Đế Chế Đại Việt

Chương 424: Đại hôn (3)



- Dừng lại. Dừng!

Trần Thư hô lớn, toàn bộ khối phương trận lập tức dừng lại trước kỳ đài. Hai binh sĩ Cảnh vệ đã đứng sẵn ở đó tiếp nhận lấy quốc kỳ từ trong tay Trần Thư chậm rãi móc quốc kỳ vào trong dây móc kỳ đài. Mọi thứ chuẩn bị hoàng tất, bên trên hoàng thành Lê Văn Hưu nói lớn.

- Mời tất cả các khách mời, mời tất cả bách tính đứng lên, chỉnh đốn trang phục để làm lễ chào cờ.

Lý Anh Tú lập tức đứng lên, các quan khách nhìn thấy như vậy mặc dù không hiểu ra sao, thế nhưng đến Thừa Mệnh hoàng đế cũng đã đứng lên bọn hắn lại không thể ngồi yên được, dù sao cũng phải nể mặt chủ nhà chứ, kể cả Nikolai đệ tứ và Chiêu vương cũng không ngoại lệ. Bách tính bên dưới nhanh chóng khẽ vuốt vuốt y phục mình sao cho chỉnh tề, nghiêm túc nhất, tất cả mọi người đều bỏ mũ xuống, dưới nổ lực của Bộ văn hóa tuyên truyền, trong nhận thức của mỗi người đều rõ ràng niềm vinh dự của buổi lễ chào cờ, thậm chí mỗi buổi sáng thượng cờ dân chúng đi qua đều tự giác bỏ mũ, chờ thượng cờ xong rồi mới tiếp tục di chuyển làm việc đây.

- Nhìn cờ, chào. Quốc ca.

Theo tiếng quân nhạc từ từ vang lên, Long Tinh kỳ cũng từ từ được kéo cao lên, ngay khoảnh khắc binh sĩ Cảnh vệ buông đuôi góc của Long Tinh kỳ toàn bộ Vua, quan, quân, dân của Đại Việt đồng thanh nhau cất tiếng hát.

“Cha ông đã cho chúng ta những vũ khí mạnh mẽ

Chúng ta đã mang lời thề với tổ quốc

Và chúng ta chỉ có một nhiệm vụ duy nhất:

Hiến dâng cả mạng sống cho đất mẹ trường tồn…”

Tiếng hát vang dội khắp cả kinh thành Thăng Long, vang vọng cả núi rừng của Tử Vong rừng rậm, tiếng hát hùng hồn đó là sự kết nội vua dân trên dưới một lòng của Đại Việt, tất cả sẵn sàng hi sinh vì Đại Việt vững mạnh, mãi mãi trường tồn.

“Không làm phai màu lá quân kỳ đỏ thắm

Không phụ lòng đất nước kỳ vọng vào chúng ta

Những lời thần thánh: “Thăng Long ở phía sau lưng”

Chúng ta ghi nhớ từ thời kỳ Hùng vương dựng nước”
Khi Long Tinh Kỳ đã được kéo lên tới đỉnh thì cũng là lúc bài hát Quốc ca cũng đã hoàn thành. Hiện tại cũng chỉ còn phần nghi thức duyệt binh mà thôi. Lê Văn Hưu lại nói.

- Mời bệ hạ, các vị quan khách và toàn thể bách tính an tọa. Buổi lễ duyệt binh, bắt đầu.

Theo hiệu lệnh, đội tiêu binh bắt đầu từng người bồng súng di chuyển, từng bước, tường bước một, bước chân bọn họ gõ xuống nền gạch từng bước bộp bộp, dân chúng dường như nín thở, im lặng dõi theo từng bước chân của bọn họ. Đội tiêu binh nhanh chóng xếp thành một hành lang, sau đó xoay phải hướng thẳng về bách tính phía đối diện, đồng thanh gõ báng súng xuống nền gạch báo hiệu hoàn tất.

Bên trong hoàng thành Trần Quốc Tuấn nhẹ nhàng đỡ Phạm Tu lên trên xe ngựa, cỗ xe ngựa mui trần được dắt bằng hai con bạch mã thần tuấn. Lý Anh Tú đặc ân để cho Phạm Tu trở thành người đứng đầu buổi lễ duyệt binh hôm nay.

- Nguyên soái, ngài có thể chứ.

