tây Gốt bọn hắn thực sự không thể chống cự nổi, sau vài trận đầu số lượng chiến sĩ nhanh chóng suy giảm, buộc phải co cụm lại phòng ngự.
Giữa lúc khủng hoảng đó Thiên Vương khả hãn bỗng nhớ lại những người đã giải cứu mình, tuy lúc đó Ngô Tuấn không nói rằng bọn hắn là ai, thế gRT40 nhưng Thiên Vương một mực dò hỏi cuối cùng cũng biết lúc đó Tây Gốt đang có chiến tranh với Đại Việt, do đó chắc hẳn sẽ có hiềm khích với Tây Gốt, Thiên Vương khả hãn mong muốn Đại Việt có thể trợ giúp hắn đánh bại Nỗ Nhĩ Cáp Xích.
Trương Hán Siêu nghe xong lập tức đã phát họa trong đầu được hình tượng, tính cách của Thiên Vương khả hãn. Hắn có thể là một dũng tướng, nhưng lại không phải là một nhà chính trị phù hợp. Rõ ràng Thiên Vương khả hãn mù tịt về chính trị nên mới phái Trác Mộc Nhĩ đến đây mà không hề dặn dò kỹ càng. Trương Hán Siêu nói.
- Ta sẽ chuyển ý muốn của ngươi về kinh thành, không bao lâu sẽ có người từ Bộ ngoại giao đến cùng ngươi bàn thảo. Nhưng ta chắc chắn rằng ngươi không thể đại diện được cho khả hãn của ngươi. Theo ta nghĩ ngươi nên phái một người trở về thông báo cho khả hãn của ngươi phái người khác đến. Trước tiên ngươi cứ ở tại thành Triệu Phong. Nghe nói ngươi có tộc nhân ở đây, vậy thì đi thăm thú bọn hắn thử đi.
Trác Mộc Nhĩ muốn nói thêm nhưng Trương Hán Siêu đã hạ lệnh trục khách, nói chuyện rõ ràng Trác Mộc Nhĩ không thể quyết định giúp cho Thiên Vương khả hãn. Trương Hãn Siêu tuy không nằm trong nội các nhưng trước đó hắn vẫn rõ ràng ý định của Bệ hạ chính là chiếm lấy xứ Goldland, phục thù Tây Gốt. Nhưng trong điều kiện đó Thiên Vương khả hãn là không thể tồn tại, hắn chỉ có thể chọn lựa bị tiêu diệt hoặc thần phục mà thôi.
Bảy ngày sau một bản báo cáo đã lập tức có mặt trên bàn họp của nội các Đại Việt, bản báo cáo viết đầy đủ từ lời nói, cũng như tình huống của Trác Mộc Nhĩ, đồng thời cũng nhắc đến sự liên quan giữa Trác Mộc Nhĩ, Thiên Vương khả hãn và tộc Alitia.
- Các vị chuyên gia cảm thấy như thế nào?
Lữ Gia đứng đầu nội các khẽ hỏi ba vị cố vấn của Viện chiến lược quốc gia. Nội các hiện tại họp nếu có vấn đề liên quan đến vấn đề đối ngoại thì đều phải mời Viện chiến lược quốc gia đến dự họp, đồng thời Viện chiến lược quốc gia cũng chiếm một phiếu biểu quyết. Nguyễn Bỉnh Khiêm lắc đầu nói.
- Cứ để các vị Bộ trưởng tỏ ý kiến trước đi.
- Ta phản đối. Hiện tại Đại Việt đang thực hiện kế hoạch năm năm, mắt thấy đã sắp thành công, không thể để chiến tranh kéo chậm lại mọi thứ được.
Đứng ra đầu tiên là Mạc Hiển Tích, trong thời bình phát triển kinh tế lấy Bộ nông nghiệp và Bộ công thương làm chủ lực, do đó nếu có chiến tranh mọi sự cố gắng của bọn hắn đều trở nên công cốc. do đó Mạc Hiển Tích cũng nhận được sự ủng hộ từ Tinh Thiều. Trần Nguyên Đán cũng nói.
- Chiến tranh là một lò lửa, nó sẽ thiêu cháy tài nguyên, của cải cũng như những con người ưu tú của Đại Việt. Hiện tại đó là việc của Tây Gốt, Đại Việt ta có thể đổi lấy hòa bình. Thêm ba năm nữa tại vùng Bắc Hải này cũng không người dám đụng đến Đại Việt ta.
- Thế nhưng nếu Thiên Vương khả hãn bị tiêu diệt, vậy mục tiêu tiếp theo của Tây Gốt là ai?
Lê Văn Hưu cất lời làm tất cả mọi người im lặng. Đúng vậy, tại xứ Goldland chỉ có Tây Gốt, Đại Việt và Đông Tấn, Đại Việt gần Tây Gốt hơn cả, lại có hiềm khích từ trước, chẳng phải Đại Việt là mục tiêu ưu tiên hàng đầu của Tây Gốt hay sao. Cuối cùng Lê Phụng Hiểu đại diện cho Bộ quốc phòng nói.
- Ta ủng hộ quan điểm giúp đỡ Thiên Vương khả hãn, nhưng phải có chừng mực, không thể phái quân đội đi được. Hiện tại Đại Việt kể cả lực lượng cảnh sát thì cũng chỉ có năm vạn người. Nếu phái quân đi ta không chắc Đại Việt có thể phòng ngự được kẻ thù bên ngoài. Nên nhớ Bắc Hải hạm đội cũng không còn ở đây.
Bắc Hải hạm đội chiếm một phần tư quân số của Đại Việt, bảo vệ toàn bộ chủ quyền trên mặt nước của Đại Việt, đồng thời đề kháng sự tấn công trực tiếp từ biển vào của kẻ thù. Thế nhưng hiện tại Bắc Hải hạm đội chỉ còn để lại một tiểu đoàn và một Lữ đoàn Thần sách, Lê Phụng Hiểu cần có lực lượng cơ động để có thể ứng phó với những trường hợp có thể xảy ra.
Chung quy lại, ý kiến của các Bộ trưởng vẫn là không muốn Đại Việt xuất binh. Lúc này Trần Thủ Độ mới nói.
- Các vị đã quên ý định của bệ hạ? Bệ hạ muốn chính là phục thù Tây Gốt. Do đó một Tây Gốt ổn định là không thể nào phù hợp với lợi ích của Đại Việt. Do đó ta ủng hộ quan điểm hỗ trợ cho Thiên Vương khả hãn.
Lữ Gia liếc mắt sang hai vị cố vấn còn lại của viện chiến lược quốc gia. Hiện tại tất cả các vị bộ trưởng đều bày tỏ ý kiến, chỉ còn hai vị này và Ngô Tuấn nữa mà thôi. Đào Duy Từ lúc này nói.
- Thực ra việc ủng hộ Thiên Vương khả hãn hay không không phải là vấn đề, mà vấn đề chính là Thiên Vương khả hãn sẽ trả giá như thế nào.
Tất cả nội các lần nữa trầm mặc. Đúng vậy, bọn hắn lúc nãy lại chưa nghĩ đến chuyện này bên trong báo cáo cũng không nói rằng Thiên Vương khả hãn sẽ trả giá thế nào với sự giúp đỡ của Đại Việt đây. Nguyễn Bỉnh Khiêm gật đầu nói.
- Dù sao cũng phải cử một phái đoàn đến gặp mặt hắn để bàn thảo mà. Đến khi đó thì mới biết có thể biết được sẽ giúp bọn hắn tới đâu. Hiện tại sẽ có ba phương án. Mức thấp nhất là sẽ viện trợ cho bọn ăn vũ khí, áo giáp các loại, mức thứ hai là bí mật gửi quân trợ giúp, bước thứ ba chính là cùng bọn hắn đối đầu với Tây Gốt.
Tất cả mọi người đều gật đầu, Lữ Gia nói.
- Ngoại trừ phương án cuối cùng, hai phương án còn lại đều có thể thực hiện. Dù sao muốn khai chiến với một quốc gia cần có bệ hạ phê duyệt.
- Nhưng bí mật gửi quân trợ giúp thì binh lính lấy đâu ra, hiện tại Đại Việt cũng chỉ còn đủ binh lực để phòng ngự mà thôi.
Lê Phụng Hiểu nói, hắn không phản đối giúp đỡ Thiên Vương khả hãn, thế nhưng rất phản đối đem binh sĩ của mình lên chiến trường. Lữ Gia mỉm cười nói.
- Không sao, chúng ta có thể sử dụng lính đánh thuê. Trước khi rời đi bệ hạ đã giao quyền sử dụng một phần Đại Sứ quán cho ta.
===================Ta là đường phân cách======================
Tháng mười một, biên giới Hàn-Triều, nơi đây đã bị tuyết trắng của mùa Đông phủ kín, toàn bộ cây cối đều rụng lá để lại cành cây trơ trọi, tuyết đọng trên thân cây khẽ rung một cái cũng đủ rơi rụng xuống một trận mưa tuyết xinh đẹp. Đúng như Nguyễn Hữu Kính nói, biên giới Hàn-Triều địa hình không quá hiểm trở, không có yếu tắc tự nhiên, quân từ trên phía Bắc rất dễ dàng đánh xuống phía Nam, trước tình hình này đối mặt với ít nhất mười vạn quân Đại Hán, Hàn quốc không hề có hi vọng chút nào.
Từ phương Bắc dần dần xuất hiện một đội binh mã đông nghịt đến hàng chục ngàn người, binh lính ăn mặc khôi giáp màu đen, áo lót màu đỏ, mũ có lông mao, các binh sĩ cầm lá cờ màu vàng viết một chữ Hán thật to ở giữa. Trời thì lạnh, thế nhưng binh sĩ lại không có áo bông để mặc. Không có cách, áo bông chỉ có quý tộc mua tử những thương nhân mắt xanh mũi lõ, bọn hắn là binh lính chỉ có thể mặc vào thật nhiều lớp áo để có thể giữ ấm cơ thể mìn mà thôi. Mùa Đông phải hành quân đi đến dị địa là một điều vô cùng khắc nghiệt, may mắn chính là trời lạnh, mặt đường bị làm khô cũng không bị sình lầy, chỉ có một số đoạn tuyết phủ khá nhiều làm các đội xe ngựa di chuyển khó khăn mà thôi.
Ngồi trên xe ngựa ở trung quân lúc này là hai người gồm có Kinh vương Lưu Giả và Sở vương Lưu Giao. Bọn hắn là hoàng tộc, thân tín với Hán Cao Tổ. Càng về già Lưu Bang càng tỏ ra tin tưởng vào tộc nhân của mình hơn là những công thần đã đi theo mình mấy chục năm, do đó hàng loạt công hầu vương gia ra đời, nắm khá nhiều quyền hành bên trong triều đình Đại Hán.
Bên ngoài trời lạnh nhưng bên trong lại khá ấm áp, xe ngựa rất rộng rãi tiện nghi. Lưu Giả là một văn thần, trong đôi mắt ánh lên sự giảo hoạt, tham lam nói.
- Lần này đi sang Hàn quốc xem như là bệ hạ ban thưởng công trạng cho chúng ta. Chỉ một Hàn quốc nho nhỏ tuyệt đối sẽ không xảy ra vấn đề gì.
Lưu Giao cũng gật đầu đồng ý nói.
- Đám công thần kia cứ vội vàng đắc ý mà không biết rằng bệ hạ trong thâm tâm đã muốn diệt trừ bọn hắn. Lần này chúng ta quay trở về chắc chắn sẽ được ban thưởng, tuy tước vị không được tăng lên nhưng hẳn sẽ càng được trọng dụng.
Lưu Giả cười lớn nói.
- Ha ha, ngươi còn mong ban thưởng, lần trước bệ hạ ban cho ngươi đến một trăm mỹ nữ, tư vị như thế nào?
Lưu Giao nghe vậy cũng cười lớn, trong đôi mắt ánh lên sự tam lam, khát máu.
- Cũng khá, bọn hắn tất cả vậy mà đều là trinh nữ đây. Lần này đến Hàn quốc ta thật mong bọn hắn có thể phản kháng một chút, như vậy ta càng có thể hưởng được nhiều hương vị của nữ nhi dị địa đây.
Ầm, ầm, ầm.
Giữa lúc hai tên gian thần đang YY cùng với nhau bỗng nhiên xe ngựa khựng lại, những tiếng nổ vang trời rung lên làm xe ngựa trở nên rung lắc dữ dội.