Đêm mười bốn tháng tám, trăng tròn sáng rực chiếu sáng rực cả mặt đất bên dưới. Xưởng rèn Đại Việt được đặt bên cạnh dòng sông cách xa Thăng Long vài chục dặm đường. Nơi này lực chảy của dòng nước đủ để đặt cách bánh xe không lồ để vận hành các máy móc chạy bằng sức nước bên trong.
Bình thường bên trong xưởng rèn máy móc đều hoạt động không ngừng nghỉ, trừ khi đến định kỳ bảo dưỡng, ban đêm bên trong sẽ được thắp đèn đuốc, tuy không sáng rõ như ban ngày, thế nhưng vẫn đảm bảo được cho các công nhân chế tạo một số chi tiết đơn giản. Thế nhưng hôm nay sắp Trung Thu, cũng gần kề ngày đại hôn nên bệ hạ cho phép công nhân được nghỉ hai ngày mười bốn và mười lăm, do đó hôm nay các máy móc bên trong xưởng đều dừng lại, đèn đóm tắt cả, tối đen như mực.
Từ phía xa, lẫn trốn dưới những bóng đen bên trong khu rừng thưa gần xưởng rèn, hàng chục bóng đen nhanh như chớt vượt qua những gốc cây, bọn hắn lựa chọn vị trí vô cùng xảo quyệt, chứng tỏ đều là những hảo thủ, bên hông đeo đao, trên lưng khoác nỏ, di chuyển gần như không phát ra tiếng động. Còn cách xưởng rèn chừng hai trăm mét tất cả các bóng đen tập hợp lại, tên đội trưởng nhỏ giọng nói.
- Hôm nay là trung thu, sắp đến đại hôn của Thừa Mệnh hoàng đế nên nơi này công nhân được cho nghỉ, lực lượng phòng vệ cũng rút đi không còn mấy. Đây là cơ hội ngàn năm có một, lần này có hai nhiệm vụ, thứ nhất vào bên trong đánh cắp được bất cứ thứ gì có thể mang đi, thứ hai là phải phá hủy được nơi này. Phải hành động nhanh chóng, đã rõ chưa?
- Rõ ràng!
- Tốt lắm, tất cả chia ra các tổ hành động.
Viên đội trưởng hạ lệnh, bốn mươi người lập tức được chia thành hai tổ, bọn hắn đều là những chiến sĩ tinh nhuệ được chọn lọc cẩn thận từ trong hàng vạn người, để đánh chiếm, phá hủy một điểm được phòng vệ hời hợt là quá đơn giản.
Những tên áo đen nhanh chóng tiếp cận lấy xưởng rèn, xưởng rèn được xây dựng không khác nào một khu quân sự, có tường cao, bên trên phủ dây thép gai, còn có cả tháp canh trên cao có binh sĩ gác xung quanh, bình thường bảo vệ nơi đây là nhiệm vụ của Vũ cảnh có đến một trăm người. Thế nhưng tình hình phòng vệ Thăng Long căng thẳng nên từ sáng sớm Vũ cảnh ở bên trong đã sớm được điều động đi nơi khác. Bọn hắn đã theo dõi nơi này từ lâu và dự đoán rằng hôm nay chính là thời cơ ngàn năm có một. Đại Việt có một nền công nghiệp quốc phòng phát triển, tất cả những thứ tiên tiến nhất đều tập trung vào chính nơi này, nếu đánh cắp được kỹ thuật thì tốt, nếu không đánh cắp được thì phá hủy nơi này cũng sẽ làm Đại Việt phát triển chậm lại vài năm.
Phập.
Mũi tên lao vút lên lập tức bắn hạ bóng binh sĩ Đại Việt gác trên tháp canh. Bóng người vừa ngã xuống, ba bóng đen đã lao đến sát bờ tường, hai người làm bệ đỡ, người còn lại lập tức léo thoăng toắt lên bờ tường, vượt qua hàng rào thép gai.
- Quá dễ dàng!
Bóng đen cười lạnh một tiếng sau đó lập tức mở cửa, toàn bộ bốn mươi người lập tức tràn vào. Tên đội trưởng ra lệnh.
- Lục soát! Tiêu diệt những người còn sống sót.
Bọn chúng lập tức tản ra, trước tiên là các phòng nghỉ của nhân viên xưởng rèn, chỉ cần giết hết được những người còn lại bọn hắn có thể dễ dàng tự tung tự tác. Một tên lặng lẽ mở cửa đi vào bên trong căn phòng, liền thấy được một người nằm trên giường đắp kín chăn. Hắn trong lòng cười lạnh khẽ rút ra tiểu đao chậm rãi tiến lại gần.
- Ngươi đang tìm ta?