Trần Quốc Tuấn có chút lo lắng, từ lúc đi thăm Trấn Ninh trở về sức khỏe của Phạm Tu dần yếu đi, tuần trước còn đổ cả một trận bệnh mãi đến đầu tuần này mới khỏi, ấy vậy mà hôm nay từ rất sớm Phạm Tu đã ăn mặc lễ phục sạch sẽ đi vào bên trong hoàng thành. Phạm Tu thân hình lúc này trở nên gầy gò vô cùng, má hóp cả lại, thế nhưng đôi mắt hắn vẫn sáng như vậy, hắn nở ra nụ cười nói.

- Quốc Tuấn yên tâm, ta còn có thể quật ngã một đầu trâu đây. Bên ngoài lễ đã sắp xong, chúng ta đi thôi.

Phạm Tu khẽ đội chiếc mũ Kepi lên đâu, đôi mắt nhìn thẳng ra phía cổng hoàng thành sáng rực cả lên. Đây có lẽ cũng là lần lên quảng trường duyệt binh cuối cùng của hắn. Trần Quốc Tuấn khẽ khom người nói.

- Xin phép hãy để ta đánh xe ngựa đưa ngài đi lần này.

Nói rồi Trần Quốc Tuấn leo lên xe ngựa ngồi vào vị trí đánh xe. Đối với vị lão tướng quân hai kiếp người toàn tâm toàn ý phụng sự cho Đại Việt, không màn danh lợi, tính mạng cho bản thân mình Trần Quốc Tuấn luôn tràn đầy kính ý. Để biểu đạt sự tôn kính đó Trần Quốc Tuấn quyết định chính mình sẽ là người đưa Phạm Tu đi nốt quãng đường duyệt binh cuối cùng này.

Phạm Tu tay mang găng tay màu trắng khẽ nắm vào thành xe, cố gắng khống chế để cho thân hình của mình không run rẩy, hôm nay hắn đã ăn mặc rất tỉ mỹ, ngoại trừ gương mặt, Phạm Tu không để ai thấy được bất kỳ nơi nào của da thịt từ sớm đã nhăn nheo xám màu. Tiếng nhạc nổi lên Phạm Tu nói.

- Đi thôi!

Rầm, rầm, rầm. Tèn ten.

Theo tiếng trông con và tiếng kèn lệnh vang lên, cỗ xe ngựa do một danh tướng vĩ đại của Đại Việt lái xe, chở bên trên là một danh tướng vĩ đại khác lao ra khỏi công của hoàng thành đi vào quảng trường.

- Là Nguyên Soái!

- Là Đô Hồ Đại Vương!

Không chỉ dân chúng mà các binh sĩ nhìn thấy Phạm Tu lập tức phấn khích lên. Đối với Đại Việt mà nói Phạm Tu là một công thần đã đi suốt quãng thời gian dựng nước của Đại Việt, đã trở thành một vị tướng quân huyền thoại, bách chiến bách thắng của Đại Việt, hắn từ sớm đã trở thành một huyền thoại sống bên trong quân đội.

Cùng lúc này một chiếc xe ngựa cũng chạy từ bên trái quảng trường đến, trên xe chính là Bộ trưởng Bộ quốc phòng Lê Phụng Hiểu. Hai chiếc xe dừng đối diện nhau chừng năm mét Lê Phụng Hiểu chào một cái quân lễ nói lớn.

- Báo cáo Nguyên Soái, mười hai ngàn quân nhân, cảnh sát đã chuẩn bị sẵn sàng cho buổi lễ diễu binh, mời Nguyên Soái kiểm duyệt.

- Bắt đầu đi.

- Tuân lệnh!

Trần Quốc Tuấn khéo léo điều khiển xe ngựa chậm rãi chạy không quá rung lắc ảnh hưởng đến Phạm Tu. Điểm dừng lại đầu tiên chính là Quốc kỳ và quân kỳ. Nhìn thấy hai cỗ xe ngựa chạy đến Trần Thư quát lớn.

- Chào!

Hai Cảnh vệ lập tức dựng cờ lên, hai lá cờ xõa xuống tung bay trong gió. Quốc kỳ của Đại Việt là Long Tinh kỳ vảy xanh, nền vàng sao đỏ, ở giữa sao 6qqiF là hình một con bạch long, thế nhưng quân kỳ của Đại Việt lấy chủ đạo nền màu đỏ tượng trưng cho máu, ở giữa là hình một con rồng trắng đang thôn tính mặt trời.

