Đế Chế Đại Việt

Chương 430: Treo giá trên trời



- Các khanh đang đùa với Trẫm đúng không? Vì sao Nguyễn Quỳnh lại có thể đảm trách được vị trí này? Đạo đức của hắn ở đâu? Kỹ năng của hắn ở đâu? Các khanh không sợ hắn dạy ra một đám cảnh sát không ra gì?

Lý Anh Tú buồn bực nói, chẳng lẽ các vị đại thần của mình mắt mù? Hay Đại Việt hết nhân tài rồi hay sao làm hiệu trưởng một trường cảnh sát lại chọn Nguyễn Quỳnh? Ai cũng biết Nguyễn Quỳnh là một người quậy phá cỡ nào, không chịu được khuôn phép, trong khi trường cảnh sát là đào tạo ra những con người mẫu mực, cả hai có điểm nào chung hả?

- Bệ hạ, thực ra chọn Nguyễn Quỳnh chúng thần cũng đã suy nghĩ rất nhiều.

Đinh Lễ nhăn mặt nói, thực ra hắn cũng không muốn đây, thế nhưng Bộ giáo dục và Quốc Tử giám bên này thực sự không chịu nổi, Quốc Tử giám bên kia chuyên đào tạo quan viên cho Đại Việt, Trần Nguyên Đán cũng không muốn Nguyễn Quỳnh lại dạy ra thêm những tên bất trị như hắn. Bộ giáo dục quyết tâm đá Nguyễn Quỳnh ra khỏi Quốc Tử giám đây. Đinh Lễ nói tiếp.

- Thần thẩm định qua, Nguyễn Quỳnh khả năng làm quản lý cũng khá tốt, làm hiệu trưởng hắn cũng không cần dạy học sinh, chỉ cần lo việc giấy tờ là được.

Lý Anh Tú ngẫm lại cũng đúng, Nguyễn Quỳnh tuy quậy phá nhưng cũng có tài năng, nếu không cũng không thể bò từ Tri phủ thăng lên đến Ngoại lang Lễ bộ trước khi bị sút sang làm tu soạn ở Hàn Lâm viện. Nếu để hắn làm việc giấy tờ thì cũng có thể. Lý Anh Tú nói.

- Được, vậy thì các khanh tìm vị trí xây dựng trường học, sau đó liên hệ sang Công bộ để xây dựng. Lấy tên trường là Học viện An Ninh Đại Việt.

- Chúng thần tuân lệnh!

Vừa lúc này Trần Thư đi vào nói.

- Bẩm bệ hạ, có Trần Tổng giám đốc cầu kiến.

Tổng giám đốc, chức vị này cả Đại Việt chỉ có một mình Trần Khánh Dư có mà thôi. Lý Anh Tú cho phép, Trần Khánh Dư lập tức đi vào nói.

- Bẩm bệ hạ, thần có một chuyện muốn tâu với bệ hạ.

Trần Khánh Dư lần nữa thuật lại quan hệ giữa Đề Lạp và Chiêu vương. Về thân phận của Đề Lạp Lý Anh Tú đã sớm biết, chỉ là không ngờ Chiêu vương qua mười năm cũng có thể nhận ra được Đề Lạp. Lý Anh Tú có chút trầm ngâm nói.

- Chuyện này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ.

Đông Tấn hiện tại yếu nhược Đại Việt cũng không muốn để ý tới, quan trọng chính là Tây Gốt. Có trời mới biết vị Tây Gốt quốc vương kia sau khi biết tin Thiên Hương công chúa không chết mà làm vợ Trần Khánh Dư có nổi điên đem quân đánh Đại Việt hay không. Nói nhỏ cũng là một phần Đại Việt và Tây Gốt sớm muộn một năm nữa cũng xảy ra chiến tranh, chỉ là chuyện này lộ ra thì danh dự Đại Việt hơi bị hao tổn mà thôi.

- Ám bộ có dò ra ý định của Chiêu vương hay chưa?

Nghe Lý Anh Tú hỏi Trần Thủ Độ liền nói.

- Bẩm bệ hạ, hiện tại tình hình của Đông Tấn không được ổn định, quốc lực vô cùng suy yếu, bị các tiểu quốc xung quanh quấy nhiễu. Do đó Ám bộ và Viện Chiến lược quốc gia đều cho rằng mục đích của Chiêu vương chính là muốn Đại Việt hỗ trợ về kinh tế và quân sự để vực dậy một quốc gia đang mục rữa. Còn nếu bệ hạ muốn biết chi tiết hẳn Trần Tổng còn rõ ràng hơn thần.

Nếu có Chiêu vương ở đây nhất định hắn sẽ bất ngờ vô cùng, gần như ý định của hắn đều bị ba vị đại Boss ở Viện chiến lược quốc gia đoán ra được chín, mười. Trần Khánh Dư nói.

- Hiện tại nền kinh tế của Đông Tấn đang rất suy yếu, bộ máy vua quan đã thối nát, ruộng đất bị kiêm tinh gần hết, phần lớn tài sản quốc gia đều nằm trong tay địa chủ, Quốc vương hằng năm thậm chí phải vay từ các nhà địa chủ này. Đông Tấn quốc vương lại già, nhưng chưa chịu nhường ngôi khiến Thái tử vô cùng khó chịu, chính trị bất ổn. Quân sự suy yếu thường xuyên bị các tiểu quốc bên cạnh quấy phá. Nếu muốn vựt dậy nơi này số tiền phải bỏ ra rất khổng lồ, thậm chí chưa chắc tiền đã có thể giải quyết được.

Trước kia Đông Tấn dựa vào một nền kinh tế nông nghiệp vững mạnh duy trì, ngoài ra còn có sự giao thương qua Goldland làm Đông Tấn trở nên giàu mạnh, thế nhưng từ khi xảy ra chiến tranh Đông Tấn-Tây Gốt, giao thương bị đứt đoạn, Đông Tấn địa thế bị cô lập chẳng khác nào bế quan tỏa cảng, QdJ1y tự chơi một mình, quốc gia cũng dần dần hủ bại nhanh chóng. Lý Anh Tú rõ ràng hiện tại cái mà Đông Tấn cần không phải là tiền mà là một cuộc cải cách, một cuộc cách mạng toàn diện mới mong vựt dậy được đất nước này. Lý Anh Tú nói.

- Nếu là như vậy chưa hẳn đã không có cách. Trần Thư, gọi Lữ Gia, Thạch Tiến đến gặp Trẫm.

=================Ta là đường phân cách======================

Buổi chiều cuối cùng Chiêu vương cũng được gọi vào gặp mặt Lý Anh Tú. Đối với vị hoàng đế tuy trẻ tuổi nhưng tài năng kinh người này Chiêu vương không dám xem thường, hắn thấy được sự ủng hộ cao độ của thần dân Đại Việt, sự tôn kính tuyệt đối của quần thần đối với vua của họ, chắc chắn người đứng đầu triều đại này không phải là một thanh niên tầm thường được. Chiêu vương thả thái độ rất thấp cung kính nói.

- Thần bái kiến Thừa Mệnh bệ hạ.

Lý Anh Tú rất hài lòng với Thái độ của Chiêu vương gật đầu nói.

- Miễn lễ. Chiêu vương thứ lỗi, việc hôn sự bận rộn, Trẫm thật không dư ra được thời gian, khanh đến đã lâu mà giờ Trẫm mới có thể tiếp đãi.

- Thần không dám nhận, đây hẳn là việc thần nên làm.

Chiêu vương rất biết cách nói chuyện làm Lý Anh Tú rất hài lòng. Khách sáo một chút Lý Anh Tú đi vào chính đề nói.

- Nghe nói khanh nhất quyết muốn gặp Trẫm để bàn chuyện, cuối cùng là có chuyện gì lại có thể để một vương gia ở một đất nước xa xôi như Đông Tấn lặn lội đến Đại Việt đây?

Chiêu vương biết cuối cùng cũng đến, chỉ là không ngờ Lý Anh Tú lại mở lời trực tiếp như vậy, hắn cố gắng uyển chuyển nói.

- Không dám giấu bệ hạ, từ sau khi chiến tranh với Tây Gốt Đông Tấn gặp rất nhiều khó khăn, may mắn có Tập đoàn thương mại quốc doanh Đại Việt mở đường đi đến Đông Tấn mới có thể giải quyết một số vấn đề. Tuy nhiên nó còn quá nhỏ, chưa thể làm thay đổi đại cục. Thần hi vọng giữa Đại Việt và Đông Tấn sẽ có sự trao đổi, giao lưu qua lại nhiều hơn.

Lý Anh Tú mỉm cười, Chiêu vương làm quan lâu năm, rất biết cách nói chuyện, dù bị tấn công trực tiếp vẫn có thể gợi ra chuyện khác, bất quá kèo này hắn đã nắm chắc phần thua. Lý Anh Tú nhẹ nhàng nói.

- Điều đó hẳn là, Đại Việt và Đông Tấn cũng nên thắt chặt tình ban giao. Trần khanh đây khanh hẳn là biết. Sang năm Tập đoàn có ý muốn thương mại gì ở Đông Tấn hay không?

Đã bàn bạc từ trước Trần Khánh Dư chỉ việc diễn nói.

- Bẩm bệ hạ, Đông Tấn ngoại trừ các loại ngọc thạch ra thì cũng không có quá nhiều thứ để có thể giao dịch, bên phía triều đình Đông Tấn cũng ít có các chính sách hỗ trợ, do đó Tập đoàn đã lên kế hoạch phát triển chú trọng ở vùng Viễn Đông mà không phải ở Đông Tấn.

Thực ra Đông Tấn nào chỉ có ngọc thạch, là một quốc gia lớn khoáng sản của Đông Tấn có rất nhiều, ví như vàng, bạc, sắt, đồng, than đá,... Đông Tấn đều có, tuy nhiên bọn hắn không chú trọng đến những mỏ cho sự phát triển công nghiệp mà chỉ chú yếu đến các mỏ vàng, bạc, đá quý và kim loại. Nghe Trần Khánh Dư nói Chiêu vương liền vội vàng đề nghị.

- Nào có như vậy, Đông Tấn vẫn còn rất nhiều đặc sản, huống chi nếu Tập đoàn tiếp tục giao thương Đông Tấn đương nhiên sẽ giảm thuế xuống so với các thương đoàn khác mười phần trăm.

Lữ Gia mỉm cười có vẻ khinh thường nói.

- Chiêu vương, ngài biết để thu hút đầu tư vào Đại Việt giảm thuế với thương nhân nước ngoài là bao nhiêu sao? Là hai mươi phần trăm, ngài có cảm thấy Đông Tấn thiếu thiện chí hay không. Phải biết hiện tại Tập đoàn thương mại chính là thương đoàn lớn duy nhất có thể vượt qua được khu Goldland đến được với Đông Tấn đây.

Chiêu vương tỏ ra rất khó khăn, mười phần trăm chính là con số nằm trong khả năng hắn có thể thuyết phục được Đông Tấn quốc vương. Phải biết hiện tại trong triều tồn tại một lượng lớn quỷ hút máu, bọn hắn chỉ chực chờ hút máu các nông dân, thương nhân mà thôi, không biết tạo phúc cho quốc gia. Cả mấy người Đại Việt đều mỉm cười nhìn Chiêu vương, bọn hắn chính là đứng ở thế thắng, chỉ là không biết vơ vét lợi ích được bao nhiêu mà thôi. Cuối cùng Chiêu vương nói.

- Được, vậy thì Đông Tấn sẽ giảm thuế cho thương nhân Đại Việt hai mươi phần trăm. Tuy nhiên Đông Tấn cũng muốn mua kỹ thuật chế tạo súng của Đại Việt.

Lý Anh Tú cười nói.

- Được, kỹ thuật chế tạo súng bốn triệu quan. Tính ra với bốn triệu lạng bạc, nếu tính theo tiền tệ của Đông Tấn hẳng là mười hai triệu Nguyên Bảo. Đông Tấn bỏ ra nổi hay không?

Một chút võng du , huyền huyễn và rất nhiều gái #Vạn Biến Hồn Đế . Mời các bạn đọc thử . Vạn Biến Hồn Đế