Một giọng bỗng nhiên vang lên sau lưng hắn, lúc này hắn mới giật mình phát hiện ra trong chăn chỉ là một cái gối ôm mà thôi, thế nhưng hắn chưa kịp phản ứng thì một lưỡi dao sáng loáng dưới ánh trăng rằm chiếu qua cửa sổ đã nhẹ nhàng liếm qua cổ của hắn. Hắn chỉ có thể phát ra từng tiếng ọc ọc, bọt máu từ trong miệng đổ ra thấm cả lên khăn mặt, cổ họng bị cắt đứt mất một nửa, hắn không cam lòng ngã xuống để lộ ra phía sau một gương mặt đẹp trai nhưng dưới ánh trăng rằm càng thêm tà mị. Trên người hắn vẫn mặc lễ phục đẹp đẽ màu đen của Bộ quốc an. Hắn không khỏi thở dài nói.
- A, làm việc nhanh thôi, Lê Chân vẫn còn đang đợi ta đây.
Ầm.
Cùng lúc đó bên trong xưởng rèn vang lên tiếng súng vang vọng. Một tên sát thủ áo đen trên đầu mở ra một cái lỗ máu chết không kịp ngáp, tên đội trưởng sửng sốt hạ lệnh.
- Không ổn, có phục kích, máu rút lui.
Bọn hắn đều là kẻ chuyên nghiệp, đến cũng nhanh, đi cũng nhanh lập tức theo đường cũ chạy về, thế nhưng không biết tiếng súng cứ từ đâu đó vang lên, điều đó đồng nghĩa bọn hắn có một người ngã xuống, lúc chạy đến được cổng thì bọn hắn đã mất bảy người.
- Đội trưởng, cổng bị chặn bên ngoài mất rồi.
Bọn hắn không khỏi kinh hãi phát hiện ra giờ mình chẳng khác nào cá chậu chim lồng cả. Tên đội trưởng hạ lệnh.
- Nhanh leo qua bờ tường, nếu không chỉ có chết thôi.
Các thuộc hạ gật đầu, lập tức như cũ hai người đỡ một người leo lên, thế nhưng những tiếng súng quái ác lại vang lên, bất kỳ kẻ nào leo lên lập tức bị bắn chết ngay tại chỗ càng khiến bọn hắn càng thêm khủng hoảng, đối phương vậy mà là thần xạ thủ.
- Ẩn nấp, tìm kiếm kẻ địch phản kích.
Cuối cùng bọn hắn cũng nhận ra bọn hắn không thoát được lập tức ẩn vào các địa hình địa vật xung quanh.
- Bọn nhỏ, các ngươi lề mề chậm chạp như vậy làm gì? Ta vẫn còn có hẹn đây.
Ngô Tuấn từ bên trong đi ra, theo rời của hắn vừa dứt, từ bên trong các phân xưởng, phòng ốc, thậm chí cả trên cây xuất hiện vô số các bóng đen Thiên Long vệ lập tức xông ra. Đại hôn của bệ hạ cũng là cơ hội để bọn hắn có thể bắt những gián điệp của nước ngoài ngoi lên, đây chính là chiến dịch mà bệ hạ gọi là “Thiên Võng”, lực lượng Vũ cảnh rút đi chỉ là để dụ địch vào, bên trong Thiên Long vệ đã sớm mai phục sẵn.
- Giết!
Tên đội trưởng quát lớn, những tên sát thủ lập tức giương lên cường nỏ bắn thẳng về các bóng đen đang cầm đồ đao chậm rãi đi tới. Thế nhưng tấn công bọn hắn lại càng hoảng sợ. Mũi tên bắn tới đâm vào thân thể của các Thiên Long vệ chỉ phát ra những tiếng leng keng thanh thúy sau đó rơi thẳng xuống đất bị gót giày của các Thiên Long vệ dẫm nát. So với sự gầm thét hô hào sĩ khí, thì sự trầm lặng, lạnh lùng của các Thiên Long vệ lại càng thêm đáng sợ.
- Ma quỷ, bọn hắn là ma quỷ.
Áp lực của Thiên Long vệ mang lại là quá lớn thậm chí khiến cho những chiến sĩ tinh nhuệ như bọn hắn cũng bị khủng hoảng. Ngô Tuấn từ đằng sau tiến lên phía trước lạnh lùng phun ra một chữ.
- Giết!
- Giêt!
Thiên Long vệ tĩnh lặng như rừng, vững chãi như núi, nhưng khi tấn công lại nhanh như gió và mãnh liệt như lửa, chỉ gầm lên một tiếng, hàng chục Thiên Long vệ lập tức giương lên đồ đao xông lên làm gỏi đám gián điệp trước ngoài. Tên đội trưởng bên kia dù kinh hãi nhưng cũng cố dằn lòng quát lớn.
- Không có đường thoát, giết bọn chúng!
Thế nhưng chiến đấu thực sự diễn ra quá nhanh. Mặc dù bọn hắn cũng là những chiến sĩ tinh nhuệ bách nhân địch, thế nhưng Thiên Long vệ bên này quá kinh khủng, đã vậy bọn hắn mặc trên người chính là vảy giáp từ Leviathan đao thương bất nhập, Thiên Long vệ đơn giản chính là đơn phương đồ sát, chỉ mười phút sau, bốn mươi cái xác chết đã nằm la liệt trên mặt đất. Ngô Tuấn bình thản phủi tay nói.
- Dọn dẹp chiến trường đi, ta đi phó hẹn đây.
Các Thiên Long vệ vừa rồi còn lạnh lùng nghe vậy liền tí ta tí tởn hô lớn.
- Chúc Bộ trưởng tán gái thành công!
- Cút!
Một bên khác, phố phường Thăng Long vô cùng sầm uất, bởi trung thu nên khắp nơi trên trục xa lộ chính mọi nhà đều giăng đèn, kết hoa, bọn trẻ nhỏ cầm theo lồng đèn cá chép, lồng đèn con thỏ chạy theo các đoàn lân sư rồng đang múa lễ dọc theo các tuyến phố. Trên trục xa lộ này có tồn tại một số gian nhà tứ hợp viện. Đại Việt có hai dạng nhà thể hiện sự giàu có chính là tứ hợp viện và nhà chữ Đinh, trong đó tứ hợp viện lại càng quý giá hơn một chút. Thường thì ở Thăng Long người có thể ở trong những căn nhà như thế này có ba dạng, một là quan lại Đại Việt, hai là thương nhân Đại Việt và ba là thương nhân nước ngoài thuê lại của triều đình Đại Việt. Bởi luật pháp Đại Việt quy định, đất đai công dân Đại Việt có quyền sở hữu nhà đất và chỉ có quyền sử dụng và mua bán quyền sử dụng đất đai, ruộng đất, công dân nước ngoài chỉ có quyền thuê quyền sử dụng nhà đất và thuê quyền sử dụng đất đai, ruộng đất mà không có quyền sở hữu. Những gian nhà Tứ hợp viện xa hoa, và nhà chữ Đinh hòa hợp với thiên nhiên được Công bộ xây nên và đem đi cho thuê với mức giá đương nhiên là không rẻ.
Lúc này trời đã dần về khuya, ngoài kia phố phường cũng đã ít náo nhiệt hơn hẳn, phân nửa hộ viện cũng đã đi ngủ, chỉ còn có một người gác cổng. Đột nhiên cánh cổng khẽ vang lên hai tiếng.
Cộc, cộc.
===============++
Đầu tiên xin lỗi vì tuần vừa rồi tác ra chương có hơi chậm, và những chương cũng không quá chú trọng vào tình tiết cốt truyện. Thế nhưng mong độc giả thông cảm rằng thứ nhất tác còn đi học và việc học vẫn là ưu tiên hàng đầu. Thứ hai truyện là để tác thỏa đam mê và kiếm thêm thu nhập mặc dù không nhiều, nhưng chất xám bỏ ra lại rất nhiều, tác muốn truyền tải vào đó một số kiến thức lịch sử và văn hóa, do đó mặc dù thế giới là giả tưởng nhưng tác vẫn phải đi tìm tài liệu, thứ gì không có tư liệu thì có thể giả tưởng, thứ có tài liệu thì phải viết sao cho chính xác, đối chiếu để viết sao cho nó hợp lý nhất có thể, nên nhìn những chương miêu tả rất lan mang nhưng thực tế tìm tài liệu để đối chiếu rất mất thời gian. Thứ ba so với những nhưng đầu thì đến giai đoạn này tiết tấu truyện có chậm lại vì 2 lý do: 1 là Đại Việt cần thời gian hòa bình sau những năm đầu chiến tranh, hai là đây là thời kỳ phát triển quan hệ quốc tế, do đó tác muốn phải trình bày rõ ràng những mối quan hệ quốc tế quan trọng, từ đó mới dẫn vào cốt truyện được. Mong các độc giả thông cảm.
À, để tiện cho việc theo giỏi truyện tác cũng cố gắng đương ra H3Co5 một lịch ra chương cụ thể.
Thứ 2, 4, 6 có chương vào lúc 10h tối.
Thứ 3, 5 có chương vào lúc 4h30 chiều.
Thứ 7 và chủ nhật có chương vào lúc 4h30 chiều và 11 giờ đêm.
Số chương mỗi ngày không xác định nhưng ít nhất là 1 chương. Có buff thì sẽ có tăng thêm.