Hai chiến xe ngựa chậm rãi dừng lại trước Quốc kỳ và Quân kỳ. Phạm Tu quay người đối diện nhìn hai lá cờ. Một lá cờ tượng trưng cho dân tộc, một lá cờ là danh dự, là chiến thắng của một người quân nhân. Cả hai kiếp người cộng lại sống hơn tám mươi năm, Phạm Tu chưa bao giờ ngơi nghỉ, chiến đấu vì danh dự của cả hai lá cờ này.

- Chào!

Lê Phụng Hiểu quát lớn, cả hai người cùng lúc giơ tay lên hành lễ trước Long Tinh kỳ và quân kỳ. Tiếng nhạc trỗi lên mạnh mẽ báo hiệu buổi lễ duyệt binh bắt đầu. Sau khi lướt qua xe ngựa chạy đến phương trận đầu tiên. Khối trưởng quát lớn.

- Chào!

Phạm Tu khẽ hít sâu một hơi hô lớn.

- Chào các đồng chí!

- Chào Nguyên Soái.

Binh lính lập tức đáp lại, chiếc xe ngựa lướt qua, hàng trăm binh sĩ bên trong khối vẫn dõi mắt nhìn theo từng bước chân xe ngựa chạy, mãi đến khi đầu của họ không thể ngoái lại được nữa. Lại đến một phương trận Phạm Tu nói.

- Các đồng chí vất vả!

- Vì nhân dân phục vụ!

Các binh sĩ đồng thanh đáp lại. Những câu nói này Phạm Tu vẫn nhớ như in lần đầu mình được nghe đấy, quả thực đây là một vinh dự mà không ai có thể được hưởng thụ. Trước khi về với Lạc Long Quân, có thể được tận hưởng hương vị này, những thanh âm này, những thanh âm của tuổi trẻ, của tương lai Đại Việt, Phạm Tu hoàn toàn mãn nguyện. Đôi tay hơi run rẩy nắm chặt vào thành xe để khống chế chính cơ thể mình, hắn không muốn một binh sĩ nào nhìn thấy hắn yếu đuối, nhìn thấy tượng đài của bọn hắn phô bày ra một mặt yếu đuối.

Trần Quốc Tuấn như cảm thấy được sự không ổn của Phạm Tu, điểu khiển xe cố gắng chậm hơn một chút, Phạm Tu liền khẽ nói.

- Ta còn có thể chịu được, tiếp tục giữ nguyên tốc độ.

Trần Quốc Tuấn không còn cách nào khác cũng chỉ giữ nguyên tốc độ, Phạm Tu tay nắm vào thành xe, lưng thẳng, ưỡn ngực đúng tư thế của một quân nhân tiêu chuẩn. Đi qua từng khối phương trận, đáp lại từng lời kêu gọi của các binh sĩ. Cuối cùng đoàn xe lướt đến khối của học viên Diễn Võ trường, nhìn thấy những gương mặt trẻ trung, tràng đầy nhiệt huyết, cuồng nhiệt nhìn về phía mình đôi mắt Phạm Tu không khỏi ướt át. Đây chính là nơi hắn dừng lại ở cuối cuộc đời, đây đều là những đệ tử của hắn, những thanh niên trẻ trung này rồi sẽ lên chiến trường, có người sẽ hi sinh, có người sẽ trở về được phong tước ban hầu, nhưng bọn hắn chính là tương lai của Đại Việt, là học sinh của hắn. Phạm Tu hít sâu một hơi hô lớn.

- Chào các đồng chí.

- Chào Hiệu trưởng.

Các học viên hô lớn, dường như bọn hắn lấy hết sức bú sữa mẹ của mình ra mà hô gần như áp chế tất cả các khối quân còn lại. Thấm chí bọn hắn không gọi Phạm Tu là Nguyên Soái mà gọi là Hiệu trưởng. Phạm Tu mãi mãi là thầy của bọn hắn, dù rằng Phạm Tu hay cay nghiệt, hay trừng phạt bọn hắn, thế nhưng điều đó không ảnh hưởng đến sự kính trọng của các học viên dành cho Phạm Tu.

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế