Đế Chế Đại Việt

Chương 428: Đề Lạp (2)



Đề Lạp vui vẻ đi ra khỏi Hiếu cung. Bởi vừa mới có ba vị hoàng hậu, Ỷ Lan Thái hậu thường xuyên tổ chức các cuộc gặp mặt giữa các hoàng hậu và các phu nhân tôn quý. Hiện tại số tướng lĩnh, quan lại Đại Việt có vợ cũng không phải nhiều, chỉ có mỗi một mình Phạm Cự Lượng là cưới chính thất, ba vị tiểu thiếp của Nguyễn Phi Khanh đương nhiên không tính đến, Trần Khánh Dư tuy quân hàm và tước vị không cao nhưng địa vị lại vô cùng lớn, Đề Lạp do đó cũng nhận được rất nhiều sự tôn trọng. Chỉ là nàng cũng không kiêu ngạo, Trần Khánh Dư đã nói rõ ràng, địa vị của hắn ngày hôm nay chính là do bệ hạ ban cho, bệ hạ đương nhiên cũng có thể lấy lại bất cứ lúc nào. Do đó Đề Lạp trong ứng xử cũng vẫn rất cẩn thận, dù sao nếu nàng làm vui lòng được Thái hậu đối với Trần Khánh Dư là một điều tốt.

- Thiên Hương!

Bỗng nhiên một tiếng kêu gọi làm Đề Lạp bỗng nhiên khựng người lại, đã bao lâu rồi nàng mới có thể nghe đến người gọi nàng bằng cái tên này? Là mười năm? Không, còn hơn cả thế nữa. Chỉ là, Đề Lạp giữ nét mặt mình bình tĩnh quay lại, đối diện nàng là một gương mặt không thể quen thuộc hơn, chỉ là gương mặt này đã già nua đi theo năm tháng. Đề Lạp khẽ mỉm cười nói.

- Vị đại nhân này, dường như ngài vừa nhận nhầm người. Ta không phải tên Thiên Hương mà là Địch Lực Mộc Lạp Đề.

Đúng vậy, nàng là Địch Lực Mộc Lạp Đề, phu nhân của Trần Khánh Dư. Thiên Hương công chúa của Đông Tấn hơn mười năm trước đã chết trên thảo nguyên rồi. Chiêu vương lắc đầu nói.

- Ta không thể nhầm được, con rất giống hoàng tỷ, vẫn là đôi mắt ấy. Dù đã hơn mười năm nhưng ta vẫn nhận ra được.

Hoàng tỷ trong miệng của Chiêu vương chính là mẹ của Thiên Hương công chúa. Đông Tấn có một lệ chính là hoàng hậu phải là người trong nội tộc, Đông Tấn quốc vương cưới là em gái họ của mình sinh ra Thiên Hương.

Bị Chiêu vương nhắc đến mẹ mình đôi mắt có hơi rung động một chút, một chút rung động này bị Chiêu vương bắt được, hắn liền nói.

- Chẳng lẽ con quên, là ta đã chăm sóc con từ nhỏ đến lớn, làm sao ta có thể nhận lầm con được đây.

Đúng vậy, khi lên đên ba tuổi thì mẹ của Đề Lạp qua đời vì sinh non, là Chiêu vương đã thường xuyên vào cung nuôi nấng Đề Lạp, lúc Đông Tấn quốc vương hạ chiếu gả Thiên Hương sang Tây Gốt Chiêu vương cũng là người duy nhất phản đối, thế nhưng một mình hắn cũng không thể làm được gì.

- Thật xin lỗi, ngài nhận lầm người. Theo ta được biết Thiên Hương công chúa đã chết trên thảo nguyên mười năm trước rồi, xin cáo từ.

Nói rồi Đề Lạp lập tức đi thẳng, Chiêu vương muốn giữ nàng lại nhưng lập tức đã có hai viên Cảnh vệ ngăn cản hắn lại trợn mắt đe dọa, bọn hắn là quân Thiên Tử, không sợ trời không sợ đất chỉ sợ mỗi bệ hạ, nơi đây là Thăng Long rồng đến phải cuộn, hổ đến cũng phải nằm.

Đề Lạp đi nhanh ra khỏi cung, đúng vậy, nàng trước kia là Thiên Hương, nhưng bây giờ đã không phải, từ lúc chiếu chỉ gả nàng đi Tây Gốt thì Thiên Hương đã chết. Lúc đó nàng nhận ra rằng mình không phải là công chúa được Đông Tấn quốc vương yêu thương nhất mà chỉ là một món hàng dùng để trao đổi lợi ích mà thôi. Giữa lúc nàng tuyệt vọng nhất là tộc trưởng Alitia đã mang đến một hi vọng mới cho nàng, cũng từ đó nàng không còn là Thiên Hương công chúa mà là Địch Lực Mộc Lạp Đề.

- Bái kiến phu nhân.

Đi vào phủ hạ nhân vừa nhìn thấy nàng liền cung kính cúi chào. Đề Lạp gật đầu hỏi.

- Lão gia ở đâu?

- Bẩm phu nhân, lão gia đang ở bên trong nội viện chơi đùa với tiểu thiếu gia.

Nghe người hầu nói Đề Lạp gật đầu đi vào bên trong nội viện. Trần Khánh Dư công việc tương đối bận rộn, thường hắn chỉ rảnh rỗi vào mùa Đông, vừa qua xuân lại dong buồm ra khơi, may mắn lần này có Đại hôn của bệ hạ nên Trần Khánh Dư mới có thể ở nhà nghỉ ngơi lúc này. Vào bên trong nội viện nhìn thấy Trần Khánh Dư đang trêu chọc tiểu Ưng nhi Đề Lạp trong lòng bỗng nhiên ấm áp. Đúng vậy, hiện tại nơi đây mới là nhà của nàng mà không phải là hoàng cung của Đông Tấn.

- Phu nhân, nàng có chuyện gì sao?

Trần Khánh Dư bế trên tay tiểu Ưng nhi đi ra hỏi, là một thương nhân giỏi giang, hắn rất giỏi phán đoán tâm lý người qua biểu lộ trên gương mặt, Đề Lạp không thể giấu được hắn. Đề Lạp cũng không cố ý giấu giếm, dù sao phu thê với nhau có thể có những bí mật nhỏ, nhưng những chuyện lớn thì hai người nên thành thật với nhau để cả hai cùng gánh vác.

- Hôm nay thiếp gặp được Chiêu vương, hắn nhận ra được thiếp.

Nghe Đề Lạp kể lại Trần Khánh Dư không khỏi nhíu mày nói.

- Tuy nàng không nhận hắn nhưng cứ như vậy không phải là cách. Nàng yên tâm, việc này ta sẽ bẩm báo đến bệ hạ, bệ hạ nhất định sẽ có cách giải quyết tốt.

Đề Lạp nghe Trần Khánh Dư nói như vậy không khỏi lo lắng nói.

- Việc thế này có cần phải phiền đến bệ hạ hay không?

Trần Khánh Dư lắc đầu.

- Đừng nên giấu bệ hạ bất cứ điều gì, chỉ sợ cuộc gặp của nàng và Chân vương hiện tại đã có báo cáo nằm trên bàn của bệ hạ rồi đi.

Cũng là một người khá thân cận với Trần Thủ Độ Trần Khánh Dư đương nhiên biết rõ lực lượng Ám bộ đáng sợ đến mức nào.

===============Ta là đường phân cách============

- Không phải là Đại Việt không muốn bán súng cho Bravia, tôn chỉ của Đại Việt hẳn ngài cũng rõ ràng, Đại Việt sẵn sàng bán vũ khí cho bất kỳ ai, thế nhưng trong bối cảnh Đại Việt vẫn còn chưa đầy đủ trang bị cho mình nên danh mục có thể bán vũ khí cho Bravia khá hạn chế.

