Chủ tướng Lưu Anh đã hạ lệnh, các binh sĩ Đại Hán cũng rối rít buông vũ khí đầu hàng. Thực sự mùa Đông phải di chuyển từ Trường An đến Hàn quốc lại trong vòng một tháng quá cực khổ, cũng bởi vì Lưu Giả và Lưu Giản muốn sớm trở về Đại Hán ăn năm mới. Dọc đường đi không những mệt nhọc, binh sĩ Đại Hán lại đượng trang bị không quá tốt, thiếu đồ giữ ấm nên chết dọc đường rất nhiều, chỉ tính sơ sơ trên đường đến Hàn quốc không dưới ba trăm người đã bị chết cóng hoặc bệnh chết, hoặc bị bỏ lại. Vừa đặt chân đến biên giới lại bị quân Hàn quốc đánh phủ đầu, chiến ý của quân Hán bị đánh tan đi mất.
- Bẩm Quốc Tiên, trận này quân ta thắng lớn. Tiêu diệt ba ngàn quân Hán, bắt sống đến ba ngàn người nữa, trong đó còn có một tên tướng giặc đây.
Tân nhiệm Chỉ huy sứ Lang gia đồ Kim Long Thiên (Kim Yong Chun) vui mừng nói. Đối với Hàn quốc nhỏ bé Đại Hán chẳng khác nào là một con ngáo ộp, bọn hắn thậm chí còn không nghĩ đến việc dám đối đầu IVVrET với Đại Hán chứ đừng nói là đánh thắng một trận lớn như vậy.
Kim Yu Shin trên chiến giáp cũng vẩy đầy máu địch đã bị đóng băng lại thành những phiến đá mỏng màu đỏ như pha lê bám trên ngực giáp, vẻ mặt hắn cũng không tỏ vẻ gì. Lần này thắng yếu tố lớn nhất vẫn là vì bọn hắn đánh bất ngờ. Thứ hai chính là vì quân Hán cũng không kéo theo Thần uy đại pháo, không có đại pháo phản kích bắt buộc phải để Lưu Anh xông lên, kết quả rơi vào lần mai phục thứ hai.
- Thả ta ra, nói cho các ngươi biết, ta là một quận công của Đại Hán, dám đụng đến ta các ngươi tuyệt đối sẽ chết không yên thân.
Lưu Anh bị các Hoa Lang vây lại lập tức vùng vẩy. Các binh sĩ Hàn quốc đang tiến hành tịch thu áo giáp và vũ khí của các hàng binh, Lưu Anh được trang bị đến tận răng, đương nhiên là được bọn hắn chú ý đến. Phải biết rằng Hàn quốc hiện tại vẫn rất nghèo, áo giáp cũng không đủ trang bị đại trà cho binh sĩ, nhiều binh sĩ còn phải lấy áo bông tẩm ướt, ép chặt rồi hong khô làm áo giáp đây.
Kim Yu Shin nhìn sang thấy tình trạng quá hỗn loạn lập tức nói.
- Cứ tạm thời để hắn như vậy. Ngươi điểm một ngàn quân canh giữ tù binh, ta dẫn những người còn lại đi trợ giúp Kim Alchoen.
Quay trở lại với bại binh Đại Hán. Bị quân Hàn phục kích đánh dọa cho sợ Lưu Giả và Lưu Giản lập tức dẫn theo Chu Định Phương chạy vội theo đường cũ lên phía Bắc, phía sau lưng một ngàn quân của Kim Alchoen vẫn liên tục hư trương thanh thế đuổi gấp không thôi. Đại quân của Đại Hán một mực cắm đầu bỏ chạy, thậm chí Lưu Giả cũng đã phải vứt bỏ xe ngựa ấm áp, tự mình cưỡi lên lưng ngựa chạy dẫn đầu.
- Làm sao lại như vậy, chẳng phải ngươi nói cha ngươi Chu Thành Tổ sẽ đảo chính thành công hay sao?
