Bởi vì lực lượng cơ động của Đại Việt gần như đều tập trung tại Thăng Long, do đó mỗi lần viễn chinh đều là dựa vào đi đường thủy, tập kế ở Lục Giang, cần phải có một bến cảng đủ lớn cho hàng trăm tàu thuyền neo đậu, do đó nếu sử dụng thành thị Hội An đưa vào, cảng được mở rộng ra sẽ đủ cho tàu thuyền neo đậu, tăng tốc độ chuyển quân.
Thời gian nhanh chóng qua đi, tháng tám đã qua, ngày cưới của bệ hạ càng tiến đến gần kề, mọi công việc càng trở nên gấp rút hơn. Bến Lục Gian, không, giờ phải gọi là Cảng Hội An chính thực được đưa vào hoạt động, được đặc cách trở thành một Huyện trực thuộc Thăng Long, chịu sự quản lý trực tiếp của kinh đô phủ doãn. Huyện Hội An lấy khu vực Hội An làm thành thị trung tâm gọi là huyện thành, các làng trước kia xung quanh Lục Giang gom lại thành hai xã gọi là Cẩm An và Cẩm Hà. Phía ngoài huyện thành có bốn làng nghề vô cùng nổi tiếng theo sự xuất hiện của thành thị Hội An cũng được hình thành gồm làng mộc Kim Bồng, làng gốm Thanh Hà, làng rau Trà Quế và làng đúc đồng Phước Kiều. Bốn làng nghề này mỗi làng không quá hai trăm hộ, tất cả đều làm một nghề truyền thống mang đậm đà bản sắc dân tộc.
Bên trong huyện thành Hội An lấy vùng trung tâm là bến cảng, xung quanh bán kính hai cây số nóc nhà san sát nhau, đủ mọi gian hàng của người Đông Doanh, người Bắc quốc, còn có một số của người phương Tây. Dân Đại Việt xung quanh huyện thành có thể dùng những hàng thủ công bán cho những NPC này, hoặc các NPC này giao thương với nhau, tất cả đều được nha môn tri huyện ghi chép lại, Đại Việt có thể thu được lượng thuế khá lớn tại nơi này.
Mấy ngày hôm nay, bởi đại hôn của bệ hạ đã gần kề, các đoàn sứ thần lũ lượt kéo về Đại Việt, Hội An trở thành nơi mà bọn họ đặt chân xuống đầu tiên. Lý Anh Tú muốn chính là để bọn hắn chứng kiến được sự phồn vinh của Đại Việt là như thế nào, dù là một vùng ngoại ô của kinh đô nhưng cũng vô cùng sầm uất. Nóc nhà san sát, người đi lại tấp nập, đứng tại các điểm chốt, một cảnh sát, và hai vũ cảnh đứng canh gác giữ gìn trật tự, dù đông đúc là vậy nhưng trộm cắp, tệ nạn chưa từng xảy ra.
- Bẩm đại nhân, đội tàu của Bravia đã đến.
Một Cảnh vệ đi vào bên trong nha môn huyện thành Hội An báo cáo. Lê Văn Thịnh lập tức chỉnh đốn lại y phục đi ra ngoài phía cảng.Bởi Bravia là đối tác chiến lược toàn diện của Đại Việt do đó tiếp đón đương nhiên phải nồng hậu hơn các tiểu quốc kia, đích thân Bộ trưởng Bộ ngoại giao ra tận cảng sông để chào đón.
Các thuyền neo đậu trên bến nhanh chóng được di dời, để lại đến ba chiếc cầu tàu lớn, quân Cảnh vệ đứng dọc bờ sông, bồng súng Type 04 lắp lưỡi lê đứng thẳng như những cây phi lao, quân phục tinh tươm, gọn gàng. Từ phía Bắc của sông Lục Giang, đội tàu đông đến hàng trăm chiếc, trong đó hơn một nửa là chiến hạm tương tự Hải Long hạm, cờ xí chi chít, hai bên các tàu mở ra mái chèo đưa con tàu to lớn chậm rãi ngược dòng về bến.
- Dù không phải lần đầu thấy nhưng binh lính Đại Việt kỷ luật phải làm cho người ta kinh hãi.
Nikolai đệ tứ đi ra mạn tàu nhìn binh lính Cảnh vệ Đại Việt đứng nghiêm, đều tăm tắp không khỏi cảm thán nói. Bên cạnh Kuznetsov đại đô đốc cũng không khỏi gật đầu. Quả thực những binh sĩ này dù không biểu hiện ra vũ lực của bọn họ nhưng từ tác phong, kỷ luật bên ngoài đủ cho thấy bọn hắn là một đội quân kiêu dũng, thiện chiến. Phải biết hiện tại đang là giữa trưa, dù là tháng tám nhưng ánh nắng vẫn gay gắt, ấy vậy mà các binh sĩ kia vẫn đứng nghiêm, không hề lay động một chút nào.
Ngược lại sau lưng tài chính đại thần Modric đại công lại chú ý đến những dãy nhà san sát, đều là cửa hàng kia, đôi mắt lóe lên sự thích thú và tham vọng, hắn đến Đại Việt mục tiêu chính là tìm kiếm con đường làm ăn, phải biết Đại Việt là một miền đất hứa, cũng bởi vì chậm chân mà để cho Pavong hưởng sạch, tiếc thay hắn lại không có con gái, nếu không cũng để nàng đi câu dẫn Thừa Mệnh bệ hạ thử xem.
- Bái kiến Nikolai quốc vương.
Đoàn người của Nilolai đệ tứ vừa bước xuống Lê Văn Thịnh lập tức dẫn theo một số quan tùy tùng đi ra nghênh đón. Nikolai đệ tứ cũng cười nói.
- Lê đại nhân, cũng thật lâu rồi chúng ta mới lại gặp lại.
Thực ra cũng chỉ là mới một năm mà thôi. Lê Văn Thịnh mỉm cười khách sáo một chút, lại quay sang Pavong và Elina.
- Bái kiến Thân vương, Elina quận chúa. Xe đã chuẩn bị sẵn, mời mọi người lên xe, chúng ta sẽ về Thăng Long.
- Phiền phức Lê đại nhân.
Pavong khách sáo đáp lễ. Cả đoàn người chia ra làm hai, lần này bởi có sự xuất hiện của Nikolai quốc vương Bravia phái đến một vạn binh sĩ Hải quân đi hộ tống. Một vạn quân gần như đủ để làm gỏi bất kỳ tiểu quốc ven biển nào, đương nhiên Đại Việt sẽ không để một lượng lớn binh sĩ như vậy nhập cảnh. Tám ngàn quân Bravia được bố trí ở doanh trại của Thần Sách quân, hai ngàn quân theo Nikolai đệ tứ về Thăng Long. Hiện tại bên trong Đại Việt nếu không tính Bravia thì cũng đã có đến năm ngàn quân ngoại quốc, tất cả đều được bố trí vào các doanh trại ven sông, Ám bộ giám sát cẩn thận, còn số quân bọn hắn có thể đem vào Thăng Long không vượt quá năm mươi người mỗi đoàn.
Đoàn sứ được bố trí trên năm mươi chiếc xe ngựa, Cảnh binh ăn mặc lễ phục đẹp đẽ thúc ngựa đi hai bên, phía trước được dọn đường sạch sẽ, con đường rộng rãi, lát gạch phẳng phiu thẳng tắp. Trên xe ngựa Elina vén màn nhìn ra ngoài không khỏi thán phục nói.
- Đây chính là bến Lục Giang trước kia, năm ngoái dường như cũng chưa hề sầm uất như thế này đây. Lần này quay trở lại thật sự không nhìn ra.