Bên trong phòng họp tại Cửu Trùng đài việc bàn bạc dần trở nên căng thẳng. Bravia hi vọng Đại Việt có thể bán kỹ thuật chế tác súng Type 04 và P05 thế nhưng Đại Việt đương nhiên không đồng ý. Tuy Type 04 vẫn chưa hề áp dụng kỹ thuật khoan nòng xoắn (chỉ có các biến thể Type 04A2 dành cho đội bắn tỉa mới có) nhưng trong vòng mấy năm tới Type 04 vẫn là súng chủ lực của Đại Việt, Lý Anh Tú cũng không muốn Bravia có được, nhất là khi bên trong cao tầng của Bravia có nội gián. Lý Anh Tú nói tiếp.

- Nhưng thiết nghĩ quan hệ của Đại Việt và Bravia nên Trẫm đưa ra một phương án sau.

Lý Anh Tú ra hiệu, Hồ Nguyên Trừng lập tức lấy ra hai loại súng. Một loại súng ngắn được chế tạo theo kiểu dáng của Colt 1851, một khẩu khác lại chính là K-04C. Lý Anh Tú nói.

- Đây là hai loại súng đều tương đối mới được biên chế trong quân đội Đại Việt. Để Hồ Thứ trưởng trình bày cho Nikolai quốc vương nghe một chút tính năng của những khẩu súng này đi.

Hồ Nguyên Trừng bình tĩnh cầm lấy khẩu RuRU2 K-04C giới thiệu một lượt, phải nói rằng mặc dù tầm bắn xa thua Type 02A3 một chút, độ chính xác cũng kém, thế nhưng K-04C thắng ở kích thước và độ cơ động, đặc biệt là trang bị cho kỵ binh. Phải biết rằng đối thủ trực tiếp của Bravia không phải là Franzt đế quốc mà là Gemanic vương quốc, quốc gia có một lực lượng kỵ binh hạng nặng hùng hậu mà kỵ binh của Bravia không thể đối địch lại, lần trước chiến tranh nếu không phải nhờ yếu tố bất ngờ thì có lẽ cục diện chiến tranh đã không xoay chuyển nhanh đến vậy. K-04C rất thích hợp với kỵ binh, nếu có được nó thì kỵ binh của Gemanic hoàn toàn không phải là đối thủ của Bravia.

Thế nhưng phấn khích còn ở sau, Hồ Nguyên Trừng cầm lên khẩu Colt 1860 nói.

- Đây là khẩu Colt 1851, súng dài 35.5 phân, nặng 1.2 kg, tầm bắn từ năm mươi đến bảy mươi lắm mét, cơ số đạn sáu viên. Tầm bắn chừng năm mươi mét trở lại.

Colt 1851 là một trong những khẩu súng ổ quay đời đầu rất tốt, nhưng Lý Anh Tú chê nó thời gian nạp đạn quá lâu, cũng như độ chính xác, độ giật khá hạn chế, nên không chọn nó, mà chọn mẫu M66 làm bản thiết kế cho súng lục cảnh sát. Còn mẫu Colt 1851 được Hồ Nguyên Trừng thiết kế ra trước, thế nhưng bộ gõ cùng trục quay của nó chế tạo tương đối phức tạp, búa gõ và bộ phận ổ xoay đòi hỏi tính chính xác cao do đó giá thành phẩm cao, cũng như lý thuyết quân sự của Đại Việt đã không dùng đạn và hạt nổ rời nên cả hai đồng ý loại biên. Thế nhưng bỏ thì tiếc, Lý Anh Tú quyết định lấy ra mời chào Nikolai đệ tứ. Dù sao bước đột phá hiện tại của Đại Việt so với các nước khác chính là nằm ở hạt nổ. Hạt nổ nói chế tạo khó không khó, dễ không dễ, nhưng vẫn cần thời gian và ý tưởng. Đồng thời chế tạo ra hạt nổ rồi đưa vào sản xuất đại trà lại là một vấn đề khác. Cho đến lúc đó Lý Anh Tú vẫn không sợ vũ khí Đại Việt bị cạnh tranh khắc chế bằng một vũ khí cá nhân khác.

Gamer Xưng Bá Dị Giới không biết viết gì, thôi cứ vào đọc thử đi.