Vừa chạy thở ra hơi sương Lưu Giản vừa đay nghiến Chu Định Phương. Bởi vì trên đường Chu Định Phương liên tục cam kết, liên tục nói Chu Thành Tổ được sự ủng hộ của giới quý tộc như thế nào, Kim Đức Mạn mất đi lòng dân như thế nào, chắc chắn rằng Chu Thành Tổ sẽ đảo chính thành công. Chính vì vậy mà Lưu Giả và Lưu Giản mới muốn đi thật nhanh đến Hàn quốc, không đề phòng rơi vào bẫy phục kích của Kim Yu Shin dẫn đến gần hai mươi ngàn quân bị vỡ trận hoàn toàn phải bỏ chạy thục mạng. Tuy không đếm đầy đủ nhưng với kinh nghiệm của mình Lưu Giản chắc chắn số quân chạy theo hắn rút về cũng chỉ có chừng mười hai, mười ba ngàn người mà thôi.
Chu Định Phương bên cạnh sắc mặt cũng trắng bệch không biết vì sợ hãi hay là vì thời tiết lạnh giá. Lúc này hắn mới biết những gì mình sợ đã trở thành sự thật, đã từ mấy tháng hắn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Hàn quốc gửi đến, hắn một mực sợ hãi cha mình đã thất bại. Lúc nãy thấy rõ ràng Kim Yu Shin dẫn Biên quân tấn công Đại Hán hắn đã chắc chắn rằng cha mình đã thất bại.
Ầm, ầm, ầm.
Bỗng nhiên lại tiếng nổ lớn vang lên, đám binh sĩ Đại Hán sắc mặt trắng bệch, lại là tiếng của đại pháo. Quả nhiên mặt tuyết nổ tung lên, hàng chục quả đạn pháo lần nữa rơi thẳng vào đội hình toán loạn của Đại Hán làm nó càng thêm loang lỗ.
- Làm sao có thể? Bọn hắn sao có nhiều Thần uy đại pháo đến như vậy? Phía trước có mai phục, đi đường khác thôi.
Vừa rồi Lưu Giản ước lượng qua, số pháo mà quân Hàn quốc sử dụng ít nhất cũng phải là bốn mươi ổ pháo, hiện tại đạn pháo bắn một loạt đến cũng không kém nhiều, phải gần ba mươi ổ. Dù là Đại Hán chỉ khi nào chiến trận lên đến mười vạn người thì mới có thể sử dụng số lượng pháo tương đương như vậy. Ấy thế quân Hàn quốc ngheo nói chỉ hơn hai vạn lại có đến gần trăm ổ đại pháo? Trời ạ, chẳng lẽ bọn hắn muốn lật trời sao?
Buồn cười chính là Lưu Giản vẫn nghĩ pháo kích của bọn hắn là Thần uy đại pháo đây. Khác với đạn pháo của Hàn quốc hay Đại Hán, pháo của Đại Việt đã chuyển sang sử dụng thuốc súng không khói, bắn vào đội hình của quân Đại Hán thực tế khẩu đội pháo của Đại Việt đang nằm phía xa cách đó ngoài hai cây số. Đại Việt bắn không cần phải chính xác, chỉ cần để quân Hán biết phía trước có sự hiện diện của quân đội phe Hàn quốc là được rồi.
- Đi phía Tây, nơi đó có đường vòng lên hướng Bắc.
Chu Định Phương thân là thổ địa lúc này đóng vai trò người dẫn đường. Bị đạn pháo của Đại Việt dọa đến Lưu Giản và Lưu Giả lập tức gật đầu dẫn hơn một vạn quân chạy theo. Quân Đại Hán thay đổi hướng di chuyển quả nhiên đạn pháo của Đại Việt không theo kịp. Đó chính là sự hạn chế của phương thức liên lạc hiện tại. Pháo binh không có tin tức từ trinh sát pháo mang lại thì cũng chỉ có thể bắn mù mà thôi.
- Bẩm Lữ trưởng, quân địch đã chạy sang phía Tây, trinh sát vẫn đang theo dõi.
Đứng trong trận địa pháo Nguyễn Hữu Dật nhận được tin tức lập tức cho pháo binh dừng lại pháo kích. Dù sao ở Hàn quốc cũng không thể sản xuất ra được đạn pháo, bọn hắn bắn một phát là thiếu đi một phát, tất cả phải tiết kiệm.
Chu Thành Tổ dẫn theo đại quân của Đại Hán chạy về phía Tây, bốn bề trống trải vô cùng, nơi này vốn là một con sông, thế nhưng mùa Đông băng đóng rất dày, bọn hắn có thể vượt qua con sông này mà tiến lên được phía Bắc.
Chỉ là vừa chạy đến bờ sông nhìn sang bờ đối diện Chu Thành Tổ không khỏi kinh hãi. Chỉ thấy ở bờ bên kia những bóng áo lính màu xanh như những cây hoa tiêu xếp thành đội hình dày đặc, nhìn từ xa cứ tưởng rằng là rừng cây, nhưng sắc áo xanh lá này Chu Thành Tổ vô cùng quen thuộc, đây chính là đại diện cho lực lượng quân sự mạnh nhất trên Hàn quốc, quân viễn chinh của Đại Việt.
- Là quân Đại Việt, bọn hắn đã chặn đầu chúng ta rồi.
Nghe Chu Định Phương hô lớn Lưu Giản và Lưu Giả không khỏi tò mò nhìn quân đội của quốc gia gọi là Đại Việt. Nghe nói Hàn quốc được sự bảo hộ của Đại Việt, bọn hắn thật muốn nhìn xem quân Đại Việt là như thế nào.
- Kia chính là quân đội của Đại Việt sao? Vì sao bọn hắn lại không mặc giáp?
Hai bên cách nhau chừng hai trăm quét, quân Đại Hán không thể nhìn rõ được quân Đại Việt, thế nhưng Nguyễn Hữu Kính lại có thể nhìn thấy rõ bọn hắn mồn một. Hai ngàn quân đối đầu với hơn vạn quân Đại Hán lại không hề có một chút nào nao núng. Nguyễn Hữu Kính quát lớn.
- Đạn pháo chuẩn bị.
Binh sĩ pháo binh lập tức nạp vào nòng từng viên đạn pháo P3. Pháo P3 bắn thẳng, ở địa hình trống trải như thế này lại vô cùng thích hợp.
- Bắn.
Ầm, ầm, ầm.
- Lại là đạn pháo?
Lưu Giản kinh hãi, thế nhưng hắn hô lên chưa kịp dứt câu thì những viên đạn pháo đã xuyên qua từng thân thể của binh sĩ Đại Hán. Điểm khác biệt của pháo M102 và P3 chính là M102 bắn vòng cung, đạn pháo rơi xuống nhờ trọng lực tạo ra một vụ nổ lớn, dùng áp lực sát thương, hoặc góc bắn có thể làm đạn pháo nảy lên tiếp tục sát thương, còn P3 là pháo bắn thẳng, uy lực của nó chính là đạn pháo bay xuyên qua không biết bao nhiêu là lớp người.
Dù binh sĩ Đại Hán có mặc giáp sắt hay giáp da, thân thể bị đạn pháo xuyên qua lập tức bị đục một cái lỗ lớn, thậm chí là bị cắt đôi người, tay chân cụt vương vãi khắp nơi không hề thiếu, máu nhuộm đỏ cả mặt tuyết trắng, thương binh vẫn còn chưa chết chỉ biết nằm đó mà rên rỉ, tiết trời lạnh như vậy, mất nhiệt nhanh chóng bọn hắn cũng chẳng sống được bao lâu.
- Vương gia, chạy thôi. Đây là quân Đại Việt, chúng ta đánh không thắng được.
Chu Thành Tổ từng chứng kiến quân Đại Việt hủy diệt Chân vương như thế nào, hắn đối với Đại Việt có sự ám ảnh vô cùng lớn. Thế nhưng Lưu Giản thì không. Hắn thừa nhận hắn bị quân Hàn quốc đánh bại là vì bị phục kích bất ngờ. Thế nhưng hiện tại một vạn quân vẫn còn có thể khống chế trong tay hắn, đối đầu với chỉ hai ngàn binh sĩ của Đại Việt làm sao hắn có thể bỏ chạy, chuyện này truyền về chắc chắn hắn sẽ bị Lưu Bang trừng trị. Lưu Giản quát lớn.
- Không cần hoảng sợ. Các ngươi là những binh sĩ của Đại Hán hùng mạnh, đã đánh bại Tây Sở bá vương. Phía trước chỉ là hai ngàn quân cỏn con, các ngươi không cần phải sợ bọn hắn. Cùng ta xông lên giết sạch bọn hắn, sau đó chúng ta sẽ trở về. Giết!