Pavong cũng khẽ gật đầu, hắn rõ ràng nhìn ra được sự thay đổi quá to lớn của Lục Giang, mà không, là của cả Đại Việt. Cả quốc gia này dường như phủ lên một màu sắc vô cùng thần bí, mỗi lần hắn trở lại liền chứng kiến được một khung cảnh khác hoàn toàn so với lần trước.
Một bên khác Nikolai đệ tứ vốn được đưa lên một xe riêng, thế nhưng hắn gọi Kuznetsov và Modric đi vào bên trong xe hỏi.
- Các ngươi thấy cảm giác đầu tiên đến Đại Việt là gì?
- Binh lính Đại Việt tinh nhuệ, trang bị tinh lương, sâu không lường được.
Kuznetsov ngắn gọn nói, dù sao ấn tượng về quân đội Đại Việt cho hắn là quá mạnh mẽ, từ quân trang, cho đến kỷ luật, cách tổ chức, nhìn đoàn hộ tống cưỡi trên chiến mã vô cùng anh tư, lại nhìn binh sĩ Bravia mặc áo chẽn theo sau, thực sự người với người sao lại thua kém đến vậy. Modric cũng gật đầu đồng ý với quan điểm của Kuznetsov, chỉ là hắn nói về một mặt khác.
- Bẩm quốc vương, ngài có cảm thấy những cửa hàng của người ngoại quốc của Đại Việt rất lạ lẫm không, dường như đến từ những quốc gia mà chúng ta chưa từng thấy bao giờ. Chẳng lẽ có nơi nào mà Bravia chúng ta chưa biết sao?
Bravia có một nền mW7ta hàng hải rất phát triển, đội tàu Bravia đã từng đi khắp nơi, dù là phía Nam lục địa xa xôi bọn hắn cũng đã đặt chân đến. Do vậy mà khi chứng kiến được người Bắc quốc và người Đông Doanh Modric cũng rất ngạc nhiên. Nikolai đệ tứ lắc đầu nói.
- Đại Việt vô cùng thần bí, sức mạnh luôn nằm ngoài sự tưởng tượng của chúng ta, có thể bọn hắn biết được vùng đất mà chúng ta chưa biết cũng nên.
Cùng thời gian đó một chi sứ đoàn cũng từ phía Nam Nghệ An chạy về đến Thăng Long. Chi sứ thần này ít hơn, chỉ có chừng hai mươi xe ngựa, quân theo phía sau có chừng một ngàn binh sĩ ăn mặc giáp trụ, cầm trên tay các loại vũ khí lạnh, vòng ngoài là các binh sĩ Đại Việt ăn mặc sắc phục xanh của lục quân. Trên xe ngựa cắm một lá cờ màu vàng thêu chữ “Tấn” màu đen tượng trưng cho thân phận của bọn hắn, sứ đoàn đến từ Đông Tấn.
Đông Tấn và Đại Việt có sự ban giao khá muộn, từ vài năm trước, tuy số lượng qua lại của hai bên không nhiều nhưng Đại Việt đến lúc Đông Tấn vô cùng khó khăn khiến quan hệ giữa hai nước nhanh chóng được nâng lên một tầm cao mới. Mất hai tháng mới có thể đi từ Đông Tấn đến Hải Vân quan, lại phải đi mười ngày đường đến Thăng Long, thế nhưng Đông Tấn vẫn rất trọng thị, đặc biệt phái đến Cửu vương gia, một người có địa vị tương đối cao bên trong triều đình Đông Tấn để đi sứ với Đại Việt.
Cửu vương gia hiệu là Chiêu vương, vốn là chú của quốc vương Đông Tấn hiện tại. Tuy tay không nắm quá nhiều thực quyền nhưng địa vị trong triều không hề nhỏ, tiếng nói vô cùng có trọng lượng đối với quốc vương Đông Tấn. Lần này đến Đại Việt cũng là Cửu vương gia chủ động đề